Chương 270: Đại kết cục

EDIT: JULIA

Ba năm sau, Bùi gia.

Cuối xuân, mỗi nhà đều gấp gáp làm vài bộ quần áo mới, chờ tới cuối xuân cùng nhau đi hội đạp thanh, trong viện Bùi gia, một hài tử hơi lớn đối diện với hai đứa trẻ như búp bê: “Hai đứa lại không nghe lời, ca sẽ không cho hai đứa ăn bánh nữa.”

Nói chuyện chính là Bùi Tiểu Triết, đã 4 tuổi, tính tình cơ linh thông tuệ, trong mắt mọi người, thằng nhóc này còn lém lỉnh hơn Triệu Tương Nghi năm xưa

Mà hai đứa nhóc đang lắng nghe, là một đôi nữ oa nhi song bào thai, đó là hai đứa con gái mà ba năm trước Triệu Tương Nghi sở sinh, năm nay vừa tròn 2 tuổi, đây là tuổi đối với thế giới này đầy hiếu kỳ

Đôi song bào thai mới vừa rồi còn đang khóc, nghe Bùi Tiểu Triết nói, lập tức ngừng khóc, miệng nhỏ vểnh lên, ủy khuất vô cùng.

Bùi Tiểu Triết 4 tuổi, luôn ỷ vào mình là đại ca, ở trước mặt hai muội muội bày ra cái bộ dáng tiểu đại nhân, nhưng cũng quá kỳ quái, song bào thai tỷ muội Bùi Tuyền và Bùi Tễ lại hết sức vui vẻ chơi cùng Bùi Tiểu Triết, cũng thích bộ dáng thối tha của thằng nh1oc này.

Vừa dứt lời, Triệu Tương Nghi nâng cái bụng to vào trong sân, nghe xong lời kia không khỏi cười duyên nói: “Tiểu Triết, không được khi dễ muội muội.”

Bùi Tiểu Triết vừa nghe, lập tức bày ra bộ dáng đầy uỷ khuất, xoay người chạy đến trước mặt Triệu Tương Nghi làm nũng: “Nương, con không có khi dễ muội muội, là hai muội muội không nghe lời, luôn luôn chảy nước miếng lên tay con, không biết là con rất ghét bẩn sao, lại còn khóc làm ầm ĩ! Lần trước con giúp hai muội muội ăn bánh, kết quả hai đứa này nhân cơ hội cắn ngón tay của con, thật đau mà!”

“Đứa ngốc, hai muội muội chỉ mới 2 tuổi mà, có biết gì đâu, khẳng định không phải cố ý. Con thân là ca ca, phải chăm sóc cho muội muội cho tốt, sao lại tính toán với hai muội muội chứ?” Triệu Tương Nghi an ủi, xoa bụng mình bất đắc dĩ nói “Không biết thai tiếp theo là nam hay nữa đây, ta bây giờ thật sự trở thành heo mẹ rồi.”

Đang cười, Bùi Tử Quân đột nhiên từ bên ngoài trở về, vừa vặn nghe câu này, cười ha ha: “Sinh nhei26u đứa bé cũng tốt mà, nhiều người thì náo nhiệt càng nhiều.”

“Chỉ là lần trước sinh Tuyền nhi, Mễ nhi, thật đúng là đáng sợ, thật lo lắng thân thể nàng chịu không nổi.” Bùi Tử Quân hạ mi mắt, lộ ra nồng nặc lo lắng, “Nếu như nàng bảo không muốn sinh nữa, thì sau này chúng ta không cần sinh.”

Hai năm trước, lúc Triệu Tương Nghi sinh song bào thai, xảy ra chuyện. ban đầu, đại phu chẩn đoán sai, không có kiểm tra kỹ Triệu Tương Nghi mang thai song sinh, đợi lúc sinh ra, bà đỡ còn tưởng rằng thai vị thay đổi, đợi chừng một ngày đêm mới sinh ra Bùi Tuyền. Chờ mọi người thở phào nhẹ nhõm, thì mới biết còn một đứa trong bụng.

Lúc đó, mọi người lo lắng không yên, Bùi Tử Quân trong lòng cảm thấy sợ hãi, trực tiếp vọt vào phòng sinh, bồi bên cạnh Triệu Tương Nghi

Chờ sinh Bùi Tễ xong, thì nàng hấp hối, suýt nữa không cứu sống nổi.

Lúc đó Triệu Tương Nghi thoát lực,hôn mê bất tỉnh, trước khi mất đi ý thức, câu nói sau cùng là: “Nhất định phải cứu sống đứa nhỏ…”

Cái loại này cảm gíac đau thấu xương đó, Bùi Tử Quân mỗi khi nhớ tới đều cực sợ.

Đáng lẽ không cần thêm đứa nhỏ nữa, có ba đứa là đủ rồi, Bùi Tiểu Triết vừa bé trai, các mặt đều rất ưu tú, phương diện người thừa kế không cần lo.

Thế nhưng không nghĩ tới, mấy tháng trước, Triệu Tương Nghi được chẩn đoán là có thai, mà thời gian cách lần sinh trước cũng đã lâu, không có nguy hại gì đến thân thể cả, lúc này mới an tâm dưỡng thai.

“Thuận theo tự nhiên ba, thei61p bây giờ không có bài xích chuyện sinh con, không phải nói trước lạ sau quen ư, thϊếp coi như là ‘Tay già đời, ha hả.” Triệu Tương Nghi nháy mắt nói.

“Nàng đó nha.” Bùi Tử Quân bật cười, khom người ôm lấy Bùi Tiểu Triết, đi tới trước mặt mấy nhũ mẫu dò hỏi, “Ngày hôm nay hai vị tiểu thư có ầm ĩ không?”

“Không có, hai vị tiểu thư đều rất ngoan, không có quấy phá.” Trong đó một vị nhũ mẫu đáp.

“Phu nhân, vi phu thấy thời gian không sai biệt lắm, chúng ta dùng qua cơm tối xong rồi cùng nhau đi xem hội hao đăng được không, hội hoa đăng đêm nay nghe nói có mấy cái đèn l*иg mới khó gặp, không thể bỏ lỡ nha.”

Triệu Tương Nghi bước đến, gật đầu, chỉ vào Bùi Tiểu Triết chớp mắt cười nói: “Nhìn con xem, nếu con không ngoan, nương sẽ không mang con xuất môn đâu.”

“Nương có mang Tuyền nhi và Tễ nhi xuất môn không?” Bùi Tiểu Triết chớp đôi mắt to tròn ướt nhẹp nói.

Triệu Tương Nghi lắc đầu: “Muội muội quá nhỏ, mang đi ra ngoài sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ở nhà cùng gia gia, nãi nãi và nhũ mẫu là tốt rồi.”

“Vậy con cũng không đi.” Bùi Tiểu Triết suy nghĩ một hồi, trên mặt tiếc hận, “Con ở lại cùng hai muội muội chơi cùng nhau, nếu không hai muội ấy sẽ thương tâm. Đồng thời, cũng để cho nương và cha chơi vui vẻ một chút.”

“Ơ hay, đây là lời của một đứa bé mới 4 tuổi nói sao, thật hiểu chuyện.” Bùi Tử Quân đề cao giọng nói, có chút chế nhạo nhi tử, nhưng lại cảm thấy kiêu ngạo vì con trai thông minh,hiểu chuyện

“Cái này gọi là kỳ mẫu tất có kỳ tử.” Triệu Tương Nghi cười hắc hắc, nhéo nhéo mặt tròn của con trai.

Sau bữa cơm chiều, Bùi Tử Quân cẩn thận nắm tay Triệu Tương Nghi xuống xe ngựa, đi trên phố xá phồn hoa.

Đến Bách Vị Lâu, hai người vào nhã các mà Mạc Hướng Quần đặc biệt giữ lại cho họ, đây là nơi có cảnh trí đẹp nhất, không những nhìn thấy toàn cảnh đẹp trên phố, mà cũng có thể nhàn nhã phẩm trà.

Mà nay Triệu Tương Nghi đang có mang, trên đường nhiều người như vậy, không thể mạo hiểm được, hơi chút va chạm, đều đủ khiến nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Không thể chỉ ngồi ở phía trên xem được, quả thực thiếu một chút kí©h thí©ɧ náo nhiệt.

Giữa lúc Triệu Tương Nghi vuốt ly trà cảm tháy6 thật nuối tiếc, Bùi Tử Quân vỗ tay cười nói: “Tương Nghi, nàng xem.”

Cửa nhã các vừa mở ra, mấy ngọn đèn dầu lập tức tắt hết, chỉ có mấy ngọn hoa đăng đem nhã các làm sáng rực lên, ngay cả lòng Triệu Tương Nghi cũng sáng. (J: chỗ này không biết edit thế nào)

Các loại hoa đăng màu sắc khác nhau được đặt khắp các nơi trong nhã các, còn tinh xảo, đẹp hơn ở dưới lầu nhiều.

Triệu Tương Nghi trong lòng vui sướиɠ,đứng trước một ngọn hoa đăng, chưa hoàn hồn, bên ngoài là những ngọn đèn, dài bất tận, đủ loại màu sắc tranh nhau toả sáng.

“Nàng không thể xuống dưới xem hội hoa đăng, không thể làm gì khác hơn là ở nhìn chỗ này nh2in một chút, cho nên vi phu tỉ mỉ chọn ra những chiếc hao đăng đẹp nhất, coi như đây là một loại đền bù, nàng thoả mãn không?” Bùi Tử Quân đứng ở phía sau ôm lấy Triệu Tương Nghi, đặt cằm lên vai nàng, “Ngô... đứa nhỏ lại lớn thêm chút nữa, bụng nàng có khó chịu không?”

“Không có.” Triệu Tương Nghi đặt tay lên tay Bùi Tử Quân, “Diễn Trạch, cám ơn chàng đã cho thϊếp những điều kinh hỉ này, thϊếp rất thích, rất hài lòng.”

Ngọn hao đăng cứ sáng mãi, nếu nến tàn, có thể, mỹ lệ chói mắt đến cực điểm! thay một ngọn nến khác, để bầu trời đêm nay không còn một tia hắc ám, tất cả đều là ánh sáng rực rỡ

Nàng nghĩ, cả đời này nàng cứ như vậy, là tốt nhất.

Mặc dù lúc bắt đầu không có như ý, nhưng cuối cùng đã có kết cục tốt, như vậy đủ rồi.

Những ngọn đèn khổng minh bay lên trời, mang theo ánh sáng chói mắt, đang chúc phúc cho hai người họ.

Hoàn