Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 51: Ta không bán con gái

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương mang màn kịch máu chó nhất về Bùi gia -> bình luận của Q

Hôm nay quyết định đọc sơ bản convert truyện này một chút để nắm rõ nội dung truyện, nên hôm nay chỉ có 1c truyện thôi nhé

Edit: J *ngáp ngắn ngáp dài*

Phương thị dặn dò nhiều lần, mặc kệ là người lớn hay tiểu hài tử, không được nhắc đến chuyện đã gặp Lã thị cho người ở nhà biết. Người khác thì bà không lo lắng nhưng chỉ sợ hai tỷ đệ Triệu Tương Liên về nhà lại nói lung tung, sẽ truyền đến tai Triệu Tín Lương, làm cho hắn không vui.

Cho nên lại dặn dò tỷ đệ Triệu tương Liên mấy câu.

Sau khi về đến nhà, trong lòng mọi người đều có tâm sự, cho nên thần sắc cũng không thích hợp lắm, người ở nhà như Triệu lão gia tử, Lý thị khó tránh được lo lắng, cho rằng đã xảy ra chuyện không tốt, kết quả là Phương thị luôn nói là do đi chơi nhiều quá nên mệt mỏi, bèn lấp liếʍ cho qua, vội vã lên giường ngủ.

Sáng sớm ngày tiếp theo, người bên Bùi gia đột nhiên tới viếng thăm.

Xe ngựa thay đổi, không phải là cỗ xe ngựa to màu đỏ thẫm trước kia mà là cỗ xe ngựa nhỏ màu xanh. Mặc kệ thế nào đi nữa, thì người trong Triệu gia đều có tinh thần phấn khởi, mọi người cùng nhau đứng ở trước cửa nhà nghênh đón vị khách không nghĩ sẽ đến này.

Bất quá lần này, Bùi Tử Quân không có tới, người đến là Từ quản gia, còn có một tiểu nha hoàn xinh đẹp, vài bà tử kinh nghiệm có cái nhìn xoi mói, ngay cả gã sai vặt Nguyên Thư đi theo bên người Bùi Tử Quân cũng không có theo tới.

Cả đại gia đình nhìn thấy cục diện này, tâm không khỏi có chút lo ngại.

Từ quản gia trước tiên bước đến trước mặt mọi người chúc Tết, vừa cười vừa bảo mấy gã sai vặt đem đồ vật từ trong thùng xe ngựa dời xuống, mọi người vừa nhìn xem không khỏi cảm thấy đầu choáng váng, mắt hoa, đều là các loại vải vóc, điểm tâm, một chút đồ vật trang trí đầy màu sắc.

“Không được, không được, mấy thứ này bọn ta không dám nhận, lần trước bọn ta đã nhận rất nhiều quà tặng từ nhà các người rồi, lần này mặc kệ như thế nào đi nữa, bọn ta kiên quyết không nhận!” Triệu lão gia tử thấy thế liền ngăn mấy tên sai vặt đang khiêng đồ xuống, mấy tên sai vặt không biết làm sao liền quay đầu nhìn lão Từ để xin chỉ thị.

Lão Từ hướng bọn hắn khoát khoát tay, mấy tên sai vặt tạm thời đem đồ để vào trong thùng xe, phía này lão Từ tiến lên vài bước cung kính nói: “Ha hả, đại thúc, đại thẩm, chúng ta vào nhà trước rồi nói sau được không, chờ cho ta nói xong, các người có muốn nhận mấy thứ đồ này hay không cũng không trễ.”

Cả nhà vừa nghe lão Từ nói như vậy, trong lòng cũng không dám nắm chắc, tốt xấu gì lão Từ đã đến đây hai lần rồi, tuy rằng cách đối nhân xử thế rất khôn khéo, nhưng cũng không phải dạng người làm chuyện xấu gì, người trong nhà liền mời lão vào trong nhà, lại chào hỏi nha hoàn xinh đẹp và mấy bà tử kia.

Nha hòan kia tuổi còn trẻ nhưng là người khá tốt, hòa hòa khí khí theo vào trong nhà, còn mấy bà tử kia cầm khăn vung vào trong không khí, tựa như là xem hòan cảnh nông thôn ở đây rất là dơ dáy. (J: =.=///, mấy cái bà này)

Triệu thích hợp mắt lạnh nhìn mấy bà tử kia, không khí ở vùng nông thôn xem như là tốt nhất rồi, còn làm cái điệu bộ đó nữa.

“Đây là Tang Ngọc cô nương, là nha hoàn thϊếp thân bên người tiểu di củathiếu gia!” Lão Từ vừa vào nhà liền giới thiệu cho mọi người biết vị nha hoàn trẻ tuổi này, Tang Ngọc còn kiêm tốn cười cười:

“Từ quản gia coi trọng, ta bất quá chỉ là một nha hoàn bên người phu nhân thôi.”

Tiếp lời, Tang Ngọc lại giới thiệu mấy bà tử, có người là bà tử bên cạnh tiểu di của Bùi Tử Quân, cũng có nhũ mẫu của Bùi Tử Quân, người trong nhà nhất thời bị những người đến từ trong thành trấn làm cho hôn mê, không rõ bọn họ đang muốn làm cái gì.

Lão Từ bước đến trước mặt Triệu Tương Nghi, chỉ cho Tang Ngọc thấy Triệu Tương Nghi: “Tang Ngọc, cô nhìn xem, tiểu cô nương này như thế nào, có thể lọt vào mắt xanh của cô không?” Nói xong, lão tự nhủ, có thể lọt vào mắt xanh của Tang Ngọc thì nhất định cũng lọt vào mắt xanh của Trần phu nhân.

Vị Trần phu nhân này không phải là ai khác, mà chính là tiểu di của Bùi Tử Quân, Trần Ông Thị, lấy chồng xa ở kinh thành, phu quân là quan tam phẩm trong triều.

Tang Ngọc tỉ mĩ quan sát Triệu Tương Nghi, cái người này có một loại ánh mắt có thể nhìn thấu chính mình, làm cho Triệu Tương Nghi rất là không thích. Vì vậy Triệu Tương Nghi từ trước đến giờ ở nhà luôn khéo léo, nhu thuận, lúc này lại có tâm tình muốn làm nháo loạn lên, trực tiếp hừ hừ mấy tiếng rồi xoay người đi vào phòng trong, cả nhà thấy rằng Triệu Tương Nghi có chút thất lễ, liền nhìn đám người lão Từ và Tang Ngọc có hành vi khó hiểu.

“Tính nết cũng thay đổi nhanh thật.” Tang Ngọc giơ khăn che miệng khẽ cười nói, sau đó nhìn lão Từ gật đầu một cái, “Ngược lại cô bé có một diện mạo đoan chính, đôi mắt linh động không giống như là một kẻ ngu ngốc, ta thấy rất được.”

“Các ngươi muốn làm gì?” Triệu Tín Lương bỗng nhiên cực kỳ cảnh giác đứng lên, dùng ánh mắt nhạy bén nhìn lão Từ và Tang Ngọc.

Phương thị liên tục kéo cánh tay Triệu Tín Lương, sợ là hắn đêm qua uống rượu đến giờ còn chưa tỉnh táo, bất ngờ ngay đúng lúc này, có một người từ giữa mấy bà tử bước ra, nghiêng đầu cười nhạo nói: “Lời này của ngươi hỏi rất hay, bọn ta muốn làm gì à, chỉ đơn giản là đem đồ tốt đến nhà các ngươi bày ra, chỉ để thỉnh một vị tổ tông, nhìn cái dáng vẻ này của các ngươi giống như là không có hài lòng đi, bọn ta đã làm long trọng đến như thế rồi, các ngươi còn xoi mói sao, thực là không biết điều!”

“Hừ, nếu không phải tiểu thiếu gia nhà bọn ta thích, thì bọn ta cũng không tội gì tốn nhiều công phu như vậy!” Vừa lúc, nhũ mẫu của Bùi Tử Quân ở một bên nhỏ giọng phụ họa nói.

“Tất cả im miệng cho ta!” Lão Từ trầm giọng vừa quát, sau đó lại nhìn sang đám người Triệu Tín Lương cười xin lỗi, lão biết rõ tính tình của cả nhà này, cho nên mới đề nghị lấy lễ như thế để tỏ lòng kính trọng.

“Ha hả, đại thúc, ta cũng sẽ không vòng vo làm chi nữa.” Lão Từ vẻ mặt tươi cười, “Lần này, bọn ta đến đây, chủ yếu là muốn đến nhà các người xin một người.”

“Là muốn tiểu muội nhà ta đi làm hạ nhân Bùi gia sao? Nằm mơ!” Triệu Hoằng Lâm thoắt cái đứng lên, tức giận nhìn lão Từ và đám người Tang Ngọc, sau đó lại không để cho lão Từ giải thích liền ra lệnh trục khách, “Cá người mau biến đi cho ta, mau biến đi!”

“Đệ hiểu lầm rồi, chúng ta không có ý tứ này…” Tang Ngọc vội giải thích, nàng thấy được gia nhân nhà mình có tính ương ngạnh như thế nào, vốn còn đang chịu đựng một chút, lúc này lại thấy Triệu Hoằng Lâm tức giận như thế, Tang Ngọc có chút không nhịn được, chỉ có thể duy trì phong độ cuối cùng để không phát tác ra.

Phương thị cũng mơ hồ đoán được ý tứ của người Bùi gia, lúc này cũng không còn cung kính nữa mà chỉ nhìn chằm chằm lão Từ, lạnh lùng nói: “Vậy các người có ý tứ gì?

Lão Từ ngầm lau mồ hôi đổ ra như mưa, lão biết chuyện xui xẻo như thế này sẽ không làm được mà, nhưng nếu không làm được, trở về không phải là phải chịu phạt với Trần phu nhân sao?

“Ừ…” Lão Từ trầm ngâm trong chốc lát, đưa ra yêu cầu, “Chuyện này ta có thể nói riêng với đại thúc, đại thẩm và phụ thân Tương Nghi không?”

Triệu lão nhị thấy thế, rất là thức thời dẫn Lý thị và bọn nhỏ đi ra ngoài, Triệu Hoằng Lâm bướng bỉnh không chịu đi, Phương thị chỉ đành khuyên nhủ: “Chàu mau đi xem muội muội cháu đi, nơi này đã có bà nội rồi, nếu thật là như vậy, bà nội nhất định không để cho bọn họ được như ý đâu.” Triệu Hoằng Lâm nghe Phương thị nói như thế, mới yên tâm đi vào phòng trong tìm Triệu Tương Nghi.

Trong phòng chỉ còn lại ba người Triệu lão gai tử, Phương thị và Triệu Tín Lương.

Lão Từ mới nói ra mục đích lần này đến Triệu gia thôn: “Chuyện là như vầy, thiếu nhà của chúng tôi tổng cộng đã đến đây hai lần, thiếu gia cực kỳ yêu thích tôn nữ Triệu tương Nghi nhà các vị, bằng lòng cùng cô bé chơi đùa, thậm chí còn nghĩ biện pháp để đến Triệu gia thôn chơi. Lão gia và phu nhân nhà chúng tôi thấy, nếu còn tiếp tục như vậy sẽ làm trễ nãi việc học của thiếu gia, chuyện là như thế. Vì vậy mới phái chúng tôi đến đây để mời tiểu thư Tương Nghi đến Bùi gia.”

“Đi qua đó làm cái gì, làm nha hoàn sao? Bán thân nhân để nhập tiện tịch[1]?” Triệu lão gia tử cũng rất là kích động, sau đó khoát tay một cái, nói, “Không được, bọn ta tuy nghèo, nhưng cũng sẽ không bán cháu gái đi làm nha hoàn!”

“Lời này của đại thúc là không đúng rồi! Chúng tôi không có ý tứ này, cũng không có nghiêm trọng đến vậy!” Lão Từ vội vã hoà giải, lòng nói cũng may là chưa nói cho nhà bọn họ biết đây là chủ ý của muội muội phu nhân, Trần Ông Thị, vì muốn vào ngày sinh nhật tiếp theo của Bùi Tử Quân là ngày tám tháng giêng, đem Triệu Tương Nghi làm món quà bất ngờ tặng cho Bùi Tử Quân.

Trên thực tế, thì Bùi Tử Quân, Bùi lão gia và Bùi phu nhân cũng không biết việc này.

“Còn lại để cho ta nói đi.” Tang Ngọc đột nhiên đứng dậy, không còn sự khiêm tốn như vừa rồi nữa, trái lại biểu cảm trên gương mặt lộ ra vẻ khôn khéo già dặn, chỉ thấy nàng ta lưu loát nói, “Chuyện cũng không có nghiêm trọng như các vị đã suy nghĩ đâu, lần này chúng tôi đến đây là xin mời tiểu thư Tương Nghi đến Bùi gia, không phải là để làm nha hoàn hầu hạ, mà để làm thư đồng cho tiểu thiếu gia, cũng sẽ không làm việc nặng do người khác sai sử, chỉ cần mỗi ngày ở bên cạnh bồi tiểu thiếu gia chơi đùa là được. Như vậy, tiểu thư Tương Nghi có thể đọc sách nhận biết được chữ, điều kiện tốt như vậy vì sao lại không đồng ý?” Dừng một chút, vừa cười giải thích, “Còn nữa, phu nhân của chúng tôi cũng có nói qua, chỉ cần tiểu thư tương Nghi tận tâm tận lực bồi tiểu thiếu gia, có nhớ nhà cũng có thể quay về bất cứ lúc nào. Tiền công mỗi tháng là được tính theo bạc, là dựa theo tiền công của nha hoàn nhất đẳng trong phủ mà thưởng, một tháng được hai lượng bạc cũng không tính là thấp đi, xin các vị hãy suy nghĩ cho thật kỹ.”

“Đúng vậy, đây là điều lệ đầu tiên ở trong phủ chúng tôi, mới vào phủ cũng có thể ứng trước hai lượng bạc, so với làm việc nặng nhọc thì công việc này thoải mái hơn nhiều, lại không cần ký khế ước bán thân, đây chính là chuyện tốt có nằm mơ cũng không cầu được à! Về sau, nếu được lọt vào mắt xanh của thiếu gia, sẽ được cân nhắc làm di nương, không chừng sẽ được nở mày nở mặt đó!” Nhũ mẫu của Bùi Tử Quân nhỏ giọng thầm thì. (J: ta khinh à)

Triệu Tín Lương tức giận, trực tiếp đứng dậy chỉ vào đám người Bùi gia nói: “Đi ra ngoài! Toàn bộ cút ra ngoài cho ta! Sau này đừng có đến nhà bọn ta nữa!”

“Hừ! Các ngươi cũng mau đem cái đống đồ đưa đến nhà chúng ta đem về luôn đi! Ta nói làm sao đột nhiên lại tốt bụng như vậy, đem nhiều đồ đến nhà bọn ta, hóa ra là vì chủ ý này!” Triệu lão gia tử cũng rất buồn bực, giúp đỡ Triệu Tín Lương đuổi người!

Đám người lão Từ vừa giùng giằng, vừa giải thích, nói là không để cho nhà bọn họ bán người, không cần ký khế ước, hơn nữa tiền công cũng rất lớn, nhưng vẫn bị người trong nhà đuổi ra ngoài.

Đến tới trong sân, Phương thị tĩnh táo nhìn đám người lão Từ nói một câu: “Tương Nghi nhà bọn ta vẫn còn nhỏ, cũng không biết hầu hạ người ta, hơn nữa, trong kịch nam cũng có hát một câu ‘Đi vào cổng lớn như vào biển sâu’, nhà bọn ta cũng không nỡ đưa cháu gái còn nhỏ đi vào cái loại địa phương đó “

“Đại nương sao lại nói lời như thế này! Chẳng phải là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe [2] sao, có phải muốn nói chúng tôi là hạng nô tỳ thấp hèn hay không?” Tang Ngọc cuối cùng cũng không nhịn được cơn tức giận, liền phát tác.

“Bọn ta đúng là có ý tứ này! Cho nên nhà bọn ta sẽ không bán con gái!” Triệu Tín Lương ngăn không cho Phương thị giải thích, trực tiếp mở miệng mắng, làm cho đám người Tang Ngọc tức giận, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Trên mặt lão Từ cũng không còn giữ nổi bình tĩnh, trong lòng biết chuyện này đã không thành, nghĩ đến thái độ của kính trọng của Bùi Tử Quân đối với gia đình này, về sau sẽ không tránh khỏi việc lui tới đây mấy ngày, chỉ đành mỉm cười gật đầu nói: “Chuyện hôm nay có nhiều mạo phạm, chúng tôi xin các vị thứ lỗi, chớ để ở trong lòng, chúng tôi sẽ rời đi ngay.”

Dứt lời, liền khuyên can mấy bà tử và Tang Ngọc đang oán giận bước lên xe.

Đúng lúc này, Dương thị bỗng nhiên dẫn con gái mình đi tới: “Từ quản gia xin dừng bước!”

======

[1] Tiện tịch: đây là nói những người nghèo khổ bán thân vào trong nhà giàu, sống chết đều ở trong tay chủ nhà, họ không có tự do, không có quyền quyết định làm việc gì, có thể nói đây là thân phận ti tiện nhất ở xã hội phong kiến cũ.

[2] Chỉ cây dâu mắng cây hòe = chỉ chó mắng mèo
« Chương TrướcChương Tiếp »