Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Nuôi Gia Đình Hằng Ngày Của Một Đao Sĩ Thời Xưa

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Theo logic thông thường mà nói, nếu một người bỗng nhiên đi đến thế giới khác, quy tắc khắp nơi đều không giống nhau, mọi thứ chưa từng thấy qua, bình thường sẽ có cảm giác không chân thật như một giấc mơ, sau đó dần dần mới bắt đầu tiếp nhận hiện thực. Nhưng Niệm Thất lại hoàn toàn ngược lại vô cùng bình tĩnh, sau khi tỉnh lại lập tức liền tiếp nhận mọi thứ xung quanh cho đến bây giờ, một ngày một đêm trôi qua, anh ta bắt đầu có chút cảm giác không chân thực.

Cho đến khi người đẹp ngồi đối diện gắp một đũa thịt từ nồi đỏ hỏn đặt trong đĩa của anh ta: "thịt Bò béo, ăn thử đi."

Buổi trưa đã ăn thử ớt cay nhất thế giới, Niệm Thất cảm thấy mình có thể chịu được, về phần tại sao nước súp đỏ bên nồi Âm Dương lại đỏ như vậy, anh ta cũng không nghĩ kỹ, vì trong đó có quá nhiều gia vị mà anh ta chưa bao giờ nhìn thấy và không biết. Vì lịch sự nên, anh ta đem miếng thịt bò béo mà Nguyễn Khánh gắp cho vào miệng. Một giây sau, sắc mặt của Niệm Thất trở nên rất đặc sắc. Người cổ đại sao có thể ngờ rằng món cay buổi trưa chỉ để thăm dò đường mà thôi. Hóa ra cái thứ "cay" có thể cay đến mức chết người.

Nguyễn Khanh vội vàng đẩy lon coca lạnh tới: "Của anh đây!"

Niệm Thất không nói gì, chỉ uống một ngụm lớn, lại một ngụm lớn, một ngụm lớn nữa. Cảm giác nóng rát cuối cùng cũng bị áp chế. Anh ta nhìn lon Coca trên tay, đó là một giải pháp kỳ diệu cho đồ ăn cay! Lại nhìn Nguyễn Khanh, Nguyễn Khanh cố nén cười. Người phụ nữ này rất xinh đẹp, nhưng cũng cô hư và xấu tính. Nóng nảy qua đi, Niệm Thất nhướng mày: " Cô Nguyễn, ăn một miếng đi?"

“Gọi tôi Nguyễn Khanh là được rồi.” Nguyễn Khanh hớn hở cười nói: “Đừng nhìn ra ngoài như vậy.”

Trước mặt Niệm Thất, cô gắp một đũa thịt bò béo ngậy trong nước súp màu đỏ, nhai rồi nuốt xuống, sau đó nhấp một ngụm nhỏ Coca, mỉm cười nhìn Niệm Thất. Niệm Thất đành phải cúi đầu: "Tôi xin bái phục."

“Bình thường.” Nguyễn Khanh giả bộ khiêm tốn, “Không cay, không vui.” Cô cũng dạy anh ta kinh nghiệm: "Cứ ăn nhiều vào. Càng ăn nhiều, càng có thể ăn cay". Cô thực sự rất hạnh phúc. Bởi vì Triệu Hạo không thể ăn cay, cậu ta rất sợ. Mỗi lần ra ngoài ăn cơm, bao giờ cậu ta cũng đều ăn súp trắng. Thỉnh thoảng, dùng đũa gắp một miếng thịt trong nước súp trắng, run run bỏ nhẹ vào trong nước súp đỏ, thật mãn nguyện.

Mặc dù không cản Nguyễn Khanh ăn nồi súp màu đỏ, nhưng đồ ăn không đủ ngon, ăn cũng không thấy thú vị. Nhưng cô có thể nhìn ra, mặc dù Niệm Thất là người cổ đại, nhưng anh ta có khả năng ăn cay! “Cố lên!” Cô cổ vũ anh ta.

Niệm Thất không phụ sự mong đợi của cô, mặc dù anh ta thường xuyên hít hà một hơi và uống cạn Coca, nhưng tốc độ hạ đũa của anh ta càng lúc càng nhanh. Ăn lẩu thì phải ăn kèm như vậy mới ngon! Sau khi ăn xong, Nguyễn Khanh nói, "Anh đến thanh toán tiền, sử dụng mã QR."

Dưới sự hướng dẫn của cô, Niệm Thất mở mã thanh toán, người phục vụ quét mã đó bằng máy quét mã, và thanh toán được hoàn thành với một tiếng bíp. Niệm Thất nhìn màn hình trên giao diện điện thoại: "Một...bảy...hai?"

Nguyễn Khanh nhắc nhở: "Là ngược lại."

“Hai, bảy, một?” Lần này Niệm Thất đọc theo, “Hai trăm bảy mươi mốt?” Nguyễn Khanh bổ sung: “ hóa đơn là 271 tệ, có thể nói là 271 nhân dân tệ." Số dư ví WeChat: 729 nhân dân tệ. Niệm Thất cất điện thoại của mình, nghĩ thầm chi một nghìn nhân dân tệ cho một bữa ăn là quá tốn kém. Anh ta còn cảm thấy bữa ăn vừa rồi khá xa xỉ, chưa kể bài trí, cảnh vật và nhân viên bán hàng không lịch sự, đồ ăn dọn ra chủ yếu đều là thịt, đồ tráng miệng và hoa quả sau bữa ăn đều là những thứ anh ta chưa từng thấy qua. Nhưng anh ta nghĩ chỉ là ngẫu nhiên thôi, có lẽ là Nguyễn Khanh muốn chiêu đãi anh ta.

Ăn no rồi, Nguyễn Khanh nói: "Bây giờ tôi đưa anh đi siêu thị."



Đây là một từ mới, vì vậy Niệm Thất tự nhiên muốn hỏi: "Cái ... siêu thị là gì?"

"Là chữ viết tắt của "Siêu cấp"." Nguyễn Khanh nói.

Trên thực tế, nó không giải quyết được sự nhầm lẫn của Niệm Thất, bởi vì từ "siêu" trong thời đại của Niệm Thất có nghĩa là nhảy vọt, vượt mức. Vậy siêu thị là gì? Đó có phải là một thị trường mà chỉ những người cao quý có thể đến sao?

Mang theo một chút hoang mang, Niệm Thất được Nguyễn Khanh đưa lên tầng B1 của trung tâm mua sắm. Niệm Thất nhanh chóng hiểu được "siêu thị" là gì bằng trực giác.

“Siêu thị này không phải là lớn nhất ở Giang Thành, nhưng là lớn nhất ở khu vực nội thành.” Nguyễn Khanh nói, “Ở vùng ngoại ô thậm chí còn có những siêu thị kho bãi lớn hơn, và mọi thứ đều được đóng gói trong những gói lớn. Ngay cả nước tương cũng ba chai một gói."

Nhưng siêu thị lớn nhất khu đô thị cũng đủ làm anh ta sửng sốt. Sự phong phú của các mặt hàng và các dãy kệ rực rỡ màu sắc chưa từng thấy trước đây. Niệm Thất ngây người một lúc trước khi thở ra một hơi dài. Nguyễn Khanh trêu chọc anh ta: "Lão phu cảm thấy thế nào?" “Thịnh vượng.” Niệm Thất nói chắc chắn, “Hẳn là một thái bình thịnh thế đúng không?”

Nguyễn Khánh đành phải khen: "xuất xắc”.

"Anh xuyên không đúng thời điểm tốt đẹp." Nguyễn Khanh nói với anh ta, "Anh xuyên đến tám, chín mươi năm về phía trước hay trăm năm trước sẽ khổ, còn có chiến tranh, không không không, bốn mươi, năm mươi năm trước cũng không có gì, chỉ mới phát triển mấy năm nay.” Cô cầm một chiếc xe đẩy hàng, thuận tay đưa choNiệm Thất: "Thật ra bây giờ có internet rồi, anh không cần phải đích thân đến siêu thị mua đồ, hôm nay mục đích chính của việc đến đây là để cho anh biết về giá cả và mức giá của một nơi, anh có lẽ sẽ có ý tưởng về cuộc sống sau này của mình."

Niệm Thất cũng thuận tay nhận lấy giỏ hàng, hai túi giày cũng được đặt bên trong, rất tiện lợi. Anh ta thấy nhiều chi tiết nhỏ ở đây thật tiện lợi và thú vị. Nghe Nguyễn Khanh nói, anh ta đột nhiên nói: "Hèn gì trước khi ra ngoài cô vội vàng dạy tôi chữ số."

“Không học chữ số Ả Rập, ngay cả thang máy cũng bấm không được.” Nguyễn Khanh kéo xe đẩy hàng, chỉ một hướng, “Đi, từ đây bắt đầu đi mua sắm.” Lần này người cổ đại thật mở rộng tầm mắt. Sự phong phú của các mặt hàng đã đạt đến mức không thể tin được. Trong cùng một khu trung tâm thương mại, tất cả đồ ăn, quần áo và đồ dùng đều có thể mua được, Niệm Thất thậm chí còn nhìn thấy cả TV. Và cùng một loại hàng hóa, các sản phẩm tùy chọn vô cùng phong phú. Riêng mặt hàng “đồ uống” đã chiếm 4 dãy kệ. Đồ ăn vặt được phân loại chi tiết hơn và chiếm nhiều kệ hơn. Riêng "sô cô la" chiếm cả một hàng. Nguyễn Khanh cầm lấy hai hộp ném vào giỏ hàng. Bề ngoài của chiếc hộp trông rất quen thuộc, đó chính là thứ mà Niệm Thất đã ăn sáng nay khi ở nhà xem TV một mình. Niệm Thất xem giá một lượt, không còn phạm sai lầm đảo trái phải nữa, hơn nữa anh ta đã quen thuộc với chữ số Ả Rập. Nhìn lướt qua các bảng giá, Nguyễn Khanh đang cầm thứ đắt nhất trong hàng này. Anh ta ngẩng đầu, kỳ quái hỏi: "Nhập khẩu? Tại sao lại đặc biệt ghi là nhập khẩu? Không phải nơi khác không ăn bằng miệng sao?"

Nguyễn Khanh cười tủm tỉm nói: "Bến cảng là cửa khẩu, nhập khẩu tức là từ nước khác bán sang nước ta, gọi là nhập khẩu, sản phẩm từ nước ta bán cho nước khác gọi là xuất khẩu."

Thì ra là như vậy, Niệm Thất lại hỏi: "Hàng nhập khẩu đắt hơn hàng trong nước?"

"Quan sát rất cẩn thận." Nguyễn Khanh khen ngợi anh ta, "Nói chung, chúng tôi cố tình nhập khẩu từ nước ngoài, chất lượng tương đối tốt, hơn nữa còn có thuế hải quan, nên giá cả sẽ đắt."



Niệm Thất gật đầu. Một đường đẩy xe đi theo Nguyễn Khanh, yên lặng quan sát, rất nhanh liền phát hiện ra Nguyễn Khanh thích mua đồ nhập khẩu, hoặc cho dù không phải hàng nhập khẩu thì những thứ cô tùy tiện ném vào xe hàng thường là đắt tiền, thậm chí là đắt nhất trên kệ hàng. Không khó để nhận ra người phụ nữ này không hề keo kiệt tiền bạc và thích tận hưởng cuộc sống. Nguyễn Khanh không mua món đồ lớn nào, cô nói: “Mang về nhà phiền phức quá, mua qua mạng rồi gửi về là được.”

Hầu như tất cả những thứ cô ấy bỏ vào xe là đồ ăn vặt. Nhưng Niệm Thất thấy trong siêu thị có bán rau và thịt anh hỏi: "Tôi cũng có thể mua đồ ăn "trực tuyến" được không?" “Được, trực tiếp đưa đến nhà.” Nguyễn Khanh nói.

“Vậy thì nên đi chút đồ ăn.” Niệm Thất nhắc nhở cô, “Tôi thấy trong nhà không có đồ ăn.” Nếu không mua hôm nay, có thể không có gì để nấu vào ngày mai. Nguyễn Khanh đi ở phía trước, nghe vậy quay đầu lại hỏi anh ta: "Sáng nay có thấy tôi làm bữa sáng không?"

Anh ta thấy rồi, với sự trợ giúp của một số thiết bị nhà bếp mà anh ấy chưa từng thấy, một bữa sáng nhanh chóng đã được chuẩn bị trong vài phút, mặc dù nó có vị rất lạ. Niệm Thất đang muốn khách khí khen vài câu, Nguyễn Khanh tiếp tục nói: "Đó là toàn bộ tài nấu nướng của tôi."

Niệm Thất: "..." Những lời khen ngợi đột nhiên dừng lại trên mép môi anh ta. Nguyễn Khanh thành thật thừa nhận: "Tôi chỉ có thể nướng bánh mì, rán trứng, thịt xông khói, ồ, còn có thể luộc mì." Ngoài ra, không còn nữa. Niệm Thất ngạc nhiên hỏi: "Vậy ngày thường ăn cơm thì sao?"

“Mặc dù không phải đi làm, nhưng tôi cũng không ở nhà mỗi ngày, khi ra ngoài thì ăn ở bên ngoài.” Nguyễn Khanh nói, “Khi ở nhà, tôi gọi đồ ăn ship đến, giống như buổi trưa đấy."

hiệm Thất hỏi: “Buổi trưa ăn cơm hết bao nhiêu tiền?”

Nguyễn Khanh lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua đơn đặt hàng buổi trưa: "175." Theo mức chi tiêu của cô, một nghìn nhân dân tệ thực sự phải chi tiêu. “Anh không cần lo lắng về tiền bạc.” Nguyễn Khanh an ủi anh ta, “Chừng nào anh có thể tự lập, cuộc sống của anh tôi sẽ lo.” Có thể thấy cô dường như có thể kiếm được rất nhiều tiền, lúc trước cô cũng đã nuôi Triệu Hạo. Nhưng Niệm Thất suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thật ra, tôi rất giỏi trong việc nấu ăn. Nếu trong nhà có bếp, không ngại để tôi thử một chút?"

“Hả?” Cuối cùng đến lượt Nguyễn Khanh kinh ngạc, “Quân tử không phải cách xa phòng bếp sao?”

"Tôi làm việc chăm chỉ để kiếm sống, vậy tôi là loại quân tử nào? Đọc sách mới là một quân tử." Niệm Thất cười và giải thích,”Bình thường khi ở bên ngoài tôi chỉ ăn lương khô rất khó chịu còn lúc ở nơi hoang vu vắng vẻ mà muốn ăn chút đồ nóng thì tôi phải đốt lửa nấu ăn."

“Được không?” Nguyễn Khanh nghi hoặc.

Quần áo sát thủ, một thanh đao dài đẫm máu và một khuôn mặt đẹp trai. Nếu anh ta làm diễn viên,thì cũng có thể vào vai một nam phụ phản diện cổ trang. Nếu anh ta nói biết nấu ăn Nguyễn Khanh có chút hoài nghi.

"Chắc chắn còn rất nhiều điều tôi chưa thấy và chưa biết. Nhưng tôi có thể học." Nhệm Thất nói, "Sớm muộn gì tôi cũng phải học cách sử dụng nhà bếp, tương lai sẽ phải rời xa cô. Tôi có thể không đủ khả năng gọi đồ ăn ship đến. Chẳng lẽ mọi người cứ mỗi bữa lại gọi đồ ăn ship đến?"

Trên đường đến đây, anh ta thấy cũng có những quán xá ven đường. Rõ ràng là bẩn và lộn xộn, một số người mua thức ăn và đứng ăn luôn ở bên đường. Đương nhiên, không thong dong như Nguyễn Khanh ngồi ăn trong nhà hàng tối tăm, chứng tỏ là dù ở thời đại phồn hoa, người ta vẫn có phân ra giàu nghèo. Niệm Thất không tin ngàn năm nữa, ai cũng có thể mua đồ ăn ship đến như Nguyễn Khanh. "Vậy cũng không phải..." Nguyễn Khanh nâng mặt suy nghĩ một chút, bị thuyết phục nói: "Anh nói không sai, chúng ta đi mua chút đồ ăn đi." Vứ mua rau và thịt, cuối cùng, Niệm Thất còn nhắc nhở Nguyễn Khanh: "Ớt, đừng quên mua ớt."
« Chương TrướcChương Tiếp »