Bùi Tử Quân sau khi rời đi, Phương thị liền làm chủ đem những lễ vật Bùi gia đưa đến bố trí ổn thỏa lại.
Một ít thịt ba chỉ lúc trưa dùng làm đồ ăn còn dư đều làm thành thịt khô hết, mặc khác Phương thị nói hai túi gạo kia mấy ngày tới mọi người không được động đến, giữ lại chờ đến tháng giêng mới được ăn, cả gia đình đối với việc này không ai có ý kiến gì hết.
Còn năm cuộn vải tơ kia chỉ có hai cuộn có màu sắc vui mừng được Phương thị lấy làm của hồi môn cho Triệu Nguyệt Cầm. Ba cuộn còn lại được chia đều cho các phòng, được chia rất phù hợp. Mấy hộp điểm tâm nhỏ thì cho tất cả hài tử trong nhà ăn, người lớn không được đυ.ng đến. Mà thuốc bổ không biết tên kia, theo lời nói của lão Từ là biếu cho Phương thị uống để tẩm bổ, đây là do lần trước bọn họ đến, thấy bà bệnh nằm trên giường, nên lúc trở về bọn họ có nhắc đến, lão gia và phu nhân nhớ đến nên muốn họ đem thuốc bổ đến biếu.
Triệu Tín Lương thấy cha mẹ không giữ cái gì tốt cho mình cả, liền đem cuộn vải phân đến phòng mình chia làm hai, một phần cho hai đứa nhỏ để tháng giêng làm quần áo mới mặc, còn phần kia giao cho nhị lão Triệu gia.
Nhị lão Triệu gia rất cảm động, nhưng nói thế nào cả hai cũng không chịu nhận. Không thể làm được gì hơn, Triệu Tín Lương đem vải đó đưa cho Triệu Nguyệt Cầm, bảo nàng may cho cha mẹ bộ quần áo mới.
Những năm này trong nhà cực kỳ khó khăn, mặc dù Phương thị nắm trong tay tiền bạc của cả gia đình, nhưng cũng chưa bao giờ thấy bà lấy tiền ra vì chính mình mà may một bộ áo mới để mặc. Mỗi khi nói về chuyện này, bà hay lấy cớ rằng mình đã già rồi, không giống như những nàng dâu trẻ khác, mỗi ngày đều ăn diện, đối với bà mặc quần áo cũ thoải mái hơn nhiều.
Trước kia trong nhà không có điều kiện tốt, trong lòng Triệu Tín Lương biết Phương thị rất tiết kiệm lại không nói được gì. Nay trong nhà không khó khăn như trước nữa, hắn cũng không muốn cha mẹ mình lại cắn răng chịu khổ tiếp.
Ban đêm, Triệu Tương Nghi ngủ ở trong phòng cô cô Triệu Nguyệt Cầm, mí mắt nặng nề nhắm lại, trong tay như cũ nắm búp bê em bé mà Bùi Tử Quân đã tặng nàng vào lúc sáng. Triệu Nguyệt Cầm đang may đồ dưới ngọn đèn dầu, nhìn thấy vậy không khỏi mỉm cười, buông đồ trong tay xuống, bước đến bên giường, nhẹ nhàng lấy cái búp bê em bé trong tay Triệu Tương Nghi ra, rồi xoay người đến bên cửa sổ cất kỹ.
Cầm món đồ tinh tế trong tay, mới phát hiện ra được đây là một tiểu nam hài khỏe mạnh kháu khỉnh, trên tay nắm một bó hoa linh lan [1], bộ dạng ngây thơ cười tươi.
Ngày hôm sau, khi Triệu Tương Nghi tỉnh lại đã thấy Triệu Nguyệt Cầm nằm ở bên cạnh mình nặng nề ngủ, nàng liền chống tay ngồi dậy, tinh tế đánh giá cô cô của mình.
Cô gái mười lăm tuổi có làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, mặc dù không phải xưng là phong hoa tuyệt đại [2] gì, nhưng ở Triệu gia thôn này mà nói, cô cô nàng chính là thuộc loại có nhan sắc. Đây là một tiểu cô nương thanh tú nhu thuận, mắt thấy cô cô sắp lập gia đình, cũng không biết vận mệnh cô cô nàng sẽ như thế nào đây.
Một lúc sau, Triệu Nguyệt Cầm mở mắt ra nhìn thấy Triệu Tương Nghi đang mở to đôi mắt trắng đen nhìn mình chằm chăm, không nhịn được nở nụ cười, vươn bàn tay từ trong chăn ra nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của Triệu Tương Nghi: ” Làm sao lại dậy sớm như vậy à?”
“Cô cô!” Triệu Tương Nghi đột nhiên ngả người xuống, ôm lấy cổ Triệu Nguyệt Cầm cười khanh khách cả lên.
“Ơ.” Triệu Nguyệt Cầm cười hì hì kêu nhỏ một tiếng, sau đó ngồi dậy ôm lấy Triệu Tương Nghi “Bé con, có phải hay không muốn ăn bánh bột ngô dưa muối do cô cô làm?” Những ngày ở chung vô cùng thân thiết này, trải qua Triệu Tương Nghi âm thầm dạy dỗ, tính tình Triệu Nguyệt Cầm so sánh với lúc trước có phần hoạt bát hơn nhiều, ít nhất khi ở trước mặt nàng, Triệu Nguyệt cầm có thể thường xuyên mở miệng nói chuyện, cười ha ha hoặc trêu ghẹo đùa giỡn với nàng à.
Triệu Tương Nghi vừa lòng khi nhìn thấy chút thay đổi nhỏ ở Triệu Nguyệt Cầm, lát sau lại ở trong lòng cô cô làm nũng nói: ” Đúng vậy ạ! Hôm nay con muốn ăn bánh bột ngô dưa muối!”. Nhưng mà rất là phí dầu, nàng mặc dù biết Phương thị nhất định sẽ đồng ý cho Triệu Nguyệt Cầm làm cho nàng ăn, nhưng hoàn cảnh hiện tại trong nhà rất khó khăn, nàng có chút không đành lòng ăn món điểm tâm nhỏ xa xỉ đó.
Rửa mặt xong, đại ca Triệu Hoằng Lâm ở phòng trên chạy đến tìm Triệu Tương Nghi, chỉ thấy hắn đem hai bàn tay nắm lại mở ra cho Triệu Tương Nghi xem, lập tức giống như làm ảo thuật biến ra nhiều loại điểm tâm nhỏ sặc sỡ cho Triệu Tương Nghi! Hai mắt Triệu Tương Nghi sáng lên, đó phải là điểm tâm nhỏ hôm qua Phương thị phân chia cho bọn họ ăn sao.
“Tương Nghi ngoan ngoãn mau đi ăn điểm tâm thôi, lát nữa ca ca sẽ đem toàn bộ điểm tâm này cho muội ăn.” Triệu Hoằng Lâm ngược lại không hảo hảo thu hết những món điểm tâm nhỏ kia, mà ôm Triệu Tương Nghi đặt xuống đất.
Triệu Tương Nghi nhân cơ hội tốt này mà khẽ đếm điểm tâm nhỏ, không nhiều cũng ít đây đúng là phần điểm tâm hôm qua đại ca được nhận, trong lòng không nhịn được chua sót, một cái hắn cũng chưa ăn, toàn bộ đều đem cho nàng hết.
“Lát nữa chúng ta cùng ăn đi!” Hốc mắt Triệu Tương Nghi có chút đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào lại, tận lực làm cho âm thanh của mình phát ra bình thường.
Triệu Hoằng Lâm ngẩn người, sau đó “Ai” một tiếng.
Trên bàn cơm, mọi người vẫn giống như thường ngày ăn cháo và lương thực phụ, ngoài ra còn thêm một ít khoai lang hấp, chỉ có điều phần gạo trong cháo so với ngày xưa nhiều hơn.
Dương thị không có tí sức lực nào, dùng muỗng trong tay quấy cháo, miệng lẩm bẩm một câu: “Thiệt là, có gạo tốt vậy mà không ăn, lại đi ăn cái loại loạn thất bát tao [3] này rồi!”
Phương thị đang phân đũa ra giúp hai huynh muội Triệu Tương Nghi, đột nhiên dừng tay lại, chỉ chốc lát lại tiếp tục động tác trên tay, không thèm để ý đến oán giận của Dương thị.
Đúng lúc mọi người đang ăn, Dương thị bất thình lình đặt bát trong tay xuống, lại gần Phương thị cười hắc hắc nói: “Mẹ, tối hôm qua chia lễ vật, sao không thấy mẹ đem số bạc kia ra chia vậy ạ?”
Phương thị sửng sốt, nghiêng đầu không hiểu nhìn Dương thị: “Bạc nào?”
Dương thị nhận định rằng Triệu lão gia tử đã nhận lấy túi bạc của lão Từ, lại cho là Phương thị muốn một mình độc chiếm, ngay lập tức đứng thẳng dậy! Chống nạnh hai tay trên thắt lưng nói: “Ôi, đừng có xem ta như là con ngốc! Ngày hôm qua, trong phòng bếp ta thấy rõ ràng lão Từ lén lút đưa túi bạc cho cha, xem ra rất là nặng à, ít nhất cũng phải là năm mươi lượng đi! Ngài đừng có ở đây giả vờ ngây ngốc với ta, đừng có ở đó mà mong đợi đem hết số bạc kia làm của hồi môn cho Nguyệt Cầm à!” (J: vô sỉ quá….)
Mọi người vừa nghe xong, đều là chấn kinh!
Ở nông thôn cho đến bây giờ cũng không có dùng bạc, chỉ cần đem hai lượng bạc trắng đổi thành sợi dây đỏ treo tiền đồng là có thể dùng, hoặc là đem đi mua òồ lặt vặt. Hiện giờ, Dương thị đột nhiên mở miệng ra là nhắc đến năm mươi lượng bạc, đây là một khoản tiền lớn đối với bọn hắn à, bất kể là ai nghe thấy cũng đều sửng sốt.
Triệu lão gia tử nhận lấy tiền của lão Từ, cho nên bây giờ Dương thị chất vấn là đúng lý hợp tình rồi: “Ăn nói bậy bạ gì đấy, ở đây có bạc sao?”
“Ôi uy, ta không muốn sống nữa! Các ngươi đúng là loại người đi khi dễ người nhà đấy!” Dương thị ngày đêm nhớ mong cái hà bao chứa bạc, tối hôm qua căn bản không có ngủ! Sáng nay, lại không ngờ có kết quả như thế này, nhất thời tức giận đến mức phổi muốn nổ tung, vỗ vào cái bàn la lối khóc lóc om sòm nói, “Ngày hôm qua, hai người đem đồ tốt đưa cho Nguyệt Cầm, ta cũng không nói cái gì! Như thế nào hôm nay ta vừa mới nói đến bạc, cả hai liền cho rằng ta giả ngu sao? Cho rằng ta là người mù thì như thế nào! Ngày hôm qua ta rõ ràng nhìn thấy cha nhận một túi bạc à!”
“Vợ lão tam!” Triệu lão gia tử vỗ một chưởng lên bàn, đem bát dĩa trên bàn đυ.ng vào nhau kêu leng keng, mọi người liền sợ hãi, ” Ta không có thu chính là không có thu, ta lấy đâu ra bạc đưa cho ngươi hả! Chúng ta là làm người phải biết nói đến lương tâm, người Bùi gia là nhà giàu có, nên lễ vật họ đưa không là gì cả đối với chúng ta, nhưng chúng ta không thể tùy tiện nhận bất cứ lễ vật nào mà họ đưa tới nha! Nhà chúng ta căn bản chẳng có giúp gì được cho nhà họ cả, đã nhận nhiều như thế rồi mà còn muốn nhận bạc nữa sao!”
Triệu lão gia tử nói đến mức này rồi, cả đại gia đình cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, Phương thị căn bản không biết được chuyện này, vừa nghe ông nói như thế liền nhỏ giọng nói: “Ông làm sao lại không chịu nói cho tôi biết, báo hại tôi mới sáng sớm đã bị khinh bỉ rồi!”
“Hải… Cái này tôi không có nhận, lại cảm thấy bà không cần thiết biết chuyện này…” Triệu lão gia tử lắc đầu, trong lòng càng thâm chán ghét đối với hành vi của Dương thị.
Dương thị vẫn như cũ giữ bộ mặt không tin Triệu lão gia tử: ” Cha, mẹ, nếu hai người nghĩ muốn cho Nguyệt Cầm một chút bạc để làm của hồi môn, ta cũng sẽ không nói gì! Nhưng hai người chung quy vẫn nên lấy hết số bạc đó ra phân chia cho mọi người đi! A? Mọi người thấy ta nói đúng chứ?” Nói xong lại còn cổ động người khác, nhưng mà mọi người vẫn giống như cũ ngồi trên bàn ăn, không thèm để ý gì đến Dương thị.
Mặc dù Triệu lão tam là con người tham lam, lười biếng, nhưng cha hắn đã nói hết đến mức này rồi, hắn cũng rất tin lời của cha, liền âm thầm kéo lấy tay áo của vợ nói nhỏ:”Đừng nói nữa, tôi xem cha mẹ đúng là không có nhận lấy số bạc kia của người ta.”
Dương thị cũng không nghe theo, liền hất tay Triệu lão tam ra, chỉ vào mặt Phương thị và Triệu lão gia tử châm chọc nói: “Ôi, đây là không muốn cho phải không, tốt thôi, đợi đến năm sau khi ra ở riêng, thời điểm kiểm tra đồ đạt, hai người phải cho ta vào trong phòng lục soát à!”
“Mẹ Hoằng Nhân! Ngươi nói lời này là có ý gì, trong mắt ngươi còn có hai người già bọn ta không?!” Phương thị đặt đũa xuống, tức giận đứng dậy trừng mắt Dương thị.”Ta và cha ngươi là cái loại người ăn một mình sao!”
“Có phải hay không, trong lòng mọi người đều rõ ràng!”Dương thị nói ra một câu, nhận định rằng Triệu lão gia tử đã nhận tiền người ta.
“Đúng là không thể tiếp tục cuộc sống này được rồi!” Triệu lão gia tử đặt chén xuống, quay lưng vào trong nhà lớn.
“Ôi chao,chà, người đừng có đi à, mau nói cho rõ ràng đi!” Dương thị nhìn thấy bóng lưng của Triệu lão gia tử rời đi, cả người Phương thị run rẩy chỉ vào mặt Dương thị mắng:
“Trong mắt ngươi đồ vặt nào cũng là tiền đúng không! Trong nhà có đồ tốt gì, cũng đều có ngươi đứng ở đằng trước, người ta cũng thấy ngươi cũng không có chịu khó làm việc à! Ta cho ngươi biết, chuyện tiền bạc là do tự mình ngươi đoán mò, từ đầu đến cuối cũng không có, ngươi có đem cái nàh này lật ngược lên trời cũng không tìm thấy được một đồng nào đâu!”
“Tam đệ muội, muội không thể yên tĩnh được một chút sao! Muội phải đem thân thể cha mẹ chọc tức lên mới được hả, ta tính với muội” Triệu Tín Lương liếc mắt nhìn Dương thị, nghiến răng kêu ken két lên, nguyên bản hắn chưa bao giờ có ý định ở riêng trong đầu, nhưng vào giờ phút này, hắn lại rất tán thành ý định ở riêng này!
“Ta có nói gì sai, lời ta nói đều là sự thật! Huynh tưởng ta sinh ra hai đứa con là dễ dàng sao, lần trước Hoằng Nhân của ta bị thương ở đâu cũng không biết có lưu lại bệnh gì không nữa, này nhanh thấy sắp được ở riêng, ta không tranh thủ kiếm được chút ít tiền thì làm sao có thể tiếp tục cuộc sống à!”
Dương thị la hét, lại bắt đầu lôi ra chuyện Triệu Hoằng Nhân bị thương ở đầu, miệng vết thương rõ ràng đã lành lại hết rồi, nàng ta bây giờ lại cố quan trọng hóa vấn đề, đổ lỗi hết cho toàn bộ đại phòng.
Bữa điểm tâm sáng bị nàng ta quấy đảo đến mức không ai còn hứng thú để ăn nữa, mọi người không để ý đến nàng ta nói, mà đi lên nhà lớn an ủi Triệu lạo gia tử và Phương thị.
Dương thị thấy mình sáng sớm khóc la om sòm như thế lại không chiếm được lợi ích gì, liền tức giận tát vào mặt Triệu Tương Liên một cái, lập tức đem đóa quyên hoa sáng nay nàng ấy mới cài lên đầu làm rớt xuống, Triệu tương Liên oa oa khóc, ngồi xổm xuống kiểm tra quyên hoa của mình, rồi bị Dương thị đoạt lấy đem ném xuống đất, còn bị nàng ta dùng chân đạp lên hai lần: ” Làm việc thì vô dụng, đại gia cho tiền ngay trước mặt mà cũng không chịu nhận lấy”
Triệu Tương Liên “Oa” một tiếng khóc lên, chỉ vào đóa quyên hoa nói rất quý báu.
Dương thị tàn nhẫn đẩy nàng ấy xuống đất, miệng lập tức mắng:”Quý báu cái rắm ấy! Có quý bằng bạc không
======
[1] Hoa linh lan: thông tin chi tiết tại đây
TruyenHD[2] Phong hoa tuyệt đại: ý chỉ nét đẹp như đóa hoa rung rinh trong gió, đầy sức sống, xinh đẹp, không ai sánh được
[3] Loạn thất bát tao: ý chỉ sự lộn xộn, lung tung