Về vấn đề danh tính, Niệm Thất cởi mở hơn Nguyễn Khanh. Anh ta nói: "Nếu không còn cách nào khác thì không cần lo lắng về điều này. Tôi sẽ hành động cẩn thận và không phạm tội để không phải mời cảnh sát đến điều tra tôi là được".
"Không đơn giản như vậy." Nguyễn Khanh nói, "Xã hội bây giờ có quá nhiều thứ cần đến chứng minh thư, sau này anh sẽ hiểu nó bất tiện như thế nào." Nguyễn Khanh có rất nhiều kế hoạch với Niệm Thất, cô còn muốn đưa anh ta đi máy bay, đi tàu cao tốc! Cô muốn tận mắt chứng kiến người cổ đại cảm giác như thế nào khi được bay lên bầu trời bằng máy bay. Nguyễn Khanh cất hà bao của Niệm Thất trước, sau đó mở điện thoại lên xem, lúc nảy ở trong phòng ngủ cô đã gọi đồ ăn bên ngoài, còn phải đợi một lát nữa mới ship đến.
Cô tìm vài cái túi lớn cất giày của Triệu Hạo vào trước. Thật đúng là có rất nhiều. Niệm Thất khoanh tay đứng một bên nhìn. Vừa rồi Triệu Hạo đã nhiều lần nhắc đến "giày", Niệm Thất không biết một số chàng trai hiện đại mắc chứng nghiện giày, không hiểu tại sao cậu ta lại mê giày như vậy, anh ta chỉ nói: "Trông còn khá mới."
“Vứt đi, ném đi.” Nguyễn Khanh lại nổi giận. Cho tất cả mọi thứ vào túi nói với Niệm Thất , "Chiều nay tôi sẽ mua giày cho anh cả đồ lót mới nữa."
Niệm Thất thực sự không bận tâm lắm. Trước đây, vì công việc, anh ta chưa bao giờ ăn mặc giống ai, thậm chí còn giả làm Hương Lang qua đêm, gánh hai gánh phân lớn, mai phục trên con đường mà mục tiêu phải đi qua, toàn thân bốc mùi hôi muốn chết. Trong hoàn cảnh đặc biệt như hiện nay, mặc quần áo và giày cũ của người khác cũng không phải là vấn đề lớn. Nhưng Nguyễn Khanh muốn mua cho anh ta một cái mới, Niệm Thất sẽ không từ chối, còn cười cảm ơn. Bây giờ anh ta đã hiểu Triệu Hạo là người yêu củaNguyễn Khanh, ừm, là người yêu cũ. Ngôi nhà chỉ có một phòng ngủ với chiếc giường cỡ lớn. Đồ lót và áo khoác ngoài của Triệu Hạo đều được đặt trong tủ quần áo củaNguyễn Khanh. Rõ ràng trước đây họ có lẽ ở cùng nhau.
Đây là chuyện riêng tư của Nguyễn Khanh, Niệm Thất không nói nhiều. Thấy Nguyễn Khanh đứng lên, anh ta chủ động cúi xuống giúp cô xách túi, Triệu Hạo có hơn chục đôi giày, cho vào mấy cái túi lớn, tất nhiên Nguyễn Khanh không thể một mình xách hết. . Nguyễn Khanh thực sự cảm thấy Niệm Thất ngày càng đẹp mắt, anh ta cao và đẹp trai, sức khỏe tốt và đôi mắt sắc bén.
“Ném ở đâu?” Niệm Thất hỏi. Anh ta cũng tò mò về cách xử lý rác hàng ngày trên tầng cao như vậy với một số hộ gia đình ở tầng một. Nếu tất cả chúng được chất đống, chẳng phải hành lang sẽ bốc mùi chết người sao? Nhưng bây giờ rõ ràng hành lang sạch sẽ, không như anh ta nghĩ. Xuyên qua 1000 ngàn năm là để dạy cho anh ta từng chi tiết trong mọi khía cạnh. Nguyễn Khanh dẫn anh ta đi đến phòng đựng rác: "Rác thải để ở chỗ này, mỗi ngày sẽ có người vệ sinh đến thu dọn." Phòng rác nằm trong cầu thang, Niệm Thất quan sát trên xuống của cầu thang.
"Đây là cầu thang bộ, có thể dẫn đến mỗi tầng." Nguyễn Khanh nói với anh ta, "Bình thường đi thang máy lên xuống lầu rất tiện, nhưng nếu mất điện hoặc hỏa hoạn, anh có thể đi cầu thang bộ ."
Niệm Thất gật đầu. Khi đi ngang qua phòng thang máy trên đường trở về, Nguyễn Khanh cũng nói với anh ta về những kiến thức chữa cháy như không thể đi thang máy trong trường hợp hỏa hoạn, và chỉ cho anh ta vòi nước chữa cháy: "Vòi nước đó cũng giống như vòi ở nhà, vặn ra là có nước.”
Có quá nhiều điều vụn vặt để dạy cho số Niệm Thất. Sau khi về đến nhà, cô thay giày, đồ ăn còn chưa ship đến, Nguyễn Khanh kéo Niệm Thất vào phòng bếp: “Để tôi nói cho anh biết hai việc ở nhà nhất định phải chú ý.”
“ Đầu tiên là khí đốt tự nhiên. Tôi không có thời gian để dạy vào buổi sáng, vì vậy tôi sẽ chỉ cho anh ngay bây giờ”.
Niệm Thất học cách bật lửa, gật đầu: "Cái này rất tiện." Tất nhiên, việc bật tắt lửa rất đơn giản, ngay cả học sinh tiểu học cũng có thể học được. Trọng tâm là hướng dẫn an toàn. Sẽ có những mối nguy hiểm trong nhà, một là gas và hai là điện. Sau khi Nguyễn Khanh dạy anh ta cách bật và tắt bếp lửa, lại kéo anh ta đi xác định ổ cắm và bảng cắm điện ở nhiều nơi trong nhà. Niệm Thất vẫn nhớ: “Lúc sáng cô nói không được động vào.”
"Phải. Điện và sấm sét đều là một. Nếu cơ thể của một người chạm vào nó, thì tương đương với việc bị sét đánh. " Cô cầm phích cắm vào và dạy anh ta, " dẫn điện từ cơ thể con người, kim loại và nước. Vì vậy, anh xem, chỉ có phích cắm ở đây lộ ra kim loại, còn dây điện bên trong là dây đồng, được bọc một lớp bên ngoài, lớp này cách điện, điện không thể xuyên qua nên khi cắm và rút dây điện không được chạm vào kim loại bằng tay của anh. Không chạm vào bất cứ thứ gì có điện bằng tay ướt, nếu có rò rỉ anh sẽ bị điện giật chết.”
Rất dài dòng lắm, nhưng Niệm Thất không thấy khó chịu. Thế giới mà anh ta xuyên đến một nghìn năm sau thật tuyệt vời, và anh ta phải học mọi thứ từ đầu. Một người như anh ta, liếʍ máu bằng đầu dao, sơ suất sẽ mất đầu, vì vậy anh ta rất chú ý đến mọi chi tiết và nghiên cứu rất nghiêm túc. Nguyễn Khanh rất hài lòng với thái độ học tập của anh ta.
Đồ ăn đã ship đến, Nguyễn Khanh đi mở cửa lấy vào nhà: "Ăn đi." Cô gọi ba món. Bởi vì đàn ông thường ăn nhiều, khi cô còn ở bên Triệu Hạo, nếu ít đồ ăn Triệu Hạo không thể ăn no. Xem xét sự khác biệt về hương vị, cô đã gọi món rất dè dặt, và chỉ gọi có một món cay. Cô còn đặc biệt chỉ vào món ăn đó nói với Niệm Thất : "Món này cay đấy".
Cô lại hỏi: "Ở đó anh có ăn cay không? Phải dùng cây chu du làm vị cay phải không?"
"Có gừng cay,có mù tạt, cũng có dùng cây chu du, tôi thường ăn đồ cay với ớt." Niệm Thất quan sát và cũng tò mò, "Vị cay này có gì khác biệt? Cái màu đỏ này là gì?" Anh ta nếm một chút, đột nhiên vẻ mặt của anh ta trở nên thay đổi, đứng dậy. Nguyễn Khanh cố nén cười, đi tới tủ lạnh lấy hai lon Coca đưa cho anh ta: “ uống mau lên, Coca lạnh sẽ bớt cay”.
Niệm Thất nhấp một ngụm, không nói nên lời: "Cay thật đấy!" Nguyễn Khanh nói với anh ta: "Xét về thời gian, loại tiêu này du nhập vào Trung Quốc muộn hơn anh khoảng sáu, bảy trăm năm." "Ngoại sự phát triển của kỹ thuật, cũng có rất nhiều thực phẩm và gia vị du nhập vào mấy trăm năm trước, yên tâm, sau này ngươi sẽ từ từ được ăn."
Niệm Thất cười, nói: "Được."
Mặc dù vừa rồi anh ta rất cay, nhưng anh ta vẫn đặt đũa vào món ăn cay đó một lần nữa. Với sự chuẩn bị tinh thần lần này, anh ta sẽ không bị cay đột ngột. Hơn nữa còn có coca lạnh để giải cay. Vì vậy, Nguyễn Khanh bất lực nhìn món cay bị quét sạch nhanh hơn hai món còn lại. Rất tốt, điều đó có nghĩa là sau này có thể cùng nhau ăn.
Sau khi ăn xong, Nguyễn Khanh thu dọn hộp cơm, Niệm Thất chủ động hỏi: "Khăn lau bàn đâu?"
Nguyễn Khanh đưa cho anh ta một cái giẻ lau dùng một lần: “Dùng một lần, xong có thể vứt đi."
Niệm Thất hỏi: “Rất nhiều thứ dùng một lần rồi vứt đi, ở nhà người khác có phải cũng như vậy không?”
"Gần như vậy." Nguyễn Khanh nói, "Giẻ lau dùng một lần không nhất thiết phải như vậy. Rất nhiều người vẫn sử dụng giẻ lau thông thường, khăn tắm cũ và quần áo cũ làm giẻ lau. Tôi chỉ thấy phiền phức và tiết kiệm rắc rối nên vứt đi sau khi sử dụng. Nhưng có còn rất nhiều đồ dùng một lần khác, khăn giấy và cốc giấy,... về cơ bản là những thứ đó hầu hết các gia đình thành phố đều có.”
Niệm Thất nói thêm: "Còn có lon Coca và túi đựng đồ ăn vặt, dường như không thể tái sử dụng." Anh ta suy nghĩ một chút nói: "Cả tòa nhà mỗi ngày không phải thải ra một lượng lớn rác thải sao? Chỉ riêng sân lớn này đã có mấy tòa nhà, một thành phố có mấy ngàn tòa nhà, rác thải mỗi ngày... " Nghĩ đến số lượng này, anh ta hít sâu một hơi, không dám nghĩ nhiều nữa.
"Chắc chắn rồi." Nguyễn Khanh cười nói, "Đừng nghĩ nữa, trong xử lý thu dọn rác thải trong thành phố là việc của chính phủ, ở một khu phố nhỏ là việc của ban quản lý, người sống ở đây đều trả phí quản lý cho công ty bất động sản, tài sản chịu trách nhiệm dọn dẹp, bảo trì và an ninh. Chúng ta không cần phải lo lắng về điều đó một cách cá nhân.”
Niệm Thất khẽ thở dài: "Mỗi người một chức vụ."
Nguyễn Khanh trêu chọc: “So với anh ở đó tự làm tự ăn phức tạp hơn nhiều phải không?”
Niệm Thất nói: "Nghe có vẻ phức tạp phức tạp, và có vẻ tốt hơn nhiều."
"Là như thế này." Nguyễn Khanh đồng ý, "Về phần cá nhân, chỉ cần có tiền, không có chuyện gì là không giải quyết được, anh xem, nếu tôi không nấu ăn, tôi có thể gọi đồ ăn mang đến là có thể ăn. Chủ sở hữu trả phí tài sản, công ty tài sản giữ cho cộng đồng sạch sẽ, đồng thời đảm bảo rằng kẻ trộm và kẻ lừa đảo không thể tùy tiện vào khu dân cư, đồng thời quản lý phương tiện của cư dân trong khu phố."
Hai người tán gẫu, nói vài câu vậy là bàn ăn đều được dọn sạch sẽ. khi Nguyễn Khanh muốn ra ngoài vứt rác, Niệm Thất đã chủ động nhận làm: "Tôi sẽ làm."
Việc này so với lúc sống chung với Triệu Hạo thì khiến ng ta vui vẻ, thoải mái hơn nhiều!. Niệm Thất (lần đầu tiên trong đời) đi đổ rác một mình trở về, nghe thấy một âm thanh lạ phát ra từ phòng làm việc. Anh ta không biết âm thanh đó là gì, nghe trông giống như tiếng binh khí nhưng lại không giống, nhưng âm thanh xa lạ này có kết cấu lạnh lẽo. Niệm Thất trong lòng rùng mình một cái, trong nháy mắt đã bay từ cửa vào đến cửa phòng làm việc.
Trong phòng làm việc, Nguyễn Khanh đang nhìn màn hình máy vi tính, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó ở ngoại tầm nhìn, ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nói: "Anh tại sao đi lại không có tiếng động?" Thấy cô không có việc gì, Niệm Thất dừng một chút, hỏi: "Cái gì đang đổ chuông?"
“Ồ, cái này?” Nguyễn Khanh chỉ vào máy đang hoạt động, “Đây là máy in, dùng để in văn bản trên giấy.” Cô hỏi lại: "Chắc chỗ anh có máy in di động phải không?"
Niệm Thất hỏi: "Đó là cái gì?"
Nguyễn Khanh hỏi: "Vậy bên anh còn in khắc bản sao?"
Niệm Thất kinh ngạc: "Khắc thư không phải đều khắc khối sao?" À, có thể có nhiều điều khác biệt trong dòng thời gian song song, tất nhiên, nó có thể đã tồn tại nhưng chưa được lưu truyền rộng rãi. Khi một cái gì đó giống như in chữ di động lần đầu tiên xuất hiện, nó hẳn chỉ giới hạn trong một nhóm nhỏ những người biết chữ và những người có liên quan đến ngành in ấn. Những người bình thường có lẽ không quan tâm chút nào.
"Tóm lại, chẳng qua là... công nghệ khắc chữ, in ấn đã phát triển cả ngàn năm rồi!" Nguyễn Khanh giải thích, "Giống như xe ngựa, xe bò, xe lừa đều phát triển đến xe ô tô bây giờ.”
Niệm Thất gật đầu: "Thoạt nhìn tì khác nhau, nhưng bản chất không thay đổi." Anh ta đi đến trước bàn làm việc, tự nhiên đưa mắt nhìn tờ giấy chậm rãi được nhả ra từ khe máy in: " ở nhà cũng cần in sao?" Sau khi xem TV cả buổi sáng, Niệm Thất đã biết rằng chữ viết hiện tại được sắp xếp theo chiều ngang từ trái sang phải. Mặc dù đều là chữ giản thể, chỉ cần liếc mắt qua mười dòng, nhưng với nhãn lực tinh tường của Niệm Thất , chỉ trong vài giây cũng có thể hiểu được một số nội dung. “ Cô Nguyễn?” Anh ta liếc nhìn Nguyễn Khanh, hỏi: “Cái này làm cho tôi sao?”
Nguyễn Khanh cầm tờ giấy "Kế hoạch nghiên cứu hiện đại hóa của người xưa" của cô, xấu hổ đến mức ngón chân bắt đầu đè lên dép lê! “Ừm, đúng vậy.” Cô ấp úng giải thích, “Bởi vì anh có quá nhiều thứ phải học, sợ sau này bỏ lỡ điều gì, sau này ra ngoài giao thiệp với người khác, anh có thể bị làm trò cười, cho nên tôi lập ra một kế hoạch chi tiết. "
Niệm Thất nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu. "Tối hôm qua tôi đã hỏi tại sao cô Nguyễn lại giúp tôi đến tận bây giờ, nhưng cô Nguyễn không nói rõ ràng."
"Cô Nguyễn, bây giờ cô có thể nói rõ hơn không?"