Tần Y Y thử nhảy lên nhảy xuống một phen, đều không thể làm cho mình nhảy cao hơn một centimet nào. Ngược lại là để bản thân mệt đến nỗi cả người đều là mồ hôi.
Cô dường như cảm thấy vách tường nảy sinh sự chế giễu tàn nhẫn đối với cô.
Vách tường: Cô đến đây :)
Tần Y Y :...........
Tần Y Y ngồi xổm ở một bên, quyết định đợi nhiệt độ không khí giảm xuống một chút rồi tiến hành thử thêm lần nữa, nếu không được cô liền đi đường vòng, đi tìm cổng trường học ở đâu. Có điều, hiện giờ, vẫn nên là để cô trước tiên nghỉ một lát đi, lúc này mặt trời đang nắng gay gắt, ngay cả mặt đất đều mười phần nóng bỏng, căn bản không đi bộ trong thời gian dài được.
Tần Y Y quyết định chiến lược rút lui, lập tức lẻn vào trong bóng râm dưới hàng rào cây xanh.
Mặc dù dưới bóng râm không mát bằng phòng máy lạnh, nhưng mà nhiệt độ ít nhiều có thể thấp hơn chỗ có ánh nắng chiếu một chút.
Tần Y Y rốt cuộc vẫn là hoàn toàn không thể giống như mèo, trực tiếp ngồi trên bùn đất cô vẫn là cảm thấy trong lòng có chút gánh nặng.
Cô dùng móng vuốt không ngừng cào ở trên cành cây khá là thấp, ít nhiều gì cũng làm rơi vài cái lá, dùng chân mèo gom lại một chỗ để làm đệm dưới thân.
Cả người con mèo tê liệt nằm bất động trên lớp đệm bằng lá cây dưới bóng râm.
Cho dù là như vậy, Tần Y Y vẫn cảm thấy rất nóng. Cô thật sự nhớ máy lạnh và tủ lạnh, bằng không là một cái quạt cũng được. Thời tiết này quả thực là nóng chết mèo rồi.
Leo khoảng nửa ngày, Tần Y Y đã chịu đựng thời gian nóng nhất trong một ngày. Bởi vì Lâm Thành khá là lệch phía bắc, gần đến chập tối nhiệt độ sẽ không quá cao, cuối cùng toàn thân lông lá của Tần Y Y đã dễ chịu hơn một chút.
Tần Y Y chống đỡ cơ thể ngồi dậy, không học mà tự duỗi người một cái. Chuẩn bị hành trình cuộc sống của mèo một lần nữa.
Bước một bước về phía trước, Tần Y Y tha bát cơm bát nước của mình, còn có cái đệm mèo, thông qua chỗ trống của hàng rào cây xanh, đem đồ giấu trong khe hở ở giữa hàng rào cây xanh và vách tường.
Bởi vì khe trống được tạo thành từ nhành cây không quá lớn, vừa vặn có thể để con mèo thông minh khéo léo như Tần Y Y đi qua. Hàng rào cây xanh rậm rạp phía sau làm cho nhà của Tần Y Y được che đậy một cách tốt nhất.
Sau đó Tần Y Y ngẩn ngơ nhìn một bãi thức ăn cho mèo ở trên mặt đất, cô đói rồi. Nhưng cuộc đời hai mươi mấy năm của cô từ trước đến nay chưa từng làm qua việc này. Mặc dù lúc cô du học ở nước ngoài, cũng từng nhìn thấy có người ăn thức ăn cho chó mèo. Nhưng mà đối với cô mà nói, từ nhỏ cô đã không phải lo về cơm ăn áo mặc, đây thật sự là chưa bao giờ trải qua.