Nguyễn Khanh đang ngồi ở nhà hàng Khai Phong, vừa nhìn thấy số điện thoại cố định liền bắt máy, đúng là cuộc gọi của y tá của bệnh viện. "Chào cô, người mặc đồ hán phục đã tỉnh lại, cô đã về chưa?"
Nguyễn Khanh: "Ngay bây giờ, tôi đang ở gần đây."
"Cho tôi hỏi," cô y tá nói, "anh ta không có điện thoại, anh ta đi cùng với cô sao?
Có một thanh đao, nhưng không có điện thoại.
Nguyễn Khanh nói: "Không có, tôi cùng xe cấp cứu đưa anh ta đến thẳng đến bệnh viện. Tôi không nhìn thấy điện thoại của anh ta." Y tá ở đầu dây bên kia lẩm bẩm: "Rắc rối."
"Cô y tá," Nguyễn Khanh hỏi, "tình hình bây giờ thế nào?" Y tá nói với cô: "Người đàn ông bị mất trí nhớ do rối loạn căng thẳng. Anh ta không có điện thoại nên không thể liên lạc với gia đình. Chúng tôi đang cân nhắc việc gọi cảnh sát".
“Đừng gọi cảnh sát!” Nguyễn Khanh buột miệng.
Y tá: "Hả?"
Nguyễn Khanh trấn tĩnh lại và nói: "Tôi đang ở gần bệnh viện, tôi sẽ quay lại sớm. Như này, tôi sẽ qua xem tình hình trước, tôi sẽ nói chuyện với anh ta, giúp anh ta nhớ lại sự việc. cảnh anh ta bị thương. Nếu không được, chúng ta sẽ gọi cảnh sát. "
Cô y tá hơi ngạc nhiên nói: "Cô thật nhiệt tình. Vậy thì qua trước, gặp bác sĩ của chúng tôi trước đã."
Nguyễn Khanh nói "OK", cúp điện thoại, lái xe trở lại bệnh viện. Cô tìm thấy y tá đã gọi cho cô
Y tá nói, "Đến rất nhanh”, rồi đưa cô đi gặp bác sĩ.
"Người đó bây giờ rất phiền phức, cậu ta không chỉ là mất trí nhớ." Bác sĩ vỗ trán ra hiệu, "Thông tin trong đầu anh ta đang rối bời. Chúng tôi đều tưởng rằng cậu ta chỉ đang chụp hình và quay video. Bây giờ, một khi bằng chứng việc chấn thương và mất trí nhớ bị nhầm lẫn, chúng tôi không thể phân biệt được. Không rõ kịch bản vở kịch hay đó là sự thật của cậu ta”.
Nguyễn Khanh hỏi, "Làm sao có thể xác định anh ta đã mất trí nhớ?" Bác sĩ nói: "cậu ta tự nói, cậu ta không nhớ được gì cả."
Nguyễn Khanh: "..."
Ồ, tự mình mất trí nhớ, thật là một cái cớ tốt.
Nếu là cô, trong tình huống có thể cô sẽ lấy mất trí nhớ như một cái cớ .
Cô nói, "anh ta ở đâu? Hãy để tôi gặp anh ta trước. Đừng gọi cảnh sát."
Niệm Thất nhận ra hoàn cảnh trước mắt rất không ổn, ngay cả câu trả lời mà mình cho là không có vấn đề gì cũng là sai lầm trong mắt những người đó. Thật tệ là anh ta thậm chí còn không biết vấn đề là ở đâu.
Trước đây, dù đi đâu anh ta cũng có thể nhanh chóng hòa nhập với hoàn cảnh và ẩn mình trong đám đông, nhưng lần này, anh ta không thể hòa nhập hay ẩn mình.
Vì vậy, khi bác sĩ nói, "Đầu có đau không?",
Niệm Thất đã thuận theo tình hình mà thừa nhận rằng mình đã bị đánh vào đầu. Nghĩ rằng trước đây anh ta đã từng nghe một số giai thoại về việc người ta bị đập vào đầu khiến não bị tổn thương rồi quên đi mọi thứ ,thậm chí là cảm xúc thông thường.Nên anh ta nói dối đầu óc mình hỗn loạn và cực kỳ mơ hồ. Bác sĩ hỏi anh ta một số câu hỏi nữa. Khi hỏi tên tuổi , gia đình anh ta nói không nhớ rõ. Sau đó hỏi anh ta có phải "tay gà" trên người không.
Niệm Thất cũng không biết “tay gà" là gà gì, khác gà khác như thế nào, huống chi một con gà phải làm thế nào hoàn cảnh trước mặt. Nhưng dù sao anh ta cũng thật sự không có con gà này, nên thành thật hỏi lại "gà nào là gà tay".
Vẻ mặt của cả bác sĩ và y tá đều lo lắng.
“À, đúng rồi!” Lúc này, y tá mới chợt nhớ tới, “Cô gái đưa cậu ta đến đi ăn cơm, cô ấy nói nếu cậu ta tỉnh lại thì gọi điện thoại cho cô ấy.” Bác sĩ nói: "Chẳng lẽ là cô ấy lấy điện thoại của cậu ta?"
“Có thể, tôi sẽ gọi cho cô ấy, cô ấy ghi số ở quầy y tá.” Y tá nói xong liển xoay người đi ra ngoài.
Mặc dù anh ta không thể hiểu một số từ như "tay gà" và "gọi điện thoại", nhưng anh ta hiểu sự thật đã có ai đó đã đưa anh ta đến bệnh viện. Sau khi hỏi thêm, bác sĩ nói: “Đó là một cô gái trẻ, và cô ấy đã trả tiền viện phí cho cậu”.
Trong đầu Niệm Thất hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp. Anh ta nhớ trước khi ngất đi, quả thật có một người phụ nữ thoáng nhìn hoảng sợ. Bác sĩ dặn dò không được chạy lung tung, trước tiên nghỉ ngơi ở đây: “Có việc gì thì gọi y tá.” Anh ta giơ ngón tay chỉ vào mấy người phụ nữ áo hồng đang đi lại như gió.
Niệm Thất chợt nhận ra ở đây những người giúp việc này được gọi là "y tá", nhìn những việc họ làm, xưng hô này khá dễ hiểu theo nghĩa đen.
Anh ta gật đầu. Nhưng sau khi bác sĩ ra ngoài, Niệm Thất vẫn đứng dậy. Cảnh vật xung quanh ở đây quá xa lạ, anh ta muốn quan sát xung quanh. Căn phòng này rất lớn, hình như có hai mươi ba cái giường, căn bản chật kín bệnh nhân. Ngoài ra còn có người nhà đi cùng.
Có một người nhà đi cùng ngồi cạnh giường bên cạnh, cứ nhìn xuống một khối lập phương kỳ lạ trên tay, làm sao mà vật đó sáng lên, phản chiếu trên mặt rồi đổi màu. Có rất nhiều thứ phát sáng ở nơi kỳ lạ này.
Trong lòng Niệm Thất có quá nhiều câu hỏi chồng chất, nhưng anh ta phải giả vờ ung dung, bình tĩnh. Đè nén tất cả những nghi ngờ này, anh ta bước ra khỏi cánh cửa của căn phòng lớn này.
Nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, anh ta dừng lại, không khỏi hít thở sâu. Thật là một hành lang dài! Đây có bao nhiêu phòng ở!
Những chiếc đèn quý giá, từng cái một được gắn trên trần nhà! Sáng như ban ngày, anh ta nhìn sang không biết có bao nhiêu ngọn đèn.
Hào hoa xa xỉ làm người khác phải ghen tỵ!
Chủ nhân của bệnh viện này nhất định là người giàu có, chẳng lẽ lại là phú nhị đại của nơi này? Anh ta không biết người kia có kẻ thù nào muốn diệt trừ không? Nếu người kia muốn lấy đầu người khác, Niệm Thất có thể cho anh ta một mức giá ưu đãi dành cho khách hàng mới.
Người quản lý trong ngôi đền, phụ trách việc làm ăn cũng đã nói 30% hoạt động làm ăn mà họ nhận là của khách hàng cũ.
Một khách hàng béo như vậy phải giữ ổn định và phát triển lâu dài.
Niệm Thất đang suy nghĩ về việc giảm giá bao nhiêu, đồng thời, anh ta cố gắng đi trên hành lang với vẻ mặt "Tôi không ngạc nhiên với những gì tôi thấy trước mắt", và không từ bỏ cố gắng để hòa nhập với môi trường này. Tuy nhiên, trên đường đi, nhiều bệnh nhân và người nhà đi cùng ở hành lang đều hướng sự chú ý đến anh ta. Niệm Thất không thể làm được gì, bởi vì quần áo và kiểu tóc của anh ta thực sự khác với những người ở đây.
Trong lòng anh ta cũng cảm thấy khó hiểu, tuy rằng người ở đây nói giọng khác nhau, nhưng đều là người miền Trung Nguyên. Dù là tộc người khác, thì đây cũng nên là một nơi được bao phủ giáo hóa, và hẳn không còn xa lạ với người Trung Nguyên. Bọn họ làm sao có thể nhìn ra anh ta là người Trung nguyên chính thống, ánh mắt của mọi người đều rất kỳ lạ? Tại sao một số người trước tiên lại cười khi họ nhìn thấy anh ta? Nghĩ đi nghĩ lại, điều khó tin nhất chính là nơi anh ta nhảy xuống vách núi là ở vùng núi mấy chục dặm bên ngoài thành Giang Thành, lại còn ở nội địa Trung Nguyên, anh ta làm sao có thể mở mắt ra rồi đến một nơi kì lạ như vậy?
Làm thế nào mà người đã cứu anh ta lại từ bên ngoài thành Giang Thành đưa anh ta đến đây? Tại sao không chữa bệnh tại Giang Thành? Không đoán ra. Chỉ đợi người đó đến để hỏi.
May mà, những người ở hành lang đã nhanh chóng thích ứng với anh ta.Hầu hết mọi người khi nhìn thấy anh ta đều nhìn bằng hai con mắt, có những người sẽ cười một cái, cũng có những người khi nhìn thấy anh ta liền quay đầu làm chuyện riêng của mình.
Thật sự không có biểu hiện vô cùng ngạc nhiên. Điều này đã khiến Niệm Thất lấy lại được sự tự tin để hòa nhập với hoàn cảnh. Vừa đi anh ta vừa quan sát xung quanh và những người ở đó.
Đột nhiên, có thứ gì đó đập vào mắt anh. Niệm Thất dừng lại. Y tá đưa Nguyễn Khanh vào phòng cấp cứu, nhưng đi được nửa đường, hai người đã nhìn thấy Niệm Thất ở hành lang.
Anh ta cao và mặc đồ cổ trang đen. Thắt một đai lưng siết chặt phía sau lưng đường cong của eo mạnh mẽ và đẹp mắt. Khuôn mặt góc cạnh, cơ thể cường tráng và khí khái hào hùng. Đặc biệt chói mắt giữa những bệnh nhân uể oải ở đầu hành lang. Anh ta đang đứng bất động nhìn chằm chằm vào trước một màn hình quảng cáo Led dùng chung một cục sạc dự phòng. Nhìn thấy bộ dạng của anh ta Nguyễn Khanh khựng lại.
“Mặc hán phục, mặc hán phục!” Y tá đi tới chào hỏi, “Không phải nói muốn gặp người đưa cậu đến đây sao? người đến rồi.”
Niệm Thất đang chìm đắm trong sự bàng hoàng. Ánh sáng trên trần nhà sáng như ban ngày không làm anh kinh ngạc. Đàn ông và phụ nữ khoe tay và lộ ngực không khiến anh ta khϊếp sợ nhiều. Vì anh ta đã đi khắp nam bắc và đi rất nhiều nơi. Càng tìm hiểu kỹ, người ta càng biết nhiều nơi trên thế giới có những phong tục tập quán khác nhau, và có rất nhiều bảo vật quý hiếm chưa từng nghe đến.
Nhưng cái thứ trước mắt này, đã vượt ra ngoài phạm trù "bảo vật phi thường". Niện Thất nghiêng người vừa nhìn, đó là một tấm mặt phẳng dày bốn ngón tay, hoàn toàn không có cách nào để người ta giấu ở trong đó. Nhưng đôi mắt của anh ta không lừa dối được, anh ta không chỉ nhìn thấy những người sống đang nói chuyện, ca hát và nhảy múa, mà anh ta còn nhìn thấy núi, sông và một số ngôi nhà như tháp nhô lên từ mặt đất. Dày đặc như một khu rừng, sừng sững trên mặt đất, tạo thành một thành phố khổng lồ. Và góc nhìn này giống như một nàng tiên từ trên cao nhìn xuống. Thật kì diệu.
Vừa mới sửng sốt, anh ta đã bị y tá gọi một tiếng làm cho hoàn hồn lại, vội vàng quay đầu lại. Một người phụ nữ đứng cách cô y tá không xa. Tóc cô được buộc lại thành một chiếc túi nhỏ sau đầu, đeo chéo người một chiếc túi nhỏ, mặc váy ngắn. Không chỉ lộ ra cánh tay, mà một đôi chân thẳng tắp trắng như tuyết hình dáng xinh đẹp, lộ ra ngoài lớp quần áo một cách táo bạo và trần trụi.
Một đôi mắt sáng ngời nhìn anh ta.
"Đó là người đã tốt bụng đưa anh đến đây. Chi phí cũng đã trả trước cho anh." Cô y tá nói liên miên, "Đừng lo lắng nếu bây giờ anh chưa thể nhớ ra, thả lỏng một chút rồi suy nghĩ từ từ. Anh hãy nói chuyện với người nhà. Anh được nhìn thấy trong hoàn cảnh nào, có thể nhớ lại được chuyện gì không. "
Cô quay lại nói với Nguyễn Khanh: "Trước tiên hãy nói chuyện xem có hữu dụng gì không. Nếu có chuyện gì,tới quầy tá tìm tôi."
Nói xong, y tá vội vàng rời đi.
Cấp cứu ban đêm là thế này, bận rộn đến mức chân cũng không chạm đất được.
Hai người nhìn y tá rời đi, sau đó nhìn nhau.
Niệm Thất tiến lên một bước nhìn thẳng: "Xin hỏi, chính là cô nương đưa ta tới đây cứu chữa?"
Một người đi ngang qua vừa nghe thấy, ngạc nhiên nhìn anh ta rồi mỉm cười bước đi.
“ Xin hỏi”, “ chính là”, “ cô nương”
Người cứu mạng! ngón chân của Nguyễn Khanh bắt đầu khẩy dưới đất
Điều khiến da đầu của Nguyễn Khanhtê dại hơn cả chính là người trước mặt này cả người bày ra một vẻ thản nhiên như không. Sao anh ta có thể bình tĩnh như vậy? Bây giờ anh ta có biết chuyện gì đang xảy ra với anh ta không?
Rõ ràng mọi thứ từ đầu tóc đến giày đều không hòa hợp với xung quanh, nếu là người khác đã sớm sợ hãi rồi vậy tại sao anh ta lại mang cái vẻ tự tin “mình là dân bản địa ở đây”?
Nhìn thấy vẻ mặt thanh tú của Nguyễn Khanh, nhưng cô không trả lời, Niệm Thất đang định nói lại thì có người đi ngang qua.
Nguyễn Khanh ho "khụ" một tiếng. Niệm Thất ngay lập tức ngậm miệng lại, lúc anh ta nói luôn có người cười, bác sĩ, y tá, người qua đường, tất cả đều đang cười. Anh ta biết chắc mình đã nói sai điều gì đó, nhưng anh không thể nghĩ ra.
Tiếng "Khụ" của Nguyễn Khanh rõ ràng là bảo anh im lặng. Chờ người đi qua, Nguyễn Khanh hơi nghiêng người, trầm giọng nói: "Ở đây nhiều người quá, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi?"
Niệm Thất gật đầu nói: "Được."
Nguyễn Khanh nhìn trái phải và nhìn thấy tấm biển treo trên trần nhà. “Đi, chúng ta qua đó.” Cô chỉ về một hướng.
Niệm Thất hoàn toàn không biết gì về nơi này, vì vậy anh ta đương nhiên đi theo Nguyễn Khanh đến đầu kia của hành lang. Vừa đi vừa thở dài trước kích thước của toàn nhà.
Không phải là có thể tùy ý chiều dài của hiên trong sân, đó là hành lang bên trong, còn chiều dài của hành lang chính là chiều dài của cả tòa nhà.
Nguyễn Khanh đi phía trước, Niệm Thất đi theo sau. Anh ta cố gắng hết sức để kiểm soát tầm mắt của mình và không thể nhìn xuống vị trí thấp hơn vai của Nguyễn Khanh.
Hắn là người làm ăn tràn đầy nhân sinh, không dám nói anh ta là người ngay thẳng, nhưng anh ta nhất định không phải kẻ gian dối lừa gạt người trong phòng tối.
Nguyễn Khanh đưa anh ta đi qua hành lang dài, ra khỏi phòng cấp cứu, đến đại sảnh ngoại trú. Khoa cấp cứu có quầy đăng ký và thanh toán riêng, cũng như quầy thuốc riêng, độc lập với khoa ngoại trú. Đại sảnh khoa ngoại trú hiện tại đang trong lúc tan sở, cửa ra ngoài đã bị khóa, trong sảnh trống trải không có một bóng người, rất thích hợp cho những cuộc nói chuyện riêng tư. Hai người đứng yên trong góc. Niệm Thất đã nhận ra mình đã phạm nhiều sai lầm, nên không chủ động mở miệng, chờ Nguyễn Khanh nói.
Nguyễn Khanh nói trước, "Anh không thể nói với họ anh bị mất trí nhớ."
Trong mắt Niệm Thất hiện lên tia thông suốt: "Xin cô nương chỉ giáo."
Anh ta không phủ nhận, sẽ dễ dàng nói chuyện hơn nếu anh ta thẳng thắn thành khẩn.
Nguyễn Khanh hỏi anh ta: “ Anh biết anh nói như vậy sẽ dẫn đến tình huống gì không?”
Niệm Thất thừa nhận: "Ta không biết, ta cảm thấy bối rối."
Nguyễn Khanh nói với anh ta tình huống trước mặt: "Anh khẳng định mình bị mất trí nhớ, nhưng những người trong bệnh viện sẽ chịu trách nhiệm cho anh và sẽ không để một người mất trí nhớ đi. Họ sẽ gọi cảnh sát rồi cảnh sát sẽ đến để điều tra anh. "
Niệm Thất hỏi: "Cảnh sát?"
Nguyễn Khanh lập tức lưu loát giải thích: "Chính là quan sai." Niệm Thất sững sờ, gật đầu tỏ vẻ hiểu biết: "Sau đó?"
Nguyễn Khanh nói: "Anh chắc là không có thẻ căn cước, chính là cái này..." Nguyễn Khanh lấy thẻ căn cước ra cho anh ta xem. Niệm Thất cầm lấy tấm thẻ nhỏ xoa xoa ngón tay. Để làm được việc này, ngoài việc gϊếŧ người, anh ta còn phải học cách cải trang, bắt chước và thay đổi giọng nói, cho dù không tinh thông nhưng ít nhiều cũng phải biết một chút.
Nhưng khi cầm tấm thẻ nhỏ này trên tay, anh ta không thể biết nó được làm từ chất liệu gì. Anh ta chắc chắn rằng anh ta không thể bắt chước nó. Không riêng gì anh ta, e rằng người người trong đền chuyên làm đồ giả cũng không bắt chước được.
Anh ta hỏi, "Nếu không có cái này thì sẽ như thế nào?"
Nguyễn Khanh nói với anh ta: “ Anh có thể bị mang đi, hoặc ít nhất, họ sẽ tìm kiếm thông tin trong cơ sở dữ liệu thông tin nhận dạng để tìm ra danh tính của anh. Haizz.., cơ sở dữ liệu thông tin nhận dạng là nơi tổng hợp thông tin nhận dạng của mọi người."
"Sau đó, mọi thứ trở nên tồi tệ hơn." Nguyễn Khanh thực sự không biết cụ thể cảnh sát sẽ xử lý như thế nào, nhưng cô đã đưa ra suy luận một cách hợp lý, nên không khó để đưa ra kết luận. Cô nhìn chằm chằm vào Niệm Thất và nói, "Bởi vì họ sẽ phát hiện ra ... anh là một người không có danh tính."
Niệm Thất nghe xong, hai mắt mở to.