Bầu không khí trong điện cũng hòa hoãn hơn.Khi bữa sáng được bưng tới, cô mới hiểu được vì sao Thái tử lại thúc giục cô. Là bánh bao nhân thịt cua.
Tay nghề của đầu bếp thật sự quá đỉnh, vỏ được cán mỏng đến mức gần như ánh sáng có thể xuyên thấu, bên trong đầy ắp nhân, trông vô cùng đẹp mắt.
Ninh Dung mệt nhọc cả đêm, nhìn thấy mỹ thực như thế, miệng không khỏi nuốt ực một cái.
"Thái tử phi hôm qua vất vả rồi."
Nam nhân kia liếc cô một cái, thấy bộ dáng trông mong của cô, liền gắp một cái bỏ vào trong bát của Ninh Dung.
Cô cười duyên cúi đầu, cầm đũa tinh tế thưởng thức.
Hai người dường như đều quên mất mấy nữ nhân kia còn đang chờ ở chính điện.
Dùng xong bữa sáng, hai người vội vội vàng vàng đến thỉnh an Thái Hậu, trắc phi vẫn chờ ở chính điện, cả cô và Thái tử ai cũng không đề cập tới.
Trước khi đi Ninh Dung âm thầm nháy mắt với Đan Quế, Đan Quế hiểu ý gật đầu, đi vào chính điện.
Mặc kệ những nữ nhân kia tới thỉnh an hay là làm gì, so với việc đi thỉnh an kính trà Thái hậu, tất cả đều không quan trọng.
*
Cô và Thái tử đến nơi chưa tính là muộn, Hoàng đế Khang Hy còn chưa đến, chỉ có các vị hoàng tử.
Bọn họ từng người tiến lên hành lễ với Thái tử và Thái tử phi.
Trong các vị hoàng tử, trước mắt chỉ có Đại a ca Dận Thì và Thái tử thành hôn.
Nghe nói hôn sự của lão tam, lão tứ, lão ngũ đã định, nếu không phải là cuối năm thì sang năm nhất định sẽ thành hôn.
Ánh mắt Ninh Dung quét một vòng giữa các a ca, tập trung quan sát Tứ a ca và Bát a ca.
Tứ a ca Dận Chân mười bảy tuổi, mặc một thân y phục màu trắng, thấy cô liền khom người hành lễ.
Bộ dáng hắn trông có vẻ là một người đàng hoàng nghiêm túc, giống như tên mọt sách.
Bát a ca Dận Tự mới mười bốn tuổi, dung mạo tuấn mỹ, không hề thua kém Thái tử điện hạ.
Hắn và Ninh Dung chênh lệch không nhiều, hiện giờ đang trong thời kỳ thiếu niên thay đổi giọng nói, nên rất ít nói, hành lễ với cô và Thái tử xong liền đứng sang một bên, ở giữa các huynh đệ cũng không có cảm giác tồn tại quá lớn.
Các đệ đệ phía dưới là lão cửu, thập, thập tam, thập tứ đều còn rất nhỏ.
Không thấy có gì đặc biệt.
Trong điện, quả nhiên chỉ có đại a ca Dận Thì có thể ngang hàng với Thái tử.
Dận Thì lớn lên còn cao hơn Thái tử nửa cái đầu, dáng người khôi ngô, vừa nhìn đã biết là một người luyện võ, một chàng trai chừng hai mươi tuổi, trông vô cùng khoẻ khắn.
Đại phúc tấn đứng bên cạnh hắn lại càng làm tôn lên nét nhỏ nhắn rung động lòng người.
Vua Khang Hi rất nhanh đã tới, trông như vừa mới tan triều, trên người còn mặc triều phục, sải bước đi tới khí thế phi phàm.
Trong lúc nhất thời, trong cung thái hậu chỉ còn lại tiếng người hành lễ.
Những vị hoàng tử nhỏ tuổi trước còn hào hứng muốn nhìn thấy vua Khang Hi sau lại sợ hãi co rúm lại như mèo gặp chuột.
Thập tứ a ca ưỡn khuôn ngực nhỏ nhắn trông như một đứa trẻ ngoan như thể người vừa bày trò nghịch ngợm không phải là hắn.
Ninh Dung lần đầu tiên nhìn thấy vua Khang Hi người là một người kiên định, quả quyết trong lịch sử nhưng khi nhìn các con của mình ánh mắt lại rất ôn hoà.
Sau khi nhận trà của cô và Thái tử, vua Khang Hi lại bất giác thở dài nói: "Đều đã thành gia lập thất, hài nhi của trẫm hôm nay đã thành hôn, cũng là người lớn rồi".
Trong ánh mắt khẩn trương của Dận Tự, vua Khang Hi chuyển đề tài, "Thái tử phi là người tốt, trẫm chỉ mong phu thê các ngươi hòa thuận, vì Đại Thanh khai chi tán diệp".
Vua Khang Hi ngôn từ tha thiết, đối với thái tử phá lệ nhân ái một chút.
Phía dưới không ít các a ca, nghe xong lời này, vẻ mặt đều rất phức tạp.
Từ trước đến nay Thái tử đã luôn cao hơn bọn họ một bậc lại càng được Hoàng a mã sủng ái.
Lúc Đại a ca thành hôn, cũng không thấy Hoàng a mã tha thiết dặn dò như vậy.
Dận Tự siết chặt nắm tay, hận không thể nói gì khiến Khang Hi chú ý, bị Đại phúc tấn kéo cổ tay ngăn cản, cuối cùng cũng nhịn được.
Thái tử dáng người thẳng tắp, cung kính đáp lại, thần sắc nhàn nhạt, không hề ngạc nhiên trước sự ưu ái của Khang Hi.
Sủng ái của Hoàng a mã bây giờ là thật, sau này không chấp nhận được hắn cũng là thật.
Khang Hi thấy vậy âm thầm gật đầu, chỉ cảm thấy Doãn Nhưng rốt cuộc đã trưởng thành, càng ngày càng thành thạo, không cần đợi đến năm sau cũng có thể ủy thác trọng trách này rồi.
*
Hai người đi dọc theo con đường, chậm rãi tiến về phía Dục Khánh cung.
Lúc đi ngang qua ngự hoa viên, thấy bên trong không ít hoa đều đang nở rộ đầy màu sắc và sinh động.
Tâm trạng của Ninh Dung cũng vì vậy mà tốt hơn, trên mặt lúc nào cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Doãn Nhưng rũ mắt nhìn cô, bỗng nhiên hỏi, "Ngày mai lại mặt, nàng có muốn ta đi cùng không?"
"A?"
Ninh Dung ngây người, nhất thời không kịp phản ứng.
Thái tử tốt bụng lặp lại một lần nữa.
Ninh Dung nhất thời thụ sủng nhược kinh: "Có thể không, điện hạ?"
Doãn Nhưng gật đầu.
Lần này hắn đi không chỉ vì Thái tử phi, mà còn muốn xác minh một suy đoán.
"Được, vậy thϊếp thân tạ ơn điện hạ!"
Ninh Dung cười, dí dỏm hành lễ một cái.
Thái tử có thể cùng nàng hồi môn, Thạch phủ chỉ sẽ cảm thấy vô cùng tự hào, mặc kệ bên trong cất giấu cái quỷ gì, tạm thời cũng không dám để người khác biết.
Vừa vặn, cô đi tra một chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch.
Hai người tâm tư khác nhau, cùng đi về phía trước.
Đi được nửa đường, vừa vặn gặp Đan Quế vội vàng chạy tới, nàng chạy đến hai má đỏ bừng, một chút trầm ổn ngày xưa cũng không có.
"Điện hạ, nương nương, các ngài mau trở về đi, tiểu cách cách té xỉu, nô tỳ tạm thời đem cách cách an trí ở trong noãn các".
Nơi này thoáng đãng trống trải, bốn phía đều không có người, Đan Quế nhịn một chút vẫn là đè thấp thanh âm, nói tiếp, "Trắc phi nương nương sợ hãi, Lý trắc phi nói...nói là đồ ăn ở chính điện có vấn đề..."Nàng nói xong, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm Ninh Dung.
Ninh Dung liếc nàng một cái, thoáng chốc hiểu được.
Cái gì mà Tiểu Cách Cách té xỉu, ước chừng là hai người nóng nảy chờ, nhịn đến cực hạn, muốn ra oai phủ đầu cô.
Tiểu Cách Cách té xỉu là thật, hai người kia muốn ra oai phủ đầu cô, cũng là thật.
*
Bọn họ vội vội vàng vàng chạy tới, trong noãn các đốt than lửa, vừa vào đến cửa liền cảm nhận được một mảng ấm áp, các cung nữ ra ra vào vào, luống cuống tay chân.