Chương 2: Chuẩn bị biến thành mèo (2)

"Thôi đi, không phải về sau có rất nhiều cơ hội sao? Ở nhà cũ còn có thể không gặp được cậu sao?" Tần Y Y liếc mắt, hoàn toàn không tin chuyện ma quỷ kia của cô ấy.

"Vậy có thể giống nhau sao? Ở nhà cũ suốt ngày bị anh của tớ nhìn chằm chằm, anh ấy nói tớ đứng không ra đứng ngồi không ra ngồi. Cũng chỉ cậu mới có thể chịu được.”

Cô gái nhắc tới anh trai của mình chợt vô thức thẳng lưng lên, chốc lát sau phản ứng kịp, lại cong eo nghiêng người dựa vào thành ghế, "Hơn nữa, ở nhà cũ, tớ cũng không phải là bạn thân của cậu. Cậu phải gọi tớ là em chồng, ha ha ha ha ha."

"Còn em chồng nữa, tớ gọi một tiếng, cậu chả nổi cả da gà." Tần Y Y đáp lại một câu.

Cô gái phía đối diện tên Nghiêm Thiên Vãn, là bạn thân lớn lên từ nhỏ với Tần Y Y, cũng là em chồng của Tần Y Y. Cùng thế hệ này nhà họ Nghiêm có ba người con.

Anh cả Nghiêm Thiên Việt, cũng là chồng của Tần Y Y, tính tình thành thục trầm ổn, gợn sóng không sợ hãi, xử sự lão luyện nghiêm cẩn, công bằng công chính. Sau khi ba Nghiêm bởi vì bệnh nên lui về sau, anh tiếp nhận sản nghiệp trong nhà từ năm mười sáu tuổi, hiện tại đã là người cầm quyền nói một không hai trong nhà họ Nghiêm.

Anh hai Nghiêm Thiên Diệu, mặc dù có năng lực, nhưng trời sinh tính hoạt bát vui vẻ, chưa đủ trầm ổn. Đối với chuyện quản lý sản nghiệp trong nhà, cũng là có thể lười biếng thì lười biếng. Mấu chốt là, miệng anh ấy ngọt, dỗ được bà cụ Nghiêm cực kỳ yêu quý mình. Dù sao theo lời nói của bà cụ thì đứa con này của con trai út là sinh mạng của bà cụ. Nói đúng ra là thái độ của bà cụ đối với Nghiêm Thiên Diệu.

Mà Nghiêm Thiên Vãn là con gái nhỏ nhất của nhà họ Nghiêm, được nhận hết cưng chiều, nên lại sinh ra tính cách con trai tùy tiện, làm việc không theo khuôn mẫu, tính tình thẳng thắn, đối với người hoặc sự việc không thích, thì ngay cả liếc mắc cũng không buồn liếc. Khiến cho hai người anh trai muốn cưng chiều cũng chiều không nổi. Cuối cùng trực tiếp buông tay mặc kệ, cứ thế lớn lên.

Hậu quả để mặc cho lớn lên chính là, vào thời điểm hai nhà tụ họp, bạn nhỏ Nghiêm Thiên Vãn đã coi trọng bạn nhỏ Tần Y Y có gương mặt trắng nõn mềm mại, nằng nặc sống chết muốn cắn lên trên mặt người ta một cái, để đánh dấu. Một hồi giày vò, ngược lại đã thành bạn tốt với Tần Y Y. Cũng không biết có phải bởi vì chuyện khi còn bé kia, làm Nghiêm Thiên Vãn cảm thấy mắc nợ Tần Y Y hay không. Cả một đám người từ lớn đến nhỏ cũng chỉ có anh cả cô ấy với Tần Y Y là có thể trị được tính tình cô ấy.