Chương 16

Nguyễn Khanh cũng dạy Niệm Thất cách sử dụng bút cứng. “ Biết dùng cái này là được rồi, trừ ký tên ra, dùng bút viết thật sự rất ít dùng đến.”

Niệm Thất hỏi: "Tất cả đều sử dụng máy in đó sao?"

Nguyễn Khanh giải thích: "Nó chỉ được sử dụng khi cần in ấn, nhiều điện thoại di động, máy tính và Internet có thể trực tiếp giải quyết vấn đề."

Chỉ cần nhìn vào tốc độ của ô tô, chiều cao của các tòa nhà và chức năng của điện thoại, anh ta có thể tưởng tượng ra một số thay đổi mà anh ta chưa từng trải qua. Nhưng ngàn năm sau, trên đời có rất nhiều chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của anh ta. Bởi vì một số thứ dường như được ẩn giấu trong thứ được gọi là "mạng", không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Niệm Thất gật đầu, sau khi học viết xong, anh ta tiếp tục học một mình trong phòng khách. Niệm Thất học xong tất cả bính âm trong một buổi chiều, và việc tiếp theo là học thuộc lòng. Tấm bìa cứng với âm thanh chói tai thực sự rất dễ sử dụng, khi anh ta không chắc về cách phát âm, anh ta có thể nhấn vào nó. Mỗi khi âm thanh điện tử trong phòng khách vang lên, Nguyễn Khanh, đang làm việc trong phòng làm việc nghe thấy rất thích thú khi có một người cổ đại nghiêm túc học Hán Việt trong phòng khách của cô, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cô vui vẻ rồi.

Khi mặt trời ngả về tây, Nguyễn Khanh đóng lại phần mềm vẽ, từ trong phòng làm việc đi ra: "Đói bụng không? Chúng ta ra ngoài ăn cơm, rồi đi mua sắm một chút ." Nguyễn Khanh đột nhiên nhớ tới, "A! Đúng! Ra ngoài có một việc phải học một chút!" Cô ngồi trên sôpha bên cạnh Niệm Thất, dựa vào bàn trà cầm bút viết mười chữ số Ả Rập từ 0 đến 9 cho anh ta: “Đây là dãy số phổ biến hiện nay, anh cần phải biết điều này, nếu không sẽ không thể xem giá cả của mọi thứ khi ra ngoài. ” Viết xong, cô quay đầu lại, chỉ thấy Niệm Thất hai tay ôm đầu gối, nhìn thẳng về phía trước.

Nguyễn Khanh: "?"

“Này!” Cô khua tay trước mắt anh ta, “Này?”

Niệm Thất quay đầu lại, nhưng mắt nhìn mũi, mũi nhìn lòng, giống như một lão hòa thượng đang ngồi thiền.

Nguyễn Khanh: "..." Nguyễn Khanh đưa tay búng hai ngón tay trước chóp mũi anh ta: “Nhìn chỗ này, nhìn chỗ này.” Cô vung tay kéo ánh mắt anh ta xuống, chỉ vào chân mình: "Cái này gọi là chân." Cô xoay đầu ngón tay chỉ vào chân anh: "Cái này cũng gọi là chân." "Anh có chân, tôi cũng có chân, anh có thể lộ ra chân, tôi cũng có thể lộ chân ra, tôi không động anh, anh cũng không thể động vào tôi." . Một thế giới nơi nam nữ bình đẳng và quần áo được tự do. Mọi người đều có thể quyết định mình mặc gì và thể hiện như thế nào." "Một người không đủ tư cách quản người khác mặc đồ như thế nào, cũng như không thể quấy rối người khác chỉ vì họ để lộ một phần cơ thể ra. Không phân biệt giới tính, bất kỳ ai bị quấy rối đều có thể gọi cảnh sát."

Về lý thuyết, Niệm Thất có thể hiểu được. Thế giới của anh ta cũng phát triển từ cổ đại Như Mao uống máu đến y phục, lễ nghi, thế giới lại phát triển thêm một ngàn năm, người bình thường có thể leo lên Quảng Hàn cung, nhất định phải rất khác biệt. Nhưng trên thực tế, ngày hôm qua khi anh ta gặp Nguyễn Khanh lần đầu tiên, cô chỉ khoe đôi chân xinh đẹp, sáng nay và bây giờ, cô đã thay quần áo ở nhà, mặc chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn, cặp đùi thon thả trắng như tuyết đang đung đưa trước mặt Niệm Thất. Cả buổi sáng và bữa trưa đều ổn, Niệm Thất có chỉ tập trung nhìn vào cổ của Nguyễn Khanh. Nhưng hiện tại, Nguyễn Khanh muốn dạy anh ta nhận biết con số, cho nên cô ngồi ở bên cạnh anh ta, hai chân trắng noãn ở trước mắt, đầu gối gần như đυ.ng vào đầu gối anh ta!Niệm Thất luôn bình tĩnh từ tối qua, cuối cùng cũng lộ ra vẻ ngại ngùng. Loại vải mà Nguyễn Khanh đang mặc bây giờ, ở thời đại của anh ta, chẳng qua là loại vải dành cho nam nữ quấn màn thân mật mà thôi.

Rốt cuộc người cổ đại vẫn chịu không nổi!

Nhưng thái độ Nguyễn Khanh rất kiên định: " Đây là điều anh nhất định phải thích ứng!" Cô nói: "Sau này anh sẽ ra ngoài với tôi, anh sẽ thấy các cô gái mặc đủ kiểu quần áo, để lộ chân, lộ vai, lộ eo và cả lộ bụng. Anh phải! Phải! phải thích nghi với nó!" "Mặc dù anh đến từ xã hội phong kiến, nhưng anh phải cải cách tư tưởng phong kiến này!"

Niệm Thất biết những gì cô nói là có lý.



Khi đến một nơi nào đó, chúng ta nên phải hòa nhập với môi trường sống đó, có thể làm những điều khác biệt nhưng cũng tự nhiên như ánh sáng hay là như gió bụi nơi đó.

Anh ta gật đầu đồng ý: "Được."

Nguyễn Khanh lại búng hai ngón tay trước mắt, trừng mắt nhìn anh: “Quân tử kia anh có dám hạ tầm mắt xuống nhìn không?”

Niệm Thất nói "Được" nhưng lại nhìn vào không khí. Không phải chỉ là đôi chân sao? Cô ấy không khỏa thân.

Niệm Thất lặng lẽ nhớ lại những khoảnh khắc mà anh ta đã đi qua Diêm vương trong suốt cuộc đời mình, nhớ lại đau đớn do đao kiếm gây ra, và tiếc nuối của cải kiết kiệm nhiều năm của ngàn năm trước không thể mang theo đến đây. Cuối cùng lại đem ánh mắt dừng ở trên đùi của Nguyễn Khanh.

Nguyễn Khanh thoải mái để anh ta xem. Nó chỉ là quần đùi ở nhà, không phải qυầи ɭóŧ, anh ta đang ở đâu chứ, đã xuyên không đến đây sao có thể bám lấy cái mớ tư tưởng phong kiến đó.

Niệm Thất nhìn chăm chú một lát, sau đó ngước mắt lên: “ Như vậy có được không?"

“Không sao, không sao.” Nguyễn Khanh vui vẻ gật đầu, “Chính là như vậy, cứ cư xử bình thương.”

Niệm Thất căng thẳng gật đầu.

Bình thường nói lời này thật dễ dàng. Với một cặp đùi trắng nõn và thẳng tắp trước mắt, nếu không phải anh ta đã quen với cuộc sống dùng lưỡi đao liếʍ máu, sự sống và cái chết cách nhau trong gang tất và sở hữu một sự bình tĩnh phi thường, anh ta có thể đã biến mình thành kẻ xấu ngay tại chỗ. Không biết ở ngàn năm sau các các chàng sẽ làm thế nào, sau này khi có cơ hội, anh ta sẽ học hỏi các chàng trai ở đây.

"Anh phải nhớ kỹ." Nguyễn Khanh nghiêm túc cảnh cáo, "Người khác ăn mặc như thế nào, trong mắc anh họ hở hang bao nhiêu thì anh chỉ có thể nhìn chứ không được chạm vào, nếu dám động vào người khác, bọn họ có thể đưa anh đến đồn cảnh sát thú đó anh sẽ xong đời.”

“Đó là đương nhiên.” Niệm Thất cũng có vẻ mặt của một quân tử, “Người đàng hoàng sao có thể tùy tiện coi thường tiểu nương tử nhà người ta chứ.”



"Khụ ~" Nguyễn Khanh nghe xưng hô "tiểu nương tử" làm cô sặc . “Từ này không dùng được.” Cô vội vàng nói với anh ta: “Chỉ là chữ ‘phu nhân’ mà thôi, người nhỏ tuổi thì gọi là cô gái, lớn thì gọi là chị, già thì gọi là dì. đừng dùng từ nương tử."

Điều rắc rối là những từ nhỏ như "nương tử" rất thô tục và rất cợt nhã. Nếu Niệm Thất không chủ động nói ra, Nguyễn Khanh muốn giúp anh ta sửa lại kiểu xưng hô này mà không nhớ ra. Cô chỉ có thể sửa giúp anh ta mọi lúc mọi nơi. Nguyễn Khanh đã dạy các chữ số Ả rập cho anh ta, để thuận tiện cho việc ghi nhớ, cô đã viết ra các chữ số tiếng Trung tương ứng trên giấy. Chụp ảnh bằng điện thoại của Niệm Thất. "Khi anh không thể nhớ, chỉ cần lấy bức ảnh ra nhìn một chút." rât thuận tiện. “Đi thôi, tôi dẫn anh đi ra ngoài.” Nguyễn Khanh nói xong mở hộp đựng đồ trước đó lấy ra một bộ quần áo của Triệu Hạo cho anh ta, “Mặc cái này vào đi, quần áo mặc ở nhà chỉ mặc ở nhà, thường không mặc ra ngoài.”

Cô cũng trở về phòng thay quần áo, khi cô đi ra, Niệm Thất đã thay xong quần áo rồi . Anh ta mặc áo sơ mi ngắn tay bên trong và bên ngoài là áo phông cổ tròn hở tay và quần short năm phân là phong cách "soái ca tàu điện ngầm" được Triệu Hạo yêu thích. Nếu kết hợp với mái tóc ngắn của Triệu Hạo với một đôi giày thể thao yêu quý của cậu ta thì thật đúng là mát mẻ thoải mái . Nhưng Niệm Thất mặc vào là không đúng. Nguyễn Khanh nhìn chằm chằm đỉnh đầu anh ta: "Búi tóc không được, không ai chải đầu như vậy nữa."

Niệm Thất hỏi: "Đàn ông phải để đầu hòa thượng sao?" Từ tối hôm qua ở bệnh viện đến hôm nay nhìn thấy Triệu Hạo đều để tóc ngắn. Ở thời đại của anh ta, chỉ có hòa thượng mới để kiểu tóc này. "Tóc dài cũng được, nhưng kiểu búi tóc này không ai để nữa, ngoại trừ đạo sĩ." Nguyễn Khanh nói: "Đừng nhúc nhích, để tôi làm."

Niệm Thất ngoan ngoãn ngồi xuống, nhận ra Nguyễn Khánh, mở búi tóc của anh ta ra. Sáng nay anh ta gội đầu bằng dầu gội của Nguyễn Khanh, tóc rất tốt, mềm mượt. Nguyễn Khanh vội vàng buộc thành đuôi ngựa: "Được rồi." Cô lùi lại hai bước, hai tay ôm ngực nhìn phải nhìn trái nhìn phải, sau đó đột nhiên xoay người trở về phòng, nhào lộn một hồi rồi lấy ra một chiếc khẩu trang: “Đeo cái này vào đi. Trước khi giải quyết chuyện thân phận, Đừng để lộ mặt của anh." "Nó còn mới, chưa dùng qua ."

Triệu Hạo còn trẻ và cậu ta có nhiều loại khẩu trang nhìn cool ngầu và có cả hoa văn. Nguyễn Khanh mở một gói mới chưa sử dụng, tùy tiện lấy một chiếc màu đen cho Niệm Thất. Đừng nói là chàng trai vóc người cao lớn, vai rộng eo nhỏ, mặc vào thật sự rất đẹp. Dù chỉ để lộ hàng lông mày nhưng cũng có thể nói anh ta là một soái ca. Chỉ là đôi giày không vừa thôi. Nguyễn Khanh cảm thấy anh ta không thể đi giày và đồ lót của người khác. Hơn nữa cô cũng sẽ vứt giày của Triệu Hạo đi, vì vậy Niệm Thất đi đôi giày vải đen của anh ta trước. Từ đầu đến chân ... mắt cá chân, chúng rất ngầu và đẹp trai, còn dưới mắt cá chân thì mộc mạc đến khó hiểu.

“Thôi đi, lát nữa tôi mua cho anh.” Nguyễn Khanh an ủi.

Đối với Niệm Thất không thực sự quan trọng. Anh ta vẫn chưa định hình được gu thẩm mỹ phù hợp với thời đại này, ngoại trừ đôi giày quen thuộc ra, toàn thân đối với anh ta mà nói, kỳ thực đều là y trang phục xa lạ. Anh ta thích nhất là khẩu trang. Không lộ mặt cho anh ta cảm giác an toàn. Hơn nữa quần áo lộ ra tay chân, mặc dù biết ở đây là bình thường nhưng đeo khẩu trang vào cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Hai người đi ra ngoài như thế này. Sau khi lái xe ra khỏi hầm xe, đến đường cái, Niệm Thất cuối cùng cũng hiểu tại sao tối qua Nguyễn Khanh nói anh ta sẽ hiểu tại sao có đèn giao thông và tuân thủ luật lệ giao thông sau khi nhìn thấy nó. Bởi vì có rất nhiều xe! Và đi rất nhanh! Khi Nguyễn Khanh lái xe vào tối hôm qua, đường vắng, cô không thể cảm nhận được tốc độ khi nhìn cột điện báo xa dần. Cũng chính vì lý do này mà khi lái xe trên đường thoáng rất dễ bị chạy quá tốc độ. Nhưng vào ban ngày, khi có người đi bộ, xe đạp và ô tô, có thể cảm nhận tốc độ bằng trực giác. Đặc biệt tại các ngã tư, dòng người qua lại khiến người ta chóng mặt. “Sao lại nhiều người như vậy?” Niệm Thất hỏi.

“Không sao, bây giờ còn chưa phải cao điểm.” Nguyễn Khanh nói với anh ta, “Nửa tiếng đến một tiếng nữa, mọi người sẽ tan làm, đến lúc đó sẽ có nhiều người hơn.” “Thời gian đi làm buổi sáng gọi là cao điểm buổi sáng, thời gian tan sở buổi tối gọi là cao điểm buổi tối”. Mặc dù vẫn chưa đạt đến cao điểm, nhưng Niệm Thất đã thấy rất nhiều người xếp hàng ở một nơi giống như cửa hàng và chen chúc trong một chiếc ô tô hình vuông khổng lồ. Anh hỏi, "Đó có phải là...?"

"Xe buýt." Nguyễn Khanh vỗ vỗ vô lăng, "Anh hiện tại đi xe riêng của tôi, nếu đi xe buýt thì dùng tiền mua vé xe, tôi nhớ toàn bộ thành phố Giang Thành có 400, 500 tuyến xe buýt,. Khoảng cách xa nhất chính là Khoảng sáu bảy tệ, tôi cũng không rõ lắm, dù sao gần nhất cũng một hai, ba bốn tệ, ai cũng có thể mua vé được ”.

Hiểu ngược lại có nghĩa là không phải ai cũng có khả năng mua được ô tô riêng.

Thật dễ hiểu.

Một số gia đình có kiệu, một số có thể mua được xe ngựa và một số chỉ có thể mua được ngựa chứ không mua nổi xe. Nhiều người hơn đi bộ với gánh nặng trên vai và giỏ buộc vào chân. So sánh, cuộc sống của người bình thường trên thế giới sau một ngàn năm rõ ràng là tốt hơn nhiều. Anh ta đã đi qua rất nhiều nơi sông núi Nam, Bắc, Giang Thành theo cảm nhận của anh ta là một thành phố trung bình nhưng cũng khá phồn hoa. Nhưng cái “phồn hoa” thời đó không bằng cái “Phồn hoa” trước mắt. Niệm Thất vẫn chăm chú nhìn bên ngoài xe. Cho dù người cổ đại có bình tĩnh đến đâu thì rốt cuộc cũng sẽ bị kinh ngạc bởi sức sống mãnh liệt trong thành phố trước mặt anh ta.