Chương 11: Một chú mèo con nhỏ (1)

Thế là để thăm dò, Tần Y Y lại nói câu: “Có người không?”

Vốn dĩ nên là phải là âm thanh tiếng Trung, nhưng mà cô nghe được thực sự là: “Meo meo?”

Được rồi, cô đã xác định được rồi. Không biết tại sao, cô gặp phải ngọn núi bị sạt lở, đã không vào bệnh viện, cũng không chết đi, mà là biến thành một con mèo.

OK, FINE.

Đúng là đồ quỷ hà!

Mặc dù cô đọc tiểu thuyết cũng không ít, khẩu vị cũng tạp, cảm thấy xuyên không trùng sinh đều rất thú vị. Nhưng mà cô một chút cũng không muốn trải nghiệm sự đãi ngộ của nữ chính được không?

Đây coi là cái gì? Xuyên không? Trùng sinh? Đây đều là những kịch bản nữ chính trong tiểu thuyết mà!

Có cân nhắc qua việc cô không phù hợp hay chưa vậy!!!

Rõ ràng cô xuất thân thanh quý, gả vào hào môn được mẹ chồng quý mến, ba mẹ cưng chiều, hoàn toàn không cần loại dịch vụ xuyên không trùng sinh này được không?

Coi như tình cảm của cô và chồng mình có chút vấn đề đi, nhưng mà đó cũng chỉ là ít giao tiếp với nhau thôi!

Bản thân lúc đó tài năng xuất chúng đầy ấn tượng, người đàn ông chín chắn uy nghiêm còn chưa ăn được vào trong miệng, cô đã xuyên thành con mèo rồi? Giỡn mặt hả?

Hay là ông trời nhìn cuộc đời của cô thuận buồm xuôi gió quá mức vô vị, cuối cùng quyết định đưa cô vào khuôn khổ.

Nhưng bây giờ tình huống này có phần quá là khó khăn đi? Ngay cả người đều không phải, cô phải làm sao đi tìm con đường tình cảm đây.

Tôi là một con mèo, tôi có hình dạng, cảm xúc của con người.

Nội tâm Tần Y Y điên cuồng khiếu nại, nhưng mà cũng không có ích gì. Ông trời không care, thậm chí còn muốn cho cô họa đơn vô chí.

“Mẹ ơi, Mễ Mễ, lại không kêu nữa. Mở cái thùng ra được không ạ, bên trong nóng quá. Nếu nó muốn chạy ra, con sẽ ôm nó lại.”

Tần Y Y nghe thấy đỉnh đầu truyền đến một âm thanh, nghe vẫn còn rất nhỏ, nghe giống như là khoảng mười tuổi.

“Được, vậy con phải nhìn nó kỹ một chút. Chạy ra ngoài là phiền phức lắm đó.” Tiếng của một người phụ nữ trưởng thành nói. Lúc sau, thùng giấy ở trên đỉnh đầu Tần Y Y bị mở ra.

Cuối cùng cũng thoải mái rồi, Tần Y Y muốn thò đầu xem thử, kết quả đầu vẫn chưa ngước lên cao bao nhiêu, liền bị ấn xuống.

“Mễ Mễ ngoan một chút, mày đừng chạy ra ngoài.”

Lúc sau, Tần Y Y liền bị ấn xuống.

Meo meo meo? Cô vừa mới thò cái đầu ra thôi mà.

Bỏ đi, ăn nhờ ở đậu, hiểu rõ thời thế mới là mèo tài giỏi. Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ một lúc, không có việc gì Tần Y Y liền quyết định quan sát chủ nhân nhỏ của mình.