Chương 20

Niệm Thất xem một số video. Từ những video này, anh ta có hiểu biết trực quan hơn về các dụng cụ nhà bếp khác nhau, đồng thời hiểu được các cách nấu ăn phổ biến trong gia đình hiện đại. Anh ta quay đầu hỏi Nguyễn Khanh: "Cô gái này là đầu bếp nổi tiếng sao?" "Không nhất định." Nguyễn Khanh nói: "Loại video này, có thể là đầu bếp chuyên nghiệp, có thể là người bình thường chia sẻ kinh nghiệm." "Dù sao đi nữa, nếu anh giỏi thứ gì đó, anh có thể chia sẻ với những người khác trên mạng." "Anh có thể không tin như sửa móng lừa, rửa thảm hay móc ráy tai thường có mấy vạn người xem trực tuyến cùng lúc trên mạng."

“Mặc dù trong mắt cô tôi là một người cổ đại” Niệm Thất sẽ không nói gì, “nhưng tôi sẽ không đến mức bị lừa bởi những lời nói đùa như vậy.”

Nguyễn Khanh nâng trán: "Là thật."

Niệm Thất không tin: "Nếu nói công nghệ ngày càng tiến bộ, kỹ năng có thể nâng cao đến mức có thể lên đến 9 tầng mây, tôi sẽ tin. Nhưng sẽ có hàng chục ngàn người xem sửa móng lừa và giặt thảm sao?"

Đúng là ăn no rửng mỡ?

Nguyễn Khanh nghẹn lời. Bởi vì không thể giải thích cho người cổ đại là người hiện đại có bao nhiêu áp lực, xem thể loại này là để giảm bớt áp lực. Cô chỉ có thể xoa xoa thái dương: "A, ừ, ừ, ừ." Đóng máy tính lại, cô định đi ngủ, thấy Niệm Thất vẫn đang chăm chú xem video, cô đứng dậy, tìm cho anh ta một cặp tai nghe: "Dùng cái này đi." Niệm Thất đeo tai nghe vào, phát hiện thứ này có thể điều khiển âm thanh của điện thoại, chỉ có mình anh ta có thể nghe được, liền nói: "Thứ này tốt, sẽ không quấy rầy cô."

“Đừng ồn ào, cũng đừng thức khuya.” Nguyễn Khanh ngáp một cái, “Tôi đi ngủ trước, anh cũng ngủ sớm đi, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải học.”

Niệm Thất đồng ý, Nguyễn Khanh trở về phòng. Cô không biết mình đã ngủ từ lúc nào cho đến khi bất ngờ tỉnh dậy. Cô đã uống quá nhiều Coca trước khi đi ngủ và bây giờ miệng cô cảm thấy khát muốn uống nước. Cô đưa tay sờ tủ đầu giường, nhưng lại quên mang ly nước vào, đành phải đi tìm nước uống. Nguyễn Khanh dụi dụi mắt ngồi dậy, vẫn còn ngái ngủ. Cô hơi lười mặc đồ ở nhà nên lặng lẽ mở cửa nhìn ra, phòng khách tối om, Niệm Thất đã ngủ. Nguyễn Khanh mặc áo ngủ nhẹ nhàng đi ra, mở tủ lạnh lấy một chai nước suối mát, đóng cửa tủ lạnh lại, rón rén trở về phòng, lại đóng cửa phòng ngủ lại.

Cô cho rằng toàn bộ quá trình diễn ra yên tĩnh và không làm phiền Niệm Thất đang ngủ. Nhưng Nguyễn Khanh không biết sự cảnh giác của Niệm Thất nằm ngoài sức tưởng tượng của cô. Anh ta thức dậy khi cô ra khỏi giường và bước đến cửa và nhẹ nhàng mở một khe cửa. Anh nghe cô rón rén đi lại trong bóng tối, không biết cô định làm gì nên rướn cổ lên nhìn. Không ngờ đúng lúc này, Nguyễn Khanh mở tủ lạnh ra. Trong bóng tối, chỉ có một ngọn đèn sáng cua tủ lạnh. Nguyễn Khanh đứng trước ánh đèn, chiếc váy ngủ vốn đã mỏng mềm lại gần như trong suốt dưới ánh đèn. Có thể nhìn thoáng qua những đường cong, mảnh mai, tinh tế và đầy đặn của người phụ nữ dưới ánh sáng. Cả người Niệm Thất cứng đờ, không thể nhúc nhích. Anh ta không dám thở mạnh, sợ Nguyễn Khanh phát hiện anh ta đã tỉnh. Cánh cửa tủ lạnh đóng lại, hình bóng về nữ thần cũng biến mất, bóng dáng mảnh khảnh nhẹ nhàng trở về phòng, đóng cửa lại rồi khóa lại. Thật lâu sau, trong phòng khách truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhàng.

Niệm Thất liên tiếp thở ra mấy hơi thật dài, mới cảm thấy hơi nóng trên người tản đi một chút, nhưng khi nhắm mắt lại, vẻ đẹp vừa thấy lại hiện lên trong đầu. Tỏa sáng, như viền vàng. Cơ thể tạm thời không bình tĩnh. Khó khăn lắm mới ổn định lại được nhưng sau đó anh ta bắt đầu ngẩn người. Anh ta đã nhìn thấy tất cả của con gái người ta. Phải làm sao đây? Mặc dù theo quan sát của anh ta, Nguyễn Khanh không phải là một cô gái trẻ trong sáng và ngây thơ, mà là một người phụ nữ sắp đến tuổi bà ngoại, Niệm Thất hoàn toàn không có những kỳ vọng viển vông như vậy đối với Nguyễn Khanh. Nhưng mặc kệ cô có phải là gái chưa chồng hay không, anh ta cũng đã nhìn hết của cô, nếu là quân tử thì nên gánh vác trách nhiệm. Trong bóng tối Niệm Thất nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc. Sau đó, anh ta quyết định cưới Nguyễn Khanh. Anh ta xuyên qua ngàn năm, người đầu tiên gặp chính là Nguyễn Khanh. Nguyễn Khanh biết bí mật của anh ta, nhưng cô không nói gì, mà giúp anh ta giấu diếm, còn chứa chấp anh ta. Số phận này có lẽ là do ông trời định sẵn. Một khi ý niệm này nảy lên, giống như ngọn lửa bùng cháy, không bao giờ có thể dập tắt được.

Chỉ là tình cảnh hiện tại của anh ta rất xấu hổ, không một xu dính túi còn ăn nhờ ở đậu người khác. Là rào cản giữa anh ta và Nguyễn Khanh, cơ bản là anh ta vẫn còn ăn bám Nguyễn Khanh.

Kết hôn và cho cô cuộc sống tốt.

Anh ta không có nhiều tiền thì làm sao có thể mở miệng hỏi cưới được ai. Hơn nữa Nguyễn Khanh xem ra là người rất biết kiếm tiền, anh ta không nên làm ra vẻ muốn lợi dụng, dựa dẫm vào cô.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Lúc này không thể nói hỏi cưới được. Giờ này Niệm Thất mới cảm thấy tiếc nuối vàng bạc châu báu để trong điện Diêm Vương chưa kịp hưởng thụ. Sát thủ của điện Diêm Vương nếu muốn rửa tay trong chậu vàng phải hội đủ hai điều kiện: thứ nhất, phải từ 30 tuổi trở lên; thứ hai là phải kiếm được mười vạn lượng lợi nhuận cho điện Diêm Vương.

Với tư cách là một sát thủ được kim bài, anh ta đã làm được điều thứ hai, và chỉ chờ 3 năm nữa anh ta đủ 30 tuổi thì có thể mang hết của cải tiết kiệm của mình được tự do. Đó là của cải anh ta dành dụm nhiều năm làm trong nghề, có thể gọi là giàu có. Anh ta cũng đã nghĩ đến việc khi rửa tay gác kiếm tìm một đại thành mua nhà, cưới một thê tử và sinh vài đứa con. Những người đàn ông bình thường làm việc chăm chỉ mơ về thành công và danh vọng, được vua phong tước còn anh ta ngẩng cao đầu mà sống thì chỉ mơ về vợ con yên ấm.

Có thể “mai danh ẩn tích” bình yên sống hết quảng đời còn lại là mơ ước của tất cả sát thủ trong điện Diêm Vương. Đáng tiếc hiện tại anh ta đã xuyên không, những năm đó tích cóp không cách nào lấy lại được, sau này đều sẽ bị tịch thu, trong điện Diêm Vương chính là như vậy, nếu như người chết đi, tất cả vàng bạc châu báu còn lại sẽ đều thuộc về điện.

Nó đã luôn luôn như vậy.

Niệm Thất nhìn chằm chằm lên trần nhà, suy nghĩ của anh ta không dừng lại. Anh ta cũng không có phản bội, mà đã xuyên không, đang ở một thế giới khác, rất có thể các trưởng lão trong điện sẽ phán định anh ta đã chết, nuốt hết của cải dành dụm của anh ta. Nhưng từ một góc độ khác, trong thời gian và không gian này, anh ta đã thoát khỏi tổ chức sát thủ khiến người trong giang hồ khϊếp sợ. Anh ta đã được tự do. Một cuộc sống bình yên và lượn lờ khói bếp không phải là một giấc mơ, nó đã gần ngay trước mắt có thể thành hiện thực.

Đúng vậy phải không?

Trước mắt anh ta đều là nụ cười của Nguyễn Khanh. Cô Tự tin, vui vẻ, có cách sống và đôi khi mạnh mẽ. Những nhu cầu cơ bản của cuộc sống đều rất tinh tế, bởi vì cô có một nhiệt huyết trong người, đó là nhiệt huyết để theo đuổi cuộc sống tốt đẹp hơn là nhiệt huyết để bùng cháy cuộc sống. Nếu anh ta có thể dành nửa cuộc đời tự do còn lại của mình cùng với cô đầu bạc răng long, chỉ nghĩ về điều đó thôi cũng khiến máu trong người anh ta nóng lên.

Trong phòng ngủ, Nguyễn Khanh uống mấy ngụm nước đá để làm dịu cổ họng, lại nằm xuống nhưng ngủ không được. Vừa nhắm mắt, lại nhớ tới dáng vẻ của Niệm Thất mặc vest lúc nảy. Dáng người thật đẹp. Không chỉ có cơ bắp đẹp, mà cô còn để ý không một bậc thầy thể hình nào cô theo dõi trên trang video có vòng eo thon hơn Niệm Thất. Tuy cũng là dáng người hình tam giác ngược, họ có bờ vai rộng và vòng eo không hề nhỏ. Một người đàn ông có vòng eo nhỏ và thân hình vạm vỡ thực sự rất hấp dẫn. Nguyễn Khanh đột nhiên tỉnh táo, cô có phải đã phơi bày bản chất mê trai của mình trước mặt Niệm Thất không? Nhưng phải cẩn thận, anh ta là cổ nhân chính hiệu, trong đầu nhất định có tư tưởng phong kiến. Nguyễn Khanh đương nhiên sẽ không chiều theo tư tưởng phong kiến của cổ nhân, nhưng cô không thể dọa người khác đúng không?

Từ từ suy nghĩ , từ từ suy nghĩ.

Bất tri bất giác cô lại ngủ thϊếp đi, khi trời sáng, cô mặc quần áo ở nhà và mở cửa phòng.

Trong phòng khách giường sô pha đã được thu dọn, bàn trà và bàn ăn đều sạch sẽ ngăn nắp, sàn nhà cũng sạch sẽ không tì vết, nhìn như vừa mới được lau sạch. Nguyễn Khanh sửng sốt một chút. Mặc dù có thể thấy Niệm Thất là một người đàn ông rất chăm chỉ, nhưng điều này là quá chăm chỉ. Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng bếp mở ra, Niệm Thất nhoài người ra ngoài nhìn: "Dậy rồi? Đi rửa mặt trước, chuẩn bị ăn sáng."

Nguyễn Khanh: "..." Nguyễn Khanh ngẩn người, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng, rửa xong đầu óc tỉnh táo lại một chút, đi ra đã thấy trên bàn ăn đã bày chén đĩa. Cháo thịt nạc rau luộc, trứng ướp ngũ vị hương, bánh kẹp hành phi. Hôm qua Niệm Thất đã nói gì? Nói anh ta "giỏi nấu ăn"?



"Chẳng lẽ anh ta ở cổ đại làm đầu bếp sao?" Nguyễn Khanh kìm lòng không được hỏi.

"Tôi biết nướng thịt và hầm thịt, đều là một chút cách nấu nướng dân dã. Nhưng thực sự tôi không biết cách nấu ăn gia đình ở đây ."Niệm Thất nói, "Tôi đã học được tất cả từ chị Ngưu ." Chị Ngưu là chủ kênh nấu ăn gia đình mà Nguyễn Khanh đã giúp Niệm Thất tìm xem video đêm qua.Niệm Thất chỉ chiếc đũa: "Thử xem?"

Nguyễn Khanh nếm thử. Cháo thanh đạm và ngon, trứng ướp thơm, bánh nướng mềm và dẻo. Bữa sáng này thoải mái và có vị như ở nhà. Thành thật mà nói, so với gọi đồ ăn ship đến nhà, nhưng thức ăn được làm trong nhà hàng tuân thủ nghiêm ngặt vệ sinh an toàn thực phẩm thực sự không có hương vị như ở nhà.

Niệm Thất hỏi: "Được không?"

Nguyễn Khanh khen: “ Anh có thiên phú nấu ăn đó."

“Muốn sống tốt thì tự nhiên sẽ biết nấu ăn.”Niệm Thất nói: “Tôi luôn muốn ăn từng bữa thật ngon”.

Nguyễn Khanh rất tán thành điểm này, cô vui vẻ gật đầu: “Ừ, tôi cũng vậy.”

Niệm Thất mỉm cười, cúi đầu ăn cháo. Anh ta thầm nghĩ, tuy mới ở bên cô một ngày, làm sao không thấy cô là người theo đuổi nếp sống tao nhã. Vào thời cổ đại, chồng cô phải kiếm được một phần saen nghiệp thì mới cung cấp cho cô được một cuộc sống như vậy. Nhưng trong thế giới này, cô có thể cho mình cuộc sống mà cô mong muốn. Niệm Thất muốn hỏi cưới, nhưng bây giờ ngay cả sính lễ cũng không có, đành phải tạm gác lại, chờ ngày nói sau. Nhưng điều đó không ngăn cản anh ta lấy lòng cô bằng những điều nhỏ nhặt trước, mở đường cho tình cảm của anh ta. Chẳng hạn như nấu ăn và dọn dẹp. Dù sao trong gia đình cũng phải có người làm những việc này, nếu cô là người bận rộn công việc thì anh ta nên làm. Niệm Thất vẫn chưa biết con đường mình chọn chính xác đến đâu.

Người cũ phải nên quên đi.

So với Niệm Thất trước mặt, Nguyễn Khanh đột nhiên không còn hứng thú với việc nuôi chó sói nhỏ mà cô rất yêu thích trước đây. Mặc dù chó sói nhỏ có một cơ thể, thân hình trẻ trung hấp dẫn, nhưng việc làm chị gái thực sự rất mệt mỏi. Ngoài việc hỗ trợ tài chính cho “em trai”, còn phải mang đến giá trị tinh thần cho người em trai để cho em ta trưởng thành, phải chịu đựngvà bao dung những suy nghĩ trẻ con, lố bịch và thói quen sinh hoạt lười biếng của chú chó sói nhỏ ngày ấy. Nhưng trên thực tế, ai lại không muốn được người khác chăm sóc một cách cần cần.

Nguyễn Khanh húp cháo, lén nhìn Niệm Thất, trong lòng cảm thấy vui vẻ khó tả.

Niềm vui là gì?

Nếu bạn muốn mô tả nó, nó thực sự rất đơn giản, trực tiếp thay đổi tình cảm. Đó là niềm vui của một người đàn ông khi anh ta có vợ.