Đôi mắt của Niệm Thất sáng ngời, nhìn lại Nguyễn Khanh.
Kể từ khi cô vạch trần lời nói dối về việc anh ta mất trí nhớ, lại đặc biệt đưa anh ta đến một góc yên tĩnh không có người ở này để nói với anh ta những điều này,tất nhiên không phải để nói xuông.
“Vậy tiếp theo thì tại hạ nên làm gì?” Anh ta khiêm tốn hỏi, “xin cô nương nói rõ.”
“Anh không thể bị cảnh sát phát hiện.” Nguyễn Khanh nói, “Về phần tại sao,chuyện dài lắm, đợi khi anh rời khỏi đây, tôi sẽ nói tỉ mỉ. Bây giờ, phải giải quyết vấn đề mất trí nhớ trước đã, tôi đã suy nghĩ thì cũng không còn cách nào khác, anh chỉ có thể thẳng thắn nói với bác sĩ rằng anh đã tỉnh táo và nhớ lại mọi chuyện. Anh thấy có được không?"
Niệm Thất vâng lời nói: "Ta nghe theo cô nương."
Nguyễn Khanh khẩy khẩy ngón chân trên mặt đất và nói: "Còn có giọng điệu nói chuyện, cách dùng từ và câu của anh cũng phải thay đổi."
“Đúng vậy, ta đã nhận ra điều đó.” Niệm Thất cũng nói, “Ngay khi ta nói, mọi người luôn cười. Chỉ là ta chưa hiểu được tại sao họ lại cười, nhưng thoạt nhìn lại không giống như vậy. "
“Họ cười là vì cách dùng từ của anh.” Nguyễn Khanh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh thử xem… đừng khách sáo như vậy. Đừng dùng những từ mà anh xem là lịch sự, chẳng hạn như " Xin hỏi", “ Thỉnh giáo. "Ngoài ra còn có những danh xưng khiêm tốn, tôn kính như" Tại hạ"," Cô nương" và những từ tương tự."
Niệm Thất nhíu mày: "Làm sao mà cô nương có thể nói thẳng ra như vậy?"
Nguyễn Khanh nghẹn ngào. Nhưng ngẫm nghĩ thì nó là sự thật.
“Anh nói như vậy cũng không sai, chỉ là cách nói phổ thông thôi.” Cô nói, “xưng hô với nhau sẽ dùng tôi, anh đủ rồi. Người mặc áo trắng là đại phu, còn gọi là bác sĩ, còn người mặc áo ngắn màu hồng là y tá. . Lúc anh nói chuyện với họ thì anh nên bỏ qua tất cả các danh xưng khiêm tốn, kính trọng, và chỉ nói tiếng bản địa. "
Niệm Thất đồng ý: "Hiểu."
Sự hợp tác của anh ta khiến Nguyễn Khanh thở phào nhẹ nhõm. Cô nói, "Tôi vẫn không biết tên của anh là gì. Tôi tên là Nguyễn Khanh." "Tại ..." Niệm Thất theo thói quen muốn nói "hạ", nhưng nửa chừng đổi ý, "Tôi tên là Triệu Tứ."
Triệu Tứ.
Nguyễn Khanh: "..."
Tại sao anh không gọi là Ni Cổ Lạp Tư chứ.
Nguyễn Khanh không nói gì: "Coi như là một bút danh, cũng phải lấy một cái tên tử tế?"
Lần này, Niệm Thất cảm thấy hơi kinh ngạc. Anh ta dừng một chút rồi hỏi, "Cô ... làm sao mà cô biết đây không phải là tên thật của tôi?" Triệu Tứ thực ra là cái tên mà anh ta thường dùng khi đi ra bên ngoài. Tên này không có gì nổi bật và không dễ bị gây chú ý trong đám đông. Vì ngày thường nó có thể giúp anh ta ẩn trốn trong đám đông.
"Bởi vì ..." Nguyễn Khanh nói, "Không ai ở đây sử dụng thứ hạng hoặc số lượng làm tên. Kiểu như “Trư Bát Giới”, nó đã không dùng từ rất lâu. Đây không phải là những cái tên nghiêm túc. Vì vậy, nghe có vẻ không thật."
Cô không nói sự thật. Một thanh đao đẫm máu, trên người có vết thương, anh ta còn mặc đồ cổ trang che mặt. Nếu là cô thì khả năng cao sẽ đặt một cái tên giả. Hơn nữa, họ Triệu là họ đệ nhất trong trăm họ , cho nên cảm thấy có chút ngẫu nhiên, khả năng đoán bừa có thể tên này là giả.
Qủa nhiên là đoán đúng.
Niệm Thất thở ra một hơi nói: "Thực xin lỗi, ta không phải cố ý lừa gạt. Ta thường dùng cái tên này khi đi ra ngoài, không thể chỉ gọi nó là một bút danh."
Thực ra, ngay từ đầu, từ lúc giấu thanh đao, Nguyễn Khanh đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, đối với người trước mặt vô cùng bao dung. Nhưng nghe anh ta giải thích như vậy, cô vẫn cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cô gật đầu: "Vậy anh có thể nói tên thật của mình được không?" Nguyễn Khanh cảm thấy để tạo nên lòng tin, thì phải bắt đầu bằng việc chia sẻ tên.
Niệm Thất im lặng một lúc rồi nói: "Niệm Thất."
“Hả?” Nguyễn Khanh không hiểu.
Niệm Thất lặp lại: "Niệm Thất.Niệm, hai mươi đó hai mươi."
Nguyễn Khanh lúc này mới hiểu ra: "Vậy là Niệm Thất?"
Niệm Thất gật đầu: "Đúng, Niệm Thất."
Nguyễn Khanh có nhiều suy đoán về cái tên Niệm Thất, cái tên lờ mờ cho thấy những suy đoán của cô có thể khá tin cậy. Cô gật đầu.
Niệm Thất gọi một tiếng "Nguyễn cô nương."
Nguyễn Khanh giơ một ngón tay lên lắc lắc: "Ở đây chúng tôi thường gọi cô X. Nếu dùng từ "cô nương", sẽ bị chê cười."
Niệm Thất đã tự mình trải qua, nên anh ta lập tức “nhập gia tùy tục” mà thay đổi lời nói: "Cô Nguyễn, tôi còn chưa cảm ơn cô đã giúp đỡ." Anh ta còn giơ tay chắp tay lại hành lễ cảm ơn, nhìn rất phong cách giang hồ ngày xưa. Cách hành lễ của anh ta rất tự nhiên và lưu loát, rõ ràng là anh ta đã làm điều đó nhiều lần trong đời.
Lần này, Nguyễn Khanh không còn nghi ngờ gì nữa, cô biết rằng suy đoán của cô là đúng. Cô kìm nén kích động trong lòng, vẫn duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng đè xuống nắm cái chắp tay của Niệm Thất: "Sau này đừng hành lễ kiểu này, không có ai trong ở đây làm loại lễ tiết này.Nghe lời khuyên của mọi người nên ăn uống điều độ.”
Niệm Thất lập tức thu tay : "Được."
Vốn dĩ Nguyễn Khanh lo lắng anh ta sẽ làm ầm lên rồi quát mắng với những điều kinh ngạc xung quanh khiến mọi người sẽ nghi ngờ, nhưng bây giờ xem ra đã yên tâm hơn. Người đàn ông này rất dễ thuyết phục. Nói chuyện với một người như vậy khiến cô cảm thấy thoải mái. Dễ nhận thấy anh ta không phải kẻ ngốc.
Cần phải cảm ơn, Niệm Thất bắt đầu hỏi: "Cô Nguyễn, nơi này rốt cuộc là nơi nào?"
“Ở đây?” Nhϊếp Thanh nói: “Đây là bệnh viện, là nơi chữa bệnh cứu người.”
Niệm Thất “...”
Anh ta sửa lại câu hỏi của mình: "Ý tôi là, đất của cô là ranh giới ở đâu? Rõ ràng là tôi đang ở trên núi bên ngoài thành Giang Thành, và chỉ cách Giang Thành vài chục dặm thôi. Cô Nguyễn đã đưa tôi từ Giang Thành đến đây như thế nào?".
Đây là nơi mà Niệm Thất không thể nghĩ ra được nó là nơi nào. Anh ta cũng đã kiểm tra vết thương trên người mình và như bác sĩ đã nói, ngoài một số vết xước từ vết kiếm, chỉ có một số vết bầm tím do va chạm. Về cơ bản không có chấn thương nghiêm trọng. Tuy rằng ngất đi một lúc, nhưng anh ta sẽ không ngất đi trong một thời gian dài chỉ vì mức độ thương tích như thế này, làm sao trong thời gian ngắn có thể đưa anh ta đến một nơi xa lạ như vậy? Chẳng lẽ Nguyễn Khanh là một người đặc biệt ? Giỏi thuật pháp có thể bay lên trời và chui xuống đất? Tấm bảng lớn mà anh ta nhìn thấy ở hành lang vừa rồi quả thực là một thứ gì đó khó tin. Chẳng lẽ nơi đây thực sự là nơi tu luyện của những kì nhân trong sách viết?
Vẻ mặt của Nguyễn Khanh hết sức kỳ lạ. Cô hỏi: "Anh đang nói đến người Giang Thành nào vậy?"
Giang Thành không phải là một nơi nhỏ, đó là một đại thành phồn hoa, cô ấy chưa từng nghe nói qua sao? Niệm Thất liền nói sơ qua một chút về Giang Thành, vị trí địa lý, phong tục tập quán, đặc sản địa phương, v.v.
Vẻ mặt của Nguyễn Khanh càng trở nên kỳ dị. Cô nói: "Vấn đề này thực sự rất phức tạp, có thể sẽ mất nhiều thời gian để giải thích cho anh. Trước tiên cần để anh giải quyết chuyện trước mắt, rồi tôi sẽ nói với anh từ từ, được không?"
Ba từ cuối cùng như một chút dỗ dành trẻ con. Mặc dù không thể giải thích được nhưng anh ta có thể cảm nhận được sự kiên nhẫn và dịu dàng của cô. Mờ hồ còn vương chút ... tình cảm? Nói đến đây, Niệm Thất cũng không giấu diếm, thẳng thắn hỏi: "Cô Nguyễn, lúc phát hiện ra tôi, cô có thấy ai nữa không?"
“Không, chỉ có một mình anh.” Nguyễn Khanh do dự một chút, sau đó ngước mắt lên, “Tôi nghĩ, anh không cần phải lo lắng về điều này. Bất kể ai đang đuổi theo anh, tôi nghĩ họ. ..không có khả năng đuổi kịp anh. " bây giờ cô không thể nói chi tiết cho anh ta, cô không biết anh ta có thể hiểu được không.
Đôi mắt Niệm Thất nhìn cô chằm chằm, một lúc sau, anh mới gật đầu: "Vậy bây giờ chúng ta đi tìm bác sĩ sao?" Anh ta cảm thấy mình là một người rất dễ tiếp thu và thích nghi .
Nguyễn Khanh nói: "Trước tiên chúng ta phải thống nhất cách giải quyết vấn đề đã." Anh phải có tên. Trong nhiều họ không có họ Niệm, nếu anh nhớ ra, e là họ sẽ yêu cầu anh đăng ký căn cước ..." Làm thế nào để giải quyết vấn đề này? Cô cắn ngón tay cái, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Chẳng phải anh thích dùng họ Triệu sao, vậy gọi anh là Triệu Hạo, người của trời. Hừm ... Anh có thể viết chữ này không?"
“Biết. Tôi biết chữ.” Niệm Thất gật đầu. Thực ra, trong phòng cấp cứu vừa rồi, cũng như trong sảnh ngoại trú, có thể nhìn thấy rất nhiều chữ ở khắp mọi nơi, đều dùng chữ Trung Nguyên nhưng có thể nhìn giống nhưng cũng không giống, một số chữ hình như thiếu rất nhiều nét. Khiến người ta hoang mang, nơi này có quá nhiều điều cấm kỵ sao?
Biết chữ là tốt rồi. Một người biết chữ tốt hơn nhiều so với một người hoàn toàn không biết chữ. Nguyễn Khanh thống nhất với anh ta, sau đó nói : "Muốn nói số căn cước, anh đừng lo lắng, tôi sẽ làm." Niệm Thất hỏi: "Con số này mỗi người chỉ có một số? Với lại cảnh sát có tra được không?"
Nguyễn Khanh nói: "Ừ."
Niệm Thất hỏi: "Vậy thì số tôi dùng là gì ...?"
"Là của "Tiệu Hạo". Tôi mượn số căn cước của anh ấy dùng trước." Nguyễn Khanh nhìn vào ánh mắt “tìm tòi ,nguyên cứu” của Niệm Thất rồi ho nhẹ một tiếng, "Anh ấy, ừm, là người mà tôi biết. Nếu chúng ta cần khai ra, thì có thể sử dụng danh tính của anh ấy trước. "
Niệm Thất im lặng một lúc rồi hỏi: "Cô Nguyễn, hà cớ gì cô lại giúp tôi đến như vậy?"
Nguyễn Khanh lahi giơ một ngón tay lên:"Này, này, kiểu nói không ổn. Đừng dùng những từ như “ Hà cớ”,” Bởi vì sao”. Chỉ cần nói "Tại sao"."
“Tôi hiểu rồi, trong một thời gian ngắn tôi không thể thay đổi.” Niệm Thất sửa lại, “Tại sao cô Nguyễn lại giúp tôi đến như vậy?
Nguyễn Khanh nói: " giải quyết chuyện này trước đi, tôi sợ bọn họ sẽ gọi cảnh sát."
Niệm Thất cũng không chậm trễ: "Được, giải quyết vấn đề trước đi." Hai người cùng nhau rời khỏi sảnh ngoại trú, đến khoa cấp cứu. Đang đi, Niệm Thất đột nhiên hỏi: " Cô Nguyễn, rời khỏi nơi này, tôi có thể đi đâu?"
Nguyễn Khanh quay đầu lại nhìn anh ta. "Anh không có danh tính, không có tiền, đi đâu cũng không được, tôi không phải muốn hù dọa anh, lát nữa ra ngoài tôi sẽ nói cho anh biết." Cô tiếp tục đi về phía trước, "Anh đi theo tôi trước, tôi có thể tạm thời giúp đỡ anh."
Niệm Thất thực sự đang chờ lời nói của Nguyễn Khanh, ngay lập tức đồng ý: "Được, tôi sẽ đi theo cô Nguyễn trước, tôi lại gây phiền phức cô Nguyễn rồi."
"Không sao cả." Nguyễn Khanh hiểu được ý tứ nhìn anh ta một cái, “ "Phiền phức" nhỏ này, không phải ai cũng có thể gặp phải."
Niệm Thất: “...?” nghe không hiểu.
Anh ta còn nói: "Tôi có bạc trên người, nhưng vàng và bạc dường như không sử dụng trên đất của cô?" Anh ta muốn trả tiền chữa bệnh bằng bạc, nhưng bác sĩ lại cho rằng anh ta bị mất trí.
“Vàng bạc có thể đổi thành tiền.” Nguyễn Khanh đáp: “Nhưng chúng ta ở đây không trực tiếp dùng vàng bạc làm tiền, khụ, về sau anh cố gắng ít nói một chút.”
Đi mấy bước, thì đến quầy y tá. Cô y tá vẫn còn quá bận rộn đôi chân vẫn không chạm đất. Thấy hai người quay lại, cô chỉ vào một căn phòng: “Ở đằng kia.”
Nguyễn Khanh cùng Niệm Thất đi vào, tìm bác sĩ: "Bác sĩ, anh ta nhớ rồi. Hình như không có chuyện gì." Bản thân triệu chứng mất trí nhớ do rối loạn căng thẳng có một chút siêu hình. Một số người trong một thời gian ngắn có thể hồi phục, những người khác có thể mất cả đời, tất cả đều có thể. Bác sĩ nghe vậy rất vui vẻ, lấy đèn pin mở mắt Niệm Thất ra chiếu một cái, phát hiện không có gì bất ổn: "Được, có thể về, chú ý nghỉ ngơi, nếu buồn nôn, và chóng mặt, thì đi khám bác sĩ càng sớm càng tốt để chữa trị".
Chắc chắn, là điều cần thiết. Nhưng nếu đến phòng cấp cứu mà không có chứng minh thư, chẳng hạn như bệnh nhân hôn mê, cần đặt tiền trước, sẽ thanh toán sau khi hoàn tất các thủ tục. Nói tóm lại, bệnh viện vẫn phải giữ một điểm mấu chốt. Bên cửa sổ, Nguyễn Khanh không cho Niệm Thất lên tiếng, cô đi tới nói: "Anh ta làm mất căn cước, có thể lấy căn cước của tôi trước được không?"
"Thẻ bảo hiểm y tế? Không có. Thôi, không sao, thì cô tự trả tiền.”
Cuối cùng, cô dùng số chứng minh thư của mình, hoàn tất các thủ tục và thanh toán chi phí y tế. Toàn bộ quá trình Niệm Thất đều rất yên lặng để cho Nguyễn Khanh sắp xếp. Nhưng trong quá trình này, Nguyễn Khanh đã lấy điện thoại của cô ra. Niệm Thất thấy cô cũng có khối lập phương kỳ lạ kia, không khỏi nhìn chằm chằm vào nó. Tất nhiên, anh ta không thể hiểu quy trình quét mã để trả tiền, vì vậy anh ta không hiểu tại sao.
Trả tiền xong, Nguyễn Khanh nói: "Đi theo tôi, xe của tôi đậu ở bên ngoài." Cô đưa anh ra khỏi cửa thoát hiểm và rời khỏi tòa nhà. Đi được vài bước, cô cảm thấy có gì đó không ổn, quay lại thì thấy Niệm Thất không đi theo. Anh đứng bên ngoài tòa nhà, nhìn lên tòa nhà. Tòa nhà của bệnh viện này có mười hai tầng. Trong đêm, Niệm Thất ngẩng cổ lên, bất động nhìn vào tòa nhà to lớn. Những ngọn đèn đường kéo bóng anh ta dài nghiêng vẹo.
Nguyễn Khanh cũng không thúc giục anh ta. Một lúc sau, anh ta quay lại. Trong đêm đôi mắt anh ta hiện lên tia yếu ớt, nhìn về phía xa xăm. Tuy là ngoại thành nhưng là vùng kinh tế phát triển. Xa xa là một tòa nhà văn phòng lớn, cao từ 20 đến 30 tầng. Cửa khoa cấp cứu hướng về đường lớn. Lúc này trên đường không có nhiều xe, nhưng thỉnh thoảng vẫn có xe chạy qua. Một tia sáng vụt qua rồi vụt tắt. Khi những chiếc xe đó biến mất ở ngã tư, Niệm Thất chuyển sự chú ý sang Nguyễn Khanh.
Thực ra, khi vừa rồi nhìn thấy tấm bảng kỳ lạ trên hành lang, Niệm Thất đã lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn. Trên bàn cờ hình bình phong, có chữ, có núi có sông, còn có rất nhiều điều không hiểu nổi. Lúc đó anh ta tự nhủ rằng đây có thể là một ảo giác được tạo ra bởi một loại phép thuật nào đó. Nhưng bây giờ, những tòa nhà cao tầng và những thứ kỳ lạ chạy trên mặt đất mà anh ta nhìn thấy trên tấm bảng đó đều hiện ra trước mắt anh ta, không phải ảo giác mà là có thật. Niệm Thất đi tới gần Nguyễn Khanh, thanh âm có chút khàn khàn hỏi cô: "Nơi này, là trên trời? Hay ở thế gian?"
Nguyễn Khanh đã chờ đợi cả đêm cho thời điểm này.