Xe cấp cứu đến nhanh chóng. Tuy là ngoại ô nhưng có một bệnh viện cấp ba công lập nổi tiếng đã xây dựng chi nhánh ở đây để phân luồng bệnh nhân cũng không xa nơi Nguyễn Khanh đang đứng.
Với việc Nguyễn Khanh nhấp nháy đèn pha chỉ dẫn trong lúc gọi, tài xế đã tìm thấy chính xác vị trí và lái xe cứu thương từ đường quốc lộ xuống đến nơi.
Nhân viên y tế đều trải qua sóng to gió lớn, nhìn thấy đủ loại cảnh tượng thê thảm cũng không hề thay đổi sắc mặt. Lần này là bởi vì người mặc đồ đen lại còn búi tóc nên khiến họ nhìn đến hai lần.
Nguyễn Khanh tự lái xe của mình đi theo xe cấp cứu đến bệnh viện, bác sĩ chuẩn đoán, kiểm tra và đánh giá các triệu chứng của anh ta rồi xác nhận anh ta bị sốc nên hôn mê, rồi hỏi Nguyễn Khanh về tình huống.
Nguyễn Khanh do dự một chút rồi nói: "Anh ta... rơi từ trên cao xuống."
Từ trên không trung rơi xuống khiến nóc xe của cô bị móp, nghĩ lại thấy cũng rất đau. Người đàn ông được đẩy vào phòng cấp cứu. Ngay sau đó có y tá lấy một số phiếu để cô đóng tiền.
Nguyễn Khanh nộp hết tiền rồi lặng lẽ đến hành lang chờ đợi, trong đầu lướt qua rất nhiều chuyện. Thời gian dường như trôi qua rất chậm, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng một nữ y tá bước ra hét lớn: "Người nhà đâu? Người nhà của người mặc hán phục ấy?"
"..."
Nhϊếp Thanh vội vàng đi tới, "Là tôi."
Người đàn ông đưa vào vẫn còn hôn mê.
Bác sĩ giải thích tình hình cho cô: “Không nguy hiểm đến tính mạng, có đυ.ng dập mô mềm và dưới da tụ máu bầm, cần tiếp tục theo dõi xem có bị chấn động não không”. Bác sĩ lại hỏi: "Cô là người nhà?" "Không." Nguyễn Khanh nói, "Tôi, ừm.. đi ngang qua thấy anh ta hôn mê, nên tôi đã gọi xe cấp cứu."
Bác sĩ nói: "Là như vậy sao?..."
Nguyễn Khanh nghe xong hỏi: "Có vấn đề gì không?"
Bác sĩ cho biết: “Cơ thể anh ta có nhiều vết thương, mà tôi nhận định ban đầu là những vết đâm".
Nguyễn Khanh sững sờ một lúc, cô không nhìn ra điều này, thứ nhất là do trời tối và bờ sông quá tối, thứ hai là do anh ta mặc đồ đen, cô ngửi thấy mùi máu chỉ biết anh ta đang chảy máu, không có ánh sáng nên cô không thể nhìn rõ vết thương.
Nhưng Nguyễn Khanh lại nhớ tới thanh đao dài trong cốp xe, trong lòng cô căng thẳng: “Muốn tôi báo cảnh sát sao?"
Bác sĩ ngập ngừng.
Vết thương rất gọn gàng và có thể nhận định đây là một lưỡi dao sắc bén. Nhưng đó không phải là vết chém hay vết đâm, nếu là hai vết này, bác sĩ sẽ gọi cảnh sát mà không do dự, bệnh viện có quy định về vấn đề này.
Nhưng những vết thương trên người người đàn ông mặc hán phục này rất khó hiểu, là những vết xước và nó rất nông, mặc dù chảy rất nhiều máu, trước mắt người thường nhìn rất đáng sợ, nhưng chỉ cắt da, theo góc độ y học trái lại chỉ vết thương vô cùng rất nhẹ. Các vết chém và vết đâm sẽ gọi cảnh sát đến vì chúng có thể liên quan đến một vụ đánh nhau hoặc cố ý gây thương tích, nhưng vết xước bề ngoài này rất khó hiểu đối với các bác sĩ và không biết xảy ra trong trường hợp nào mà cơ thể lại nhiều vết thương mà còn kiểm soát sức lực rất tốt khiến cho các vết cắt giống nhau và không sâu.
Bác sĩ chưa bao giờ nhìn thấy cuộc vây gϊếŧ khốc liệt trên vách núi cao phía trên là mây đen và mặt trăng. Tất nhiên, ông cũng không bao giờ tưởng tượng được tất cả chỉ dựa vào kỹ năng di chuyển siêu việt để thoát ra khỏi nguy hiểm giữa sự sống và cái chết, chỉ để lại những vết xướt nông, không hở ruột chết người.
“Rơi xuống ở đâu?” Bác sĩ hỏi.
Nguyễn Khanh mơ hồ nói: "Là từ ven đường. Nơi đó ở bờ sông, thấp hơn rất nhiều so với nền đường..."
Bác sĩ thắc mắc: "Làm sao mà rơi xuống?"
Nguyễn Khanh tiếp tục mơ hồ: "Tôi không nhìn thấy, khi tôi nhìn thấy thì anh ta đã rơi xuống rồi."
Bác sĩ cuối cùng quyết định: "Không giống đánh nhau, trước tiên đừng gọi cảnh sát."
Bác sĩ còn chưa nói, khi xử lý những vết thương ngoài da đó, ông ta thấy trên người anh ta có rất nhiều vết sẹo cũ, tất cả đều giống nhau. Nhưng cũng không thể gọi cảnh sát chỉ vì trên người có vết sẹo cũ. Nghe không gọi cảnh sát, Nguyễn Khanh thở dài hỏi: "Khi nào thì anh ta mới tỉnh lại?"
Bác sĩ nói: "Còn tùy trường hợp. Cơ thể con người có cơ chế tự bảo vệ, tự nhiên sẽ tỉnh".
Nguyễn Khanh hỏi tiếp: “Vậy tôi phải đợi ở đây sao? Tôi đi ăn cơm được không?”
Hôm nay do bạn trai cũ nɠɵạı ŧìиɧ nên cô chưa ăn cơm tối, vừa rồi cô lại không dám bỏ đi, giờ lại đói đến mức đau bụng.
Bác sĩ nói: "Nếu không phải là người nhà thì có thể rời đi. Ồ, cô trả tiền cho cậu ta sao?"
Đương nhiên, Nguyễn Khanh không thể nói mình có lý do khác để không bỏ đi, việc cho mượn tiền trước là một lý do chính đáng, và cô thực sự đã cho người đó mượn tiền trước, vì vậy cô gật đầu thừa nhận. Bác sĩ nói: "Vậy thì hãy đi ăn tối trước đi. Trước mắt đã kiểm tra các triệu chứng của cậu ta hiện đã ổn định. Hãy để lại số điện thoại, chúng tôi sẽ thông báo cho cô khi cậu ta tỉnh lại".
Nguyễn Khanh cảm ơn bác sĩ, rời khỏi phòng cấp cứu, trở lại xe ở bãi đậu xe, do dự rồi mở cốp xe.
Trong cốp xe có rất nhiều đồ lặt vặt, mặc dù có đèn chiếu sáng nhưng nhìn không rõ lắm. Cô lại bật đèn điện thoại lên, cúi xuống và nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Có dải vải quấn quanh cán đao, đánh giá theo cảm quan chắc đã dùng rất lâu. Dưới ánh đèn, lưỡi đao lóe lên một tia lạnh giá. Không nghi ngờ gì nữa nó chính xác là một thanh đao. Chưa kể còn sót lại những vết máu, trông hơi đáng sợ.
Nguyễn Khanh không kìm được nuốt nước bọt, đóng sập cóp sau lại. Khi cô nhìn lên trần xe bị lõm xuống, nhắc nhở cô rằng những gì xảy ra đêm nay không phải là một giấc mơ.
Ngồi trên xe mà tim vẫn đập thình thịch, một lúc sau cô mới bình tĩnh lại, mở điện thoại lên tìm kiếm, thấy gần đó có một nhà hàng Khai Phong đến đó để làm no bụng trước.
Bệnh viện không gọi cho cô, chứng tỏ người đó vẫn chưa tỉnh lại. Phòng cấp cứu chật ních người, thậm chí không còn một ghế trống. Nguyễn Khanh không vội quay trở lại mà nghỉ ngơi trong nhà hàng trước.
Chuyện xảy ra hôm nay, vừa lo lắng, vừa kỳ quái, khiến tinh thần cô có chút kiệt quệ. Chuông điện thoại bỗng reo lên làm cô giật thót mình, cầm lên xem thì đã gần mười một giờ, là một cuộc gọi lạ từ điện thoại cố định.
Niệm Thất nhảy khỏi một vách đá cao rồi bất ngờ tỉnh dậy! Một người đàn ông đeo mặt nạ đang đưa khuôn mặt của mình lại gần anh ta! Không chút do dự, Niệm Thất cầm một khúc gỗ nhỏ bên cạnh dí sát vào cổ họng đối phương! Nếu đối phương động đậy, anh ta có thể dùng sức ngay lập tức đâm thủng cổ họng của đối phương để gϊếŧ chết! "Anh làm gì vậy! Làm gì vậy!" Một người phụ nữ cao giọng mắng: "Bỏ xuống! Bỏ xuống nhanh! Nằm xuống! Tôi sẽ kiểm tra cho anh!" Giọng thật kỳ lạ, nhưng vẫn miễn cưỡng nghe hiểu được.
Mấu chốt là ... trong giọng nói của đối phương có phần quan tâm. Ngay sau đó, có người đã giữ tay và giật khúc gỗ nhỏ trên tay anh ta ra. Động tác nhanh nhẹn, sức lực không nhỏ nhưng đó chỉ là sức lực của người bình thường.
Thực ra, từ lúc đối phương động thủ, Niệm Thất cũng biết bọn họ đều là người thường, so với anh ta cũng không có uy hϊếp gì. Anh ta bình tĩnh, để đối phương giật khúc gỗ nhỏ trên tay rồi lại đè anh ta xuống.
Mọi thứ thật kỳ lạ. Ngôi nhà, trần nhà sáng như ánh sáng ban ngày, trong chớp mắt vừa tỉnh dậy Niệm Thất còn tưởng rằng bây giờ đang là ban ngày, nhưng anh ta biết mặc dù vào ban ngày, trời không thể sáng như vậy ngay cả khi mở tất cả bức bình phong. Ánh sáng phát ra từ trần nhà, một thứ ánh sáng trắng sáng, mát mẻ. Chiếu sáng rõ mọi ngóc ngách trong nhà.
Nó có phải là một chiếc đèn không?
Nếu đây là một chiếc đèn, nó sẽ trị giá hàng nghìn lượng bạc. Làm thế nào mà có nhiều đèn được khảm trên trần nhà?
Thật hào phóng!
Y phục, giọng nói và cả tóc tất cả đều kỳ lạ. Đối phương là một nam và một nữ . Người nam mặc áo choàng trắng còn người nữ mặc áo màu hồng và quần tây.
Người nữ này vậy mà để trần hai cánh tay và cô ta cũng không ngại ngùng. Tuy rằng khác nhau phong tục, nhưng Niệm Thất không ngạc nhiên. Anh ta đã đi khắp Bắc, Nam, và hiểu biết rất nhiều, anh ta từng nhìn thấy những người phụ nữ ở phía đông thậm chí còn mặc váy ngắn để hở bắp chân. Chính người phụ nữ này đã mắng và giật khúc gỗ mỏng trên tay anh ta lúc nãy. Cô tùy ý ném khúc gỗ mỏng vào một cái xô tròn trên mặt đất, rồi ném một cây gỗ khác lên tủ đầu giường vào cái xô đó.
Cô ta còn hét lên với người ngồi đầu giường bên cạnh: "Gia đình bệnh nhân, chú ý rác nên vứt đi. Sau khi ăn xong đừng chất đống hộp cơm".
Còn có một người nằm ở giường bên cạnh, một người ngồi trên ghế đẩu tròn bên kia, bị mắng xong liền nhanh chóng đứng dậy trả lời một tiếng rồi vui vẻ đi vòng lại đầu giường cầm mấy hộp đựng cơm mua ở cửa hàng nhỏ ném vào cái xô trên mặt đất.
Dù Niệm Thất đang nằm nhưng mắt anh ta vẫn nhanh chóng nhìn qua mọi thứ xung quanh. Bác sĩ cúi xuống, đè đầu anh ta: "Đừng nhúc nhích."
Thân thể của người đó được thả lỏng và không bị uy hϊếp. Niệm Thất không hề động đậy. Bác sĩ từ trong túi áo trên ngực lấy ra một vật nhỏ, dùng ngón tay ấn vào, vật đó thực sự phát sáng.
Niệm Thất lại kinh ngạc một chút.
Đây là bảo bối gì? Sao lại phát sáng?.
Bác sĩ lấy đèn pin chiếu vào mắt quan sát rồi tắt, buông anh ta ra, đứng lên hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào? Đau đầu, chóng mặt hay buồn nôn không?"
Khi nghe hỏi câu này, Niệm Thất liền hiểu ra danh tính của ông ta - hóa ra là một đại phu. Mặc dù xung quanh rất hoảng sợ nhưng anh ta lại yên tâm. Trên đời này chỉ có một loại người mà anh ta phải nói thật hoàn toàn, và đó chính là đại phu. Nói dối với đại phu là tự hại chính mình.
Niệm Thất ngồi dậy, thành thật trả lời: "Không sao, không buồn nôn. Hơi đau."
Nhưng giọng nói của anh ta quá khác với bác sĩ, nói một lần mà bác sĩ không hiểu, anh ta phải nói chậm lại và lặp lại lần nữa thì bác sĩ mới hiểu.
Anh ta lại hỏi: "Y phục của tôi đâu?"
Anh ta bị cởi trần, khi anh ta hôn mê y tá đã cởϊ qυầи áo và bôi thuốc cho anh ta. Băng gạc màu trắng nhìn rất sạch sẽ, kỹ thuật băng bó cũng rất tốt, rõ ràng đây là một y quán có tay nghề y thuật rất tốt.
Chỉ là nơi này là nơi nào?
Nơi anh ta nhảy xuống vách núi là ở vùng núi hoang vu ở ngoại ô Giang Thành, thuộc vùng Trung Nguyên, làm sao lại có một y quán rồi giọng điệu và trang phục kỳ lạ như vậy? Anh ta chưa bao giờ nghe về nói đến.
Y tá mặc đồ màu hồng với cánh tay trần cúi xuống, từ gầm giường lấy ra một chiếc túi kỳ lạ không rõ chất liệu gì, nó thực sự trong suốt, có thể nhìn thấy những thứ bên trong.
Cô đưa túi cho anh ta: "Tất cả đều ở đây, xem còn thiếu thứ gì không. Lúc chúng tôi xử lý vết thương cho anh, mọi thứ cởi ra đều để vào trong túi."
Có thể thấy danh tính của người phụ nữ mặc áo hồng đó chính là một nô tỳ hỗ trợ cho đại phu mặc áo choàng trắng. Căn nhà này có hơn mười chiếc giường, vài nữ nô tỳ mặc đồ hồng nhanh chóng bước qua bắt chuyện với mọi người. Tất cả đều hành động rất nhanh, có thể thấy họ rất quen việc của mình.
Tất cả những thứ này đều nằm trong tầm mắt khi anh ta quét qua. Chuyện cần làm bây giờ là anh ta nhanh chóng quan sát hoàn cảnh xung quanh và nhanh chóng hòa nhập, đó là điều bắt buộc để tồn tại.
Niệm Thất nhận lấy đồ và nói: “ Đa ta cô nương” rồi lấy quần áo mặc vào. Vừa mặc đồ anh ta vừa quan sát, không biết vì sao hình như bởi vì anh ta nói "Đa tạ cô nương" mà nét mặt của đại phu và cô nô tỳ có chút sâu xa. Anh ta có nói gì sai không?
Bác sĩ nhìn anh ta mặc quần áo, chậm rãi nói và giải thích tình hình cho anh ta: "Hiện tại, không có triệu chứng chấn động não, nhưng chúng tôi phải tiếp tục theo dõi. Nếu anh có các triệu chứng như buồn nôn, và chóng mặt thì nên đi khám ngay lập tức.”
Niệm Thất gật đầu: "Được."
Bác sĩ nói thêm: "Tôi đã xử lý hết vết thương trên cơ thể cậu, tôi sẽ kê cho cậu một loại thuốc kháng viêm uống sẽ ổn, đợi lát nữa thì thanh toán tiền thuốc."
Niệm Thất đã thắt dây lưng, lấy ví tiền trong chiếc túi làm bằng chất liệu lạ rồi thắt nó quanh eo.
Nghe thấy "thanh toán", anh ta từ trong ví móc ra một đồng bạc, đưa ra: "Đa tạ, ngươi không phải thối lại."
Y quán này sạch sẽ ngăn nắp, kỹ thuật băng bó khóe léo, Niệm Thất không phải là người thiếu tiền, coi như là phần thưởng.
Không có lời khách sáo cũng như vui mừng khi nhận được tiền thưởng giống trong mộng đợi. Vị bác sĩ áo trắng và y tá nhìn thẳng vào những thứ trên tay anh ta.
Biểu hiện vô cùng kì dị, họ chưa nhìn thấy ngân lượng sao? Không đúng hả?,
Chỉ nhìn đèn trên trần nhà sáng như ban ngày cũng đáng giá ngàn vàng, cũng không phải đây nơi nghèo nàn.
Chẳng lẽ ... là chê ít?
Ngẫm lại ánh đèn xa hoa trên đầu, nghĩ về đồ vật phát sáng kỳ lạ vừa rồi trong tay bác sĩ ...
Niệm Thất lại lấy trong túi ra một đồng bạc, nói xin lỗi, "Ta không biết phí xem bệnh của y quán bao nhiêu,vậy đủ chưa? "
Chỉ khám và chữa bệnh ngoại thương, không có bó xương, cắt thịt để chẩn đoán và điều trị chấn thương, dù đắt đến đâu cũng không được quá giá trị của hai đồng bạc. Tất cả những gì anh ta lấy ra là năm đồng bạc, hai đồng một lạng, đủ cho một gia đình năm người ăn uống trong một tháng.
Cả hai càng im lặng. y tá lên tiếng trước, ngập ngừng hỏi: "Đây là ... bạc?"
Bác sĩ cười khan hai tiếng: "Cậu đang quay video sao? Đạo cụ y như thật."
Niệm Thất không thể hiểu những gì bác sĩ đang nói. Ngoài biên cương còn có người ngoại tộc không dùng vàng bạc, lại còn nói giọng Trung Nguyên, điều này không nên nói.
Anh ta cũng thật sự bối rối, nói: "Chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Phí xem bệnh của đại phu là bao nhiêu, xin nói rõ?"
Mặc dù giọng nói của anh ta nghe có vẻ khó xử, nhưng ánh mắt bối rối và chân thành trong giọng điệu của anh ta là không thể nhầm lẫn. Bác sĩ và y tá nhìn nhau. Sau một lúc im lặng, vị bác sĩ lấy đèn pin phát sáng từ trong túi ra.
"Tôi sẽ kiểm tra lại, xem có bị thương ở đầu không?"
Đôi lời Edit: Do nam chính là người cổ đại nên văn phong mình dịch cách nói chuyện hay suy nghĩ của nam chính vẫn mang hơi hướng cổ đại nhưng vẫn khiến mọi người dễ hiểu nhé.
Ví dụ: “ Quần áo” thì nam chính sẽ gọi theo kiểu cổ đại là “ y phục”.
Hay áo “blue trắng” của bác sĩ nam chính sẽ nghĩ là “ áo choàng trắng”.
“Người nữ này vậy mà để trần hai cánh tay” cái này là y tá mặc áo ngắn tay nhưng thời cổ đại thì họ ăn mặc kín đáo nên nam chính vẫn nghĩ là “cô này không biết ngại ngùng” khi mặc như vậy á.