Biên tập: Sabi
Beta: Qin Zồ
Đội ngũ rước dâu được tiếng pháo nổ đì đùng tiễn rời khỏi thôn. Lần này nhà ông chú hai Tôn Biền mua nhiều dây pháo lắm, thế nên dù là nghênh đón hay đưa tiễn thì đều có tiếng pháo nổ liên tiếp.
Về chuyện này thì ở trong thôn không ai vui mừng hơn đám con nít cả, chúng nó kết bè kết phái đứng chờ ở bất cứ địa điểm đốt pháo nào, đợi dây pháo vừa đốt xong thì lập tức xông lên, tìm những “con cá lọt lưới” chưa nổ trong đám tro bụi giấy kia.
Một dây pháo nổ 100 tép thường sẽ còn lại một, hai tép pháo lép không nổ. Mỗi khi những tép pháo nhỏ có đầu kíp nổ ngăn ngắn được tìm thấy, mấy thằng nhóc kiếm được cứ như là nhặt được của quý, cầm chiến lợi phẩm giơ lên thật cao, hưởng thụ ánh nhìn hâm mộ của mấy đứa xung quanh.
Nếu như bình thường, chắc hẳn Tôn Ký đã là một trong những đứa nhóc đang nhặt pháo lép kia. Nhưng mà hôm nay thì không cần, bởi vì cu cậu đã liên minh với anh họ chôm được một dây pháo nhỏ 100 tép của nhà ông chú hai.
Đây là chiến lợi phẩm chung của cậu và anh họ nhà ông chú hai, sau khi lấy được dây pháo đi ra hai người lập tức “chia của”, từ dây kíp nổ, những tép pháo nhỏ thắt bên trên được tháo ra hết từ từ, em một phần anh một phần vô cùng cẩn thận.
Sau đó hai đứa chúng nó mang theo không ít “đạn dược” trên người dẫn đầu, cứ như là tướng quân ấy, cầm theo đầu thuốc lá đốt hơn nửa điếu không biết kiếm từ đâu ra, đốt pháo chơi khắp cả thôn.
Kết quả chơi pháo một hồi, bọn khỉ gió này không còn thỏa mãn với việc chỉ châm lửa đốt pháo rồi ném ra ngoài nhàm chán nghe tiếng nổ đùng đùng như bình thường nữa. Tụi nó bèn vắt óc suy nghĩ, các kiểu chơi mới cũng nhanh chóng mọc lên như nấm.
Hai thằng bé dẫn đầu trong tay có pháo, đám đàn em đi theo, bọn chúng bắt đầu nổ tảng đá, nổ hố đất, nổ côn trùng, nổ tổ chim, sau lại dứt khoát đi nổ phân trâu. Cuối cùng khi mà phân trâu cũng không thể thỏa mãn được tụi nó, bọn ranh này lại để mắt đến hầm cầu.
Nếu không phải mẹ Tôn vừa đúng lúc kêu Tôn Ký về nhà, Tôn Biền phỏng chừng nhà xí của bà ngoại khó thoát khỏi kiếp nạn.
Về sau Tôn Biền nghĩ thế nào cũng cảm thấy quá may mắn, hình ảnh pháo nổ hố phân thật là quá đẹp, đến nghĩ cô còn không dám tưởng tượng ấy chứ.
Tham dự hôn lễ xong, Điền Thục Lệ chuẩn bị dắt ba đứa con về nhà. Ai ngờ hai đứa lớn còn ổn, chỉ có thằng út kia thì khuyên thế nào cũng không chịu đi cùng bà.
Bất kể bà nói ra sao Tôn Ký vẫn không chịu về, bảo là nhớ bà ngoại và ông ngoại, muốn nghỉ hè ở chỗ này.
“Không được, con ở lại thì làm bài tập bằng cách nào? Giờ cũng đã qua nửa kỳ nghỉ hè rồi, con làm bài tập hè được bao nhiêu? Hai trang giấy không?” Mẹ Tôn hiểu rõ con trai mình có tính cách gì mới hỏi như thế.
Tôn Biền nghe rồi liếc nhìn em trai, lòng thừa hiểu bài tập thằng nhóc này đừng bảo là hai trang, e rằng một chữ cũng chưa viết đâu.
Khác hẳn với thói quen vào ngày nghỉ làm xong hết bài mới chơi của mình và anh trai, bài tập đông và hè của thằng Tôn Ký chắc chắn chỉ mới được hí hoáy viết trước khai giảng ba hôm. Trâu bò nhất chính là bất kể bài nhiều hay ít, cu cậu đều có thể hoàn thành kịp lúc, Tôn Biền cảm thấy đây cũng là một dạng bản lĩnh.
Tôn Biền đã từng thảo luận với em vấn đề này, cô cho rằng vẫn nên làm xong bài tập trước rồi chơi mới thoải mái hơn. Đây là kinh nghiệm cô đúc kết được từ kiếp trước chơi điên cuồng xong mới bắt đầu chong đèn thức đêm khổ chiến.
Nhưng luận điệu cậu em lại là: “Có gì không thoải mái cơ chứ, mấy cái bài tập kia cũng mà cũng coi là đề bài à? Nhắm mắt cũng viết được thì tại sao phải lãng phí quá nhiều thời gian? Tất nhiên là phải chơi cho vui trước mới được.”
Với cậu em giữ vững thái độ học tập này mà vẫn có thể đứng đầu trong lớp, Tôn Biền chỉ có thể tỏ vẻ người đầu óc tốt đúng là có tư cách tùy hứng.
“Bài tập có thể đem sang đây làm, con đảm bảo chỉ cần hai ngày là xong hết, mẹ không tin có thể bảo chị giám sát con. Mẹ, con không muốn về đâu, con nhớ ông nhớ bà ngoại, mẹ để con ở lại đây đi.”
“Nói hay quá ha, mẹ thấy con muốn xem phim truyền hình nhất thì có.”
Không hổ là mẹ, đoán chuẩn tuyệt đối trong đầu con nhỏ mình đang nghĩ gì.
“Hi hi hi, muốn xem phim truyền hình, nhưng mà cũng nhớ bà ngoại và ông ngoại.”
Điền Thục Lệ lườm một cái, quay người sang hỏi mẹ mình có thời gian quản đám khỉ gió nhà họ không. Bà Điền cũng không có ý kiến gì với chuyện này cả, thậm chí bà còn thích cảm giác bọn nhỏ vây quay mình.
Thấy mẹ không thành vấn đề, Điền Thục Lệ lại hỏi con gái, bà vẫn không yên tâm khi để thằng út tính tình bay nhảy ở lại một mình, thế nên mới hy vọng con gái cũng có thể lưu lại nhà ngoại thêm mấy hôm. Quan hệ hai chị em nó rất tốt, bình thường cũng chỉ có con gái mới quản được thằng ranh này.
Tôn Biền liếc mắt nhìn về phía em trai, chỉ thấy thằng khỉ gió đang dòm mình thở dài. Ngó bộ dạng cu cậu trông chẳng khác gì gấu đen trong sở thú, Tôn Biền xém tý là phì cười, lập tức đồng ý yêu cầu của mẹ.
Dù sao bây giờ cô cũng rảnh rỗi, bạn thân nhất đã đi làm, bên nhà máy điện cũng chả có chuyện gì làm, còn không bằng ở lại nhà bà ngoại leo núi bắt cá, còn xem được tivi và nghe thầy Đan kể chuyện.
Cuối cùng mẹ Tôn hết cách, đành đồng ý cho con út ở lại, nhưng trước khi đi cảnh báo rất nghiêm túc: “Ở bên này lo đàng hoàng xem tivi làm bài tập, nếu con làm trò quỷ quái gì thì mẹ có làm sao đâu, nhưng tính tình bố chắc con cũng biết rồi ha.”
Tôn Ký cười hì hì, tiễn người được một nửa đã lẻn đi đâu chơi không biết, những người khác nhà họ Tôn đã sớm quen với tính cách bộp chộp của cu cậu, cũng không ai thèm đi kiếm.
Bởi cậu cả lái xe lừa đi đưa của hồi môn cho cô dâu, nên Điền Thục Lệ, Điền Lai Phúc và mấy người khác đều phải đi bộ về nhà. Còn cả nhà chị hai và anh rể đã ăn bàn tiệc đầu xong thì đi trước, bởi vì họ muốn tiết kiệm thời gian về thành phố.
Khoảng cách từ thôn nhà họ Điền cho đến khu tập thể nhà máy điện không xa không gần, ngồi xe ngựa lắc lư tốn khoảng mười mấy phút, nếu đi bộ thì mất hơn nửa tiếng đồng hồ.
Chỗ khu dân cư xưởng lốp xe thì đi thêm một đoạn, có điều cũng không bao xa, chỉ là mấy cây số mà thôi.
Nhưng đoạn đường này gần mấy đại đội, đi về nhà máy điện và thị trấn gần nhất, cũng là con đường dưới thôn dễ đi nhất. Bởi vậy nếu may mắn, đi chưa được bao lâu bọn họ đã có thể gặp xe cùng đường xin quá giang.
Tôn Biền đứng ở cổng thôn tiễn mẹ, anh cả và cả nhà cậu út rồi trở về. Trước khi mẹ đi có dặn sẽ nhờ người mang bài tập hè của em cô đến.
Tôn Biền cũng không quá quan tâm đến chuyện sách bài tập của em trai, dù sao thằng nhóc kia nhất định có thể làm xong. Cô chỉ hy vọng khi mẹ gửi bài cho nó cũng đừng quên cầm chung với mấy cuốn tài liệu dạy học lớp mười cô đang đọc mang về. Đó là đồ lúc trước cô cố ý hỏi mượn anh Vĩnh Quý nhà cậu cả, cũng vừa hay nhân cơ hội này trả lại.
Việc chuyển kiếp chẳng mang đến cho Tôn Biền quá nhiều biến đổi, bàn tay vàng trong truyền thuyết trước nay cô cũng chưa từng được thấy. Từ bé đến lớn cô luôn là một con người bình thường, cũng phải ăn cơm, đi ngủ, học hành, thi cử. Mà sự thật cũng đã chứng minh rằng Tôn Biền vẫn là Tôn Biền ấy, chuyển kiếp cũng không tăng thêm chỉ số IQ.
Trước giờ cô chưa từng là người thông minh, điều này Tôn Biền đã biết ở kiếp trước rồi. Nguyên nhân đời này cô có thể duy trì thành tích tốt, nhận được sự tán thưởng thông minh của mọi người chính là bởi chương trình dạy cấp tiểu học, trung học tương đối đơn giản, mà cơ sở của cô thì vững chắc, hơn nữa học sinh của trường cho con em nhà máy điện cũng không quá xuất sắc.
Chờ đến trường cấp ba toàn là mấy đứa học sinh trong huyện thi đậu, chúng hoặc thông minh, hoặc cố gắng, hay thậm chí là thông minh mà còn rất cố gắng, Tôn Biền đã có thể đoán được, sau khi lên phổ thông, mấy ưu thế mà kiếp trước mình mang đến sẽ ngày càng mờ nhạt.
Để có thể ứng đối, cũng để thêm hiểu biết cho tháng ngày cấp ba sắp tới, tuần trước cô đã mượn anh họ học lớp mười một toàn bộ sách giáo khoa lớp mười.
Sau khi nghiên cứu một hồi, trong lòng Tôn Biền đã hơi có thêm sức mạnh, nội dung chương trình học mặc dù có nhiều chỗ không giống, nhưng trên bảy mươi phần trăm kiến thức vẫn là những điều ấy, điểm chính không biến đổi quá nhiều.
Nhất là với môn tiếng Anh, Tôn Biền phát hiện ưu thế của mình vẫn rất lớn, những điều cô nắm vững thậm chí cũng đã vượt xa khỏi sách giáo khoa hiện tại. Thật vô cùng cảm ơn cuộc thi tiếng Anh cấp bốn, cấp sáu năm ấy…
Nếu bây giờ hỏi Tôn Biền sau khi chuyển kiếp sẽ như thế nào, cô nhất định trả lời phải thế nào thì vẫn như thế đó.
Bởi vì điều quyết định vận mệnh vĩnh viễn là tính cách chứ không phải chuyển kiếp.
Có điều Tôn Biền đã chuẩn bị chu đáo hết rồi, không thông minh cũng chẳng đáng sợ, sợ nhất chính là biết rõ bản thân có nhược điểm nhưng vẫn không muốn cải thiện. Không thông minh cô có thể cố gắng trả giá nhiều hơn, cần cù chăm chỉ, chuyên tâm chịu khó, Tôn Biền tin rằng mình nhất định có thể lại cầm được bức thư thông báo trúng tuyển đại học quý giá kia.
Hết chương 16.