Chương 7: Lật kèo ngoạn mục

Lý thị sửng sốt, muốn ngắt lời Ninh Dung nhưng lại bị cô chặn họng."Lý thị, bổn cung biết tấm lòng mẫu tử của ngươi, nếu ngươi không tin, ngươi có thể hỏi Lý thái y".

Lý thái y vừa kê thuốc đi vào, nghe thấy lời này của Thái tử phi, lại thấy đôi mắt sâu thẳm của Thái tử lẳng lặng nhìn qua, theo bản năng liền gật đầu.

"Không sai, quả thật có khả năng này là do vi thần sơ suất không bẩm báo hết".

Lý thị âm thầm cắn môi, nàng ta vẫn là cảm thấy chính điện này có vấn đề, bất quá thái y vừa mở miệng liền không cho nàng ta cơ hội thừa thắng xông lên.

"Lừa đảo! tất cả các ngươi đều là lừa đảo!".

Nàng ta hét xong liền chen đến bên giường nhẹ giọng khóc nức nở, " Con gái của ta... Là ngạch nương không tốt... Nếu không phải ngạch nương muốn tới sớm thỉnh an... Làm nương nương vui, con ta làm sao có thể xảy ra chuyện này..."

Được, đây là muốn mặc kệ chân tướng sự thật như thế nào, cũng nhất định phải đem chậu phân này ụp lên đầu cô.

Tiểu Cách Cách vì sao mà ngất xỉu không quan trọng, quan trọng là có thể vì vậy mà đưa bản thân lọt vào trong mắt của thái tử, hạ bệ vị Thái tử phi mới cưới này xuống.

Chậc, đúng là nữ nhân.

Ninh Dung cũng không giận, vẫn nói cười như cũ, "Điện hạ, trong cung lớn nhỏ đều phải có tôn ti trật tự, Lý trắc phi ở trong chính điện gào khóc, không hỏi nguyên nhân liền muốn điện hạ nghiêng mình thẩm tra... Không biết Lý trắc phi, trong lòng còn có ""tôn ti, trật tự"" hay không?"

"Nếu Lý trắc phi thật sự muốn náo loạn, không bằng để Thái hậu đến phân xử có được không?"

Chưa nói đến việc cô là thái tử phi do đích thân hoàng thượng ban hôn. Chỉ vì tiểu cách cách dị ứng ngất xỉu, liền dám quy chụp tội lỗi lên đầu cô, trong cung há lại có thể cho nàng ta tùy ý như vậy.

Chỉ mới đến thỉnh an Thái hậu một lần, bất quá cô chỉ cần nhìn một cái liền hiểu được. Thái tử được sủng ái, không sai, nhưng vị trí Thái tử này, bên dưới không biết còn có bao nhiêu huynh đệ đang nhớ thương.

Cô dám cược, Doãn Nhưng nhất định không muốn vì chuyện nhỏ này mà làm tổn hại hình tượng của hắn trong lòng Khang Hi.

Thái tử mím môi. Thái tử phi này, coi như thông minh.

"Thôi, chỉ là chuyện nhỏ, Lý thị vì con gái mà sốt ruột, nói năng lỗ mãng nhưng cũng không phải là không thể thông cảm. Thái tử phi khoan hồng độ lượng, không bằng giơ cao đánh khẽ tạm bỏ qua?"

Cẩu nam nhân, đêm qua còn ôm cô hôn cô.

Hôm nay chỉ vì một tiểu thϊếp, mà kêu cô phải nhịn nhục.

Nếu cô giơ tay đánh khẽ, sau này ở Dục Khánh cung, ai cũng sẽ cho rằng cô dễ bị bắt nạt, ai cũng có thể giẫm đạp?

Nhưng mặt mũi của nam nhân nhất định phải cho.

Ninh Dung suy nghĩ một lát, rất nhanh đã có chủ ý, cười híp mắt nói, "Điện hạ, thϊếp thân cảm thấy ngài nói rất đúng. Bất kể như thế nào, Tiểu Cách Cách ngất xỉu ở chỗ thϊếp thân, Lý trắc phi chỉ là tấm lòng mẫu tử trỗi dậy, cũng không có gì sai. Nhưng phạt thì vẫn phải phạt, chi bằng cắt 2 tháng tiền sinh hoạt?"

Cô đã sớm tìm hiểu rõ ràng, Lý thị chỉ là trưởng nữ của một tiểu quan trong triều, có thể gả cho Thái tử làm thϊếp thất, đã là phước đức tổ tiên 3 đời.

Nghe nói lúc Lý thị vào cung, chỉ mang vài bộ quần áo, bên trong có thể có bao nhiêu tiền bạc được?

Ở trong cung, tiền không phải tất cả, nhưng không có tiền thì tuyệt đối không thể.

Lý thị không thích cô, trước tiên phải chơi trò dằng mặt. Không quá hai ngày, các cung nữ thái giám trong cung đương nhiên sẽ khiến cô hiểu thế nào là vị thế của người được sủng ái.

Thái tử ánh mắt lóe lên, tự nhiên cũng nghĩ đến điều này, nhưng cũng không mấy vui mừng, gật đầu xem như đồng ý với việc này.

Sắc mặt Lý thị trong nháy mắt trắng bệch, thân thể run rẩy, gần như không thể quỳ được.

Lý thị quét mắt nhìn cô một cái, lặng lẽ lắc đầu.

Là nàng ta đoán sai rồi, còn tưởng rằng Thái tử phi là người dễ nói chuyện.

Cũng được, Lý thị mất không phải còn có cô sao?

Chỉ cần cô ở đây, Lý thị còn lo không có tiền tiêu sao.

Trong mắt Lý thị rưng rưng, cảm thấy vị Thái tử phi này quá mức tàn nhẫn, nhưng nếu cô không thay mẹ con nàng ta gánh vác lửa giận của Thái tử thì mẹ con nàng ta sẽ khó có thể sống yên.

"Vâng".

"Đa tạ nương nương dạy bảo."

Nàng ta thi lễ thật sâu, vừa đứng dậy đã bị cung nữ kéo xuống sắc thuốc.

Nếu Lý thị cho rằng như vậy đã là trừng phạt nàng ta mọi chuyện đều đã qua thì đó là một sai lầm to lớn.

Ninh Dung sẽ không quên, hôm nay sóng gió này vì ai mà nổi lên.

Tiểu Cách Cách còn chưa tỉnh, cung nữ bưng thuốc tới, Lý thị tự tay bưng tới đút hai muỗng, nhưng làm thế nào cũng không đút vào được.

Trong cơn sốt, tiểu cách cách đều nôn ra toàn bộ.

"Để ta thử".

Bất quá chỉ là một đứa bé đáng thương.

Ninh Dung không chút chần chờ nhận chén thuốc, thừa dịp mọi người không chú ý liền đem thứ bột trắng trong móng tay rắc vào trong thuốc.

Lý thị muốn giành lại, liền bị Doãn Nhưng giữ lại, "Thái tử phi là một người tốt, nàng nhìn trúng Cát Lan như thế, là phúc khí của Cát Lan".

Hắn nói một câu, đem Lý thị đóng băng tại chỗ.

Sợ mùi hương trên người mình sẽ xúc phạm Thái tử, liền yên lặng dời qua một bên.

Bất quá Thái tử phi cũng không có con, đút thuốc gì đó, cũng chỉ là muốn diễn cho Thái tử xem.

Chờ Tiểu Cách Cách không nuốt, cuối cùng vẫn phải trả lại cho nàng ta.

Lý thị tự an ủi mình, cố gắng xem nhẹ bất an trong lòng.

Cát Lan hai má đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt, bàn tay nhỏ bé lại lạnh như băng, thuốc này nếu không uống, nhiệt độ cao không hạ, nóng thành kẻ ngốc không phải là không thể.

Ninh Dung cuối cùng có chút mềm lòng, nàng nhìn Thu Nhị một cái, Thu Nhị hiểu ý, nâng Cát Lan dậy.

Lý thị trông mong nhìn, sợ Thái tử phi không biết nặng nhẹ, làm đau Tiểu Cách Cách.

Ngại thái tử ở đây, lại không thể náo loạn cũng không thể mở miệng ngăn cản.

Móng tay dài cấu vào nhau, cắm sâu vào trong thịt.

Càng đau càng tỉnh táo.

Đan Quế đứng ở một bên, cũng cau mày nhìn qua.

Thái tử phi từ nhỏ được nuông chiều, đến nơi này lại phải hầu hạ người khác. Thái tử đang ở đây, nếu như Tiểu Cách Cách không phối hợp, hoặc là lập tức đánh đổ chén thuốc thì...

Nàng run lên, cũng không dám nghĩ tiếp.

Tất cả ánh mắt trong điện đều đổ dồn lên người Ninh Dung.

Ngay cả Thái tử cũng tò mò, cô vì sao lại ôm chuyện này vào người chứ.

Trẻ con không thích uống thuốc, đến mẹ ruột cũng không khuyên được, không có đạo lý một người ngoài như cô có thể.