Nguyễn Khanh lúc này mới nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua quá hỗn loạn, tuy rằng cô đuổi Triệu Hạo đi, nhưng lại quên lấy lại chìa khóa của cậu ta. Triệu Hạo là một sinh viên thể thao, và từng học võ thuật. Khi Triệu Hạo nhìn thấy Niệm Thất, với tính khí nóng nảy của cậu ta, cậu ta có thể sẽ sử dụng nắm đấm. Nhưng Niệm Thất là một người đàn ông đang có vết thương trên người, trên thanh đao còn có máu có lẽ anh ta sẽ gặp khó khăn.
Trong tưởng tượng của Nguyễn Khanh, khi về đến nhà, cô có lẽ sẽ nhìn thấy hai người đàn ông mặt mũi bầm tím vì đánh nhau. Tuy nhiên, khi cô vội vàng chạy về nhà, những gì cô thấy là Niệm Thất đang ngồi trên ghế sô pha ăn khoai tây chiên và chăm chú xem TV. Thấy cô trở về, anh ta đứng dậy nói: "Trở về rồi à?" Giọng điệu rất bình thản, lãnh đạm.
Anh ta vẫn mặc bộ quần áo ở nhà. Đúng là Nguyễn Khanh mua quần áo này, nhưng thực ra là mua cho Triệu Hạo. Triệu Hạo là người yêu của Nguyễn Khanh, con chó sói nhỏ mà cô nuôi trong hai năm. Người hôm qua bị cô bắt gian trên giường, cãi nhau một trận rồi đuổi ra khỏi nhà.
“Triệu Hạo không có làm gì anh chứ?” Nguyễn Khanh vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi. Nhìn từ trên xuống dưới, cánh tay của Niệm Thất vẫn còn quấn băng gạc, nhưng là hôm qua đã được băng bó ở bệnh viện, đó là vết thương mà anh ta mang theo khi xuyên qua. Ngoài ra, khuôn mặt của anh ta vẫn sạch sẽ, không có vết thương mới, không có vết bầm tím hay sưng trên mặt. Nguyễn Khanh thở phào nhẹ nhõm, nhìn quanh thấy không Triệu Hạo, liền hỏi: "Triệu Hạo đâu? Quay về rồi sao?"
“Bên trong.” Niệm Thất chỉ vào phòng làm việc.
Nguyễn Khanh: "?"
Nguyễn Khanh đẩy cửa phòng làm việc ra. Triệu Hạo bị trói vào ghế máy tính nhìn thấy Nguyễn Khanh, hai mắt cơ hồ lồi ra, điên cuồng lắc lắc thân thể: "Không không không!" "Không không không không không!" "Không không không không không không không không không không không không! !"
Tại sao lại "ưmmmmmmmmmmmm", bởi vì cậu ta cũng bị bịt miệng. không thể nghe cậu ta nói gì, nhưng nhất định là mắng người. Nguyễn Khanh yên lặng đóng cửa phòng làm việc, bình tĩnh hỏi Niệm Thất: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Niệm Thất lộ ra nụ cười lễ độ: "Hắn tự mình mở cửa đi vào, vừa vào liền đánh người, tôi chế phục hắn, hỏi tên của hắn, thì ra chính là Triệu Hạo."
Niệm Thất đăng ký danh tính của Triệu Hạo tại phòng cấp cứu đêm qua, lúc đó Nguyễn Khanh đã nói với anh ta rằng cậu ta chỉ là "một người bạn". Nhưng Triệu Hạo lại hét lên "mặc quần áo của tôi", rồi nghĩ đến Nguyễn Khanh nói "Người yêu", Niệm Thất chợt nhận ra. Lúc đầu, anh ta nghĩ cô là một góa phụ, nhưng sau đó khi cô nói cô chưa kết hôn, Niệm Thất hơi bối rối, nhưng giờ anh ta đã hiểu ra mọi chuyện. Hóa ra "người yêu cũ" không phải là người chồng quá cố mà là tình cũ.
"Chỉ là tôi cảm thấy tôi cùng các cô có rất nhiều điểm khác biệt, nếu trực tiếp nói chuyện cùng cậu ta, chỉ sợ có một số việc không giải thích được rõ ràng nên đầu tiên tôi đã khống chế cậu ta, sau đó tôi gọi cho cô bằng thứ được gọi là điện thoại”.
Nguyễn Khanh ủ rũ khen hắn: "Anh làm rất tốt." "Ừm..." Cô dùng ngón cái chỉ vào phòng làm việc, "Tôi đi nói chuyện với cậu ta một chút, anh trước..."
Niệm Thất rất khéo léo: "Tôi đi ra ngoài xem phong cảnh."
Cái gọi là "bên ngoài" là ban công. Vì vậy, Niệm Thất thật sự ra ban công khoanh tay ngắm cảnh. Nguyễn Khanh bước vào phòng làm việc "cạch" một tiếng đóng cửa lại. Nguyễn Khánh móc quần áo nhét trong miệng Triệu Hạo ra, lập tức trong phòng vang lên tiếng mắng chửi tức giận của Triệu Hạo. Chẳng mấy chốc, cuộc chửi thề biến thành cuộc cãi vã giữa hai người. Có lẽ họ cho rằng cánh cửa đã đóng lại và Niệm Thất ở ngoài ban công, sẽ không thể nghe thấy, hoặc ít nhất là không nghe rõ. Nhưng kỳ thực, với hai giọng nói cao vυ"t và thính giác nhạy của Niệm Thất, anh ta có thể nghe rõ ràng. Chẳng hạn như "Sao cô dám nói tôi “cắm sừng”! Tôi vừa rời đi thì cô đưa nhân tình đến ở, nếu không sớm thông đồng làm sao mọi chuyện có thể liền mạch như vậy!", v.v.
Mặc dù anh ta không biết "cắm sừng" nghĩa là gì, nhưng thật kỳ diệu, Niệm Thất cơ bản đã hiểu cuộc cãi vã này. Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Nguyễn Khanh tức giận lao ra ngoài, lao ra ban công, tóm lấy Niệm Thất và kéo anh ta vào phòng khách! Triệu Hạo cũng đuổi theo ra khỏi phòng làm việc, trên mặt lộ ra vẻ tức giận: "Còn dám chối cãi?"
Nguyễn Khanh cười lạnh một tiếng: " Tại sao tôi phải phản bác?" “Nếu cậu khăng khăng nói tôi có quan hệ với anh ta, thì tôi sẽ thừa nhận!” Cô ôm cánh tay của Niệm Thất, áp người vào người anh ta, lớn tiếng nói: “Vậy cậu xem, hiện tại tôi đã có bạn trai mới, anh ta cao hơn cậu, đẹp trai hơn cậu, đánh nhau giỏi hơn cậu, cậu cũng rất giỏi võ mà làm sao có thể bị người ta trói như gà vậy?"
Niệm Thất có lông mày rõ ràng và đôi mắt trong veo, trên người toát lên vẻ nam tính, tứ chi dài và thân hình cao lớn, ngoại trừ mái tóc hơi dị ... Thực tế, khi kết hợp với thời trang hiện đại lại mang một cảm giác một phong cách thời trang khác biệt.
Rất tốt! có thể mượn anh ta làm công cụ thuận lợi cho việc cãi nhau với bạn trai cũ!
Nguyễn Khanh đã tốt bụng tiếp nhận và giúp đỡ Niệm Thất và trong tình huống trước mắt này ... Niệm Thất không có bất kỳ phản kháng nào, lặng lẽ làm công cụ cho Nguyễn Khanh. Triệu Hạo tức giận nhảy dựng lên: "Cô đúng là một bà già háo sắc! Cô chỉ tìm người có dáng người đẹp và giỏi võ!"
Lời nói tuy không vừa tai nhưng lại là sự thật. Khi Triệu Hạo nói cậu ta biết võ , đó là điểm cộng cho một người có đầu óc đơn giản và tư tưởng ấu trĩ này.
"Đúng đúng đúng, cậu đã biết tôi thích kiểu này." Nguyễn Khanh nói: "Hiện tại tôi đã tìm được người mới, cậu lập tức cút ra khỏi nhà của tôi!"
Nguyễn Khanh và Triệu Hạo chưa bao giờ nói về chuyện tình cảm giữa hai người bọn họ. Hai người chệnh lệnh về tuổi tác nhiều như vậy, có quá nhiều sự khác biệt trong suy nghĩ và kinh nghiệm. Cô nói trời nam cậu ta nói đất bắc, cô theo dõi tin tức xã hội cậu ta thì không thích, căn bản không thể nói chuyện. Hai người ở cùng một chỗ chính là để đặt được nhu cầu của mỗi bên.
Nhưng mà, nếu ăn của cô, dùng của cô, tiêusài của cô, không nói đến tình cảm, nhất định phải thủ thân cho cô! Ngay cả điều cơ bản nhất cũng không làm được thì còn nói cái gì nữa.
"Làm sao vậy? Còn không đi, hay là muốn quay lại với tôi?" Nguyễn Khanh cười mỉa mai.
Triệu Hạo tức giận đến điên. Cậu ta thực sự ... thực sự đến tìm Nguyễn Khanh để quay lại với nhau.
Cậu ta tuy đẹp trai và quả thực có rất nhiều cô gái nhỏ tuổi theo đuổi, nhưng mà mấy cô bé đi ăn sẽ không chủ động thanh toán tiền, lại còn ngực cúp A A, các cô ấy cũng không,mua nổi giày cậu ta thích. Không thể để cho cậu ta nũng nịu và cho tiền cậu ta. Chỉ có cậu ta mới biết cảm giác thoải mái khi sống cùng chị. Huống hồ, chị này chỉ là lớn tuổi hơn hắn, nhưng không xấu, lại còn xinh đẹp nữa.
Tuy nhiên, bầu không khí đã dâng lêи đỉиɦ điểm, cậu ta đã mọc sừng, nếu không chia tay, cậu tasẽ không còn đáng mặt đàn ông nữa. Thanh niêntứ chi phát triển nhưng đầu óc ngu si bị lửa giận làm cho choáng váng, tức giận nói: "Ai nói tôi đến đây để quay lại với cô? Tôi, tôi đến đây để lấy đồ của mình!"
"Cậu có gì ở đây?" Nguyễn Khanh ngạc nhiên nói: "Cậu đã trả được một xu tiền nước? Một xu tiền điện? Hay một xu tiền thuê nhà chưa? Cậu đã mua chiếc áo phông nào? Cậu đã trả tiền cho đôi giày nào?"
Hóa đơn điện nước?
Sau khi nghe cô nói điều này, Niệm Thất mới hiểu thì ra nước máy và các thiết bị điện dễ dử dụng kia đều phải trả tiền. Quả nhiên, cuộc sống tốt đẹp không thể từ trên trời rơi xuống, nhất định phải có rất nhiều tiền .
Giữ người không được nữa, dù sao cũng phải giữ đồ. Triệu Hạo nuốt giận và nói: "Nguyễn Khanh, chúng ta gặp nhau dễ dàng, chia tay cũng nên êm đềm , đừng làm náo loạn khó coi như vậy. Tôi sẽ thu dọn đồ đạc và rời đi."
Nếu thật sự dễ dàng gặp gỡ rồi rời bỏ, còn lịch sự chia tay, Nguyễn Khanh cũng sẽ để cho đối phương lấy những thứ đó đi, những thứ đó ngay từ đầu đều là mua cho cậu ta. Nhưng là, ngày hôm qua, Nguyễn Khanh bắt gian cậu ta cùng người khác trên giường! Cơn buồn nôn đó vẫn chưa hết! Cô còn chưa tính sổ cậu ta vì đã làm hỏng bộ chăn ga gối đệm 140 tệ một bộ của cô!
Cô buông Niệm Thất ra, cười lạnh: "Là cái gì mà cậu cho rằng gặp gỡ dễ dàng chia tay êm đềm? Ai cho cậu dũng khí nói ra lời này?"
“Thái độ của tôi không đủ tốt sao?” Triệu Hạo lại trợn tròn mắt, “Cô muốn cái gì ở tôi?”
Nguyễn Khanh nói: "Tôi không cần cậu làm bất cứ điều gì, tôi chỉ cần cậu cút ra khỏi nhà!"
“Cậu hiểu chưa?,” cô chỉ tay vào Triệu Hạo, “Bất cứ thứ gì trong căn nhà này, đều không liên quan gì đến cậu.”
Thái độ của Nguyễn Thanh rất cứng rắn, ngữ khí cũng kiên quyết, là rõ ràng sẽ không để cho Triệu Hạo lấy đi thứ gì dù chỉ một chiếc tất. Triệu Hạo sốt ruột! Những bộ quần áo đó không có gì, nhưng những đôi giày là mạng sống của cậu ta! Cậu ta chỉ để năm đôi trong ký túc xá, và có hơn chục đôi lại để chỗ của Nguyễn Khanh!
"Để tôi nói cho cô biết! Tôi không quan tâm đến những thứ khác, nhưng những đôi giày của tôi, tôi phải mang nó đi!"
Cậu ta nói một cách dữ dội. Khi cậu ta nói từ "phải", đã chỉ ngón tay trỏ xuống đất hai lần. Đại khái giống thế.
Kỳ thực ,cậu ta chỉ là miệng cọp nhưng gan thỏ. Bởi vì sau khi chỉ, chỉ tay xong, cậu ta chột dạ liền liếc nhìn Niệm Thất. Hầu hết quần áo của Triệu Hạo đều là đồ thể thao, rộng rãi và to lớn, vì vậy khi Niệm Thất mặc vào đều rất vừa vặn. Nhưng trên thực tế, Niệm Thất thực sự cao hơn Triệu Hạo. Đừng nói là Triệu Hạo đã thử qua thân thủ của Niệm Thất, mà chỉ cần hình ảnh của Niệm Thất mặc quần áo ở nhà rộng rãi, dép lê, tóc dài búi cao trên đỉnh đầu, người ta nói quê mùa nhưng anh ta lại có thể tạo ra trào lưu. Nói nó hợp thời trang, nhưng lại khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.Tóm lại, giữa quê mùa và trào lưu, tạo ra một cảm giác bí ẩn khiến Triệu Hạo rùng mình.
Nguyễn Khanh không khỏi trợn tròn mắt khi nhìn Niệm Thất. Cô có thể thấy rõ Triệu Hạo bị trói chặt trên ghế trong phòng làm việc. Trên người cậu ta không có bất kỳ vết thương nào, hiển nhiên Niệm Thất không cần động thủ nhiều thì mới khống chế được cậu ta. Võ thuật vốn được lưu truyền từ xa xưa. Trong thời hiện đại, nó đã hoàn toàn trở thành để trình diễn trên đường phố. Nhưng vào thời cổ đại, võ thuật vốn là một kỹ năng để gϊếŧ người. Triệu Hạo và Niệm Thất đều giỏi võ , Nguyễn Khanh đã lo lắng hai người sẽ đánh nhau trước khi cô quay trở về, nhưng bây giờ cô không còn lo lắng như vậy nữa. Cao thấp mạnh yếu nhìn thoáng qua đều có thể thấy được.
Triệu Hạo gân cổ lên và nói những lời khó nghe, Nguyễn Khanh cũng không phải là người ăn chay. Nếu Niệm Thất không ở đó, Nguyễn Khanh sẽ trả đũa bằng cách kiện trường học của cậu ta. Triệu Hạo đang định tham gia thi nguyên cứu sinh, nếu cậu ta dám dùng bạo lực với cô, cô có thể kiện nhà trường cho cậu ta sợ chết.
Bây giờ tuy Triệu Hạo cao to, nhưng bên cạnh Nguyễn Khanh có một Niệm Thất giỏi võ hơn , vậy tại sao lại phải lo lắng với cái miệng của Triệu Hạo. Nguyễn Khanh trực tiếp quay đầu nhìn Niệm Thất nói: "Làm phiền anh." Cằm cô hất ra hiệu về phía Triệu Hạo.
Dù sao cũng là xuyên qua 1000 ngàn năm trong vũ trụ có duyên gặp nhau nên có một chút tâm giao. Niệm Thất khẽ gật đầu, nhìn cô một cái "Để đó cho tôi", sau đó đưa tay về phía Triệu Hạo. Triệu Hạo hoảng sợ nhìn bàn tay đó!
Cậu ta là một sinh viên thể thao! Chuyên ngành võ thuật! Khi nhìn thấy người đàn ông bí ẩn búi tóc đưa tay ra, cậu ta dùng eo và chân để di chuyển cơ thể, cố gắng tránh né.
Nhưng mà! Tuy nhiên! Vậy mà!
Sau gáy vẫn còn căng thẳng !
Triệu Hạo nghĩ không ra, với bản lĩnh cùng tốc độ của cậu ta, tại sao không tránh được bàn tay kia?
Tại sao!
Tại sao! !