Sau khi khăn trùm đầu được kéo xuống Hỉ ma ma cùng các cung nữ tươi cười chúc phúc biết ý từ từ lui đi. Trong tẩm điện chỉ còn lại đôi phu thê mới cưới.Chờ ánh mắt của cô thích nghi được với ánh sáng, ánh mắt bất giác đảo qua trên người Thái tử, chỉ liếc nhìn một cái khiến cô phải há hốc mồm.
Thái tử mặc hỷ phục, tư thái tản mạn, giơ tay châm trà, nhấc chân toát ra quý khí phi phàm, nhận ra ánh mắt của cô, mắt phượng mày ngài quét đến, đáy mắt sâu thăm thẳm làm cho người ta phải nín thở.
Thấy Ninh Dung, hắn ôn hòa cười, ánh mắt thanh thoát, "Chắc là đói rồi, dùng bữa trước đi".
Đây là loại tiên dược gì vậy! Đẹp quá a~~~~
Trong trí tưởng tượng của Ninh Dung, cô đã nghĩ ra được hàng trăm triệu bộ dáng thật của "Thái tử Doãn Nhưng" phong lưu có, kiêu ngạo có, mà đần độn ngu dốt cũng có.
Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Thái tử thật sự giống như trong lời đồn.
Cư xử ôn nhu, dịu dàng thật giống.
Nhưng, Thái tử thật sự là như vậy sao?
Theo nhịp gõ của những ngón tay thon dài các cung nữ lui ra lại nối đuôi nhau đi vào, bưng đĩa bưng chậu đem tẩm điện rộng lớn chật kín bóng người.
"Đội cái này nhất định không thoải mái, tự đi rửa mặt chải đầu đi, ta đi rồi quay lại."
Ánh mắt hắn dừng trên người cô, lời nói rất ân cần.
Nói xong cũng mặc kệ cô phản ứng thế nào, sải bước rời đi, chỉ để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng.
Trong điện, các cung nữ bởi vì những lời này của Thái tử, biểu cảm trên mặt đều rất phong phú.
Thu Nhị và Đan Quế mỉm cười tiến lên hành lễ, "Thái tử phi, để nô tỳ hầu hạ người".
Ninh Dung gật đầu, trên đầu đội mũ phượng nặng trịch đúng là không thoải mái thật.
Hai người trước mặt là nha hoàn thϊếp thân của nguyên chủ, khá là đáng tin.
Chờ tóc được xoã ra, ngồi trong bồn tắm rải đầy cánh hoa, Ninh Dung thoải mái thở dài một tiếng.
Ở Thạch phủ giả bộ làm nguyên chủ vài ngày, mỗi ngày đều căng thẳng tinh thần, tới nơi này ước chừng chắc cũng không cần phải dựa theo tính cách của nguyên chủ nữa, đã gả đi thay đổi chút cũng là việc nên làm, huống chi Thái tử cùng cô vốn là không quen biết, cô tự làm chính mình là được.
Ninh Dung mặc đồ ngủ đi ra, các cung nữ trong điện đồng loạt dừng lại. Xiêm y này của cô dùng tơ tằm thượng hạng để dệt tà áo mỏng như cánh ve.
Nhìn trực diện, làn da trắng nõn phập phồng trước ngực như có như không lộ ra, những phần nhô lên của cơ thể thấp thoáng dấu dưới đoá hoa mẫu đơn thêu kim tuyến óng ánh, từ sau lưng xuyên thấu qua xiêm y, có thể nhìn thấy một cái yếm tinh tế, cùng một mảng lưng trắng nõn.
Muốn lộ có lộ muốn che có che.
Cho dù các cung nữ đã quen nhìn thấy các mỹ nhân cũng không khỏi mà nhìn cô chằm chằm, có người ngại ngùng còn lặng lẽ đỏ cả mặt.
Ninh Dung tựa hồ không biết, vẫn tỏ ra bình thản, thỉnh thoảng lại để lộ ra vài nét phong lưu.
Trong hoàng cung có rất nhiều mỹ nhân, hiện giờ vị Thái tử phi này xuất hiện khẳng định sẽ còn rất nhiều kịch hay để xem.
Lúc trang điểm, Thái tử phi nương nương xinh đẹp đoan trang, khiến cho người ta không khỏi động lòng. Chờ rửa mặt sạch sẽ, một khuôn mặt trắng nõn như ngọc tựa như tiên tử trong hoa, yêu mà không diễm, quý nhưng không thể với tới.
Các cung nữ âm thầm nháy mắt.
Hướng gió của Dục Khánh cung có lẽ sẽ phải thay đổi rồi.
*
Thái tử rời Dục Khánh cung, nhưng không giống như Ninh Dung nghĩ, đi về phía tiền viện cùng các huynh đệ không say không về, ngược lại lại một mình đứng trong thư phòng, thần sắc không rõ.
Điện hạ. "Ám vệ quỳ một gối xuống đất, ngữ khí cung kính".
"Thập Thất, ngươi ở bên cạnh ta bao lâu rồi?"
Thân thể hắn đưa lưng về phía Ám vệ, ngữ khí nhàn nhã.
Ám vệ tên là Thập Thất cảm nhận được một cỗ áp bức cực đại, cả người căng thẳng, nhanh chóng suy ngẫm về những lời nói và việc làm gần đây.
"Hồi bẩm điện hạ, đã mười một năm rồi."
Thập Thất cung kính nói.
Thái tử xoay người, cười khẽ cảm thán, "Thời gian thật nhanh, mười một năm...... Vậy ngươi nên biết quy tắc của ta."
"Vâng."
Mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống, Thập Thất trả lời càng cẩn thận.
"Thái tử phi......"
Một trận gió thổi tới, ánh nến trong thư phòng lung lay như sắp tắt, lời nói của Thái tử theo gió mà phiêu tán.
Rất nhanh Thập Thất lĩnh lệnh rời đi, xiêm y tối màu biến mất trong bóng đêm.
*
Chờ khi Thái tử trở về, trong điện chỉ còn lại một mình Ninh Dung, cô ăn uống no say, bụng nhỏ phồng lên tựa lưng vào giường mắt lim dim buồn ngủ.
Ánh mắt phức tạp của Thái tử dừng lại trên mặt cô hồi lâu.
Ninh Dung dù nhắm hai mắt, cũng có thể cảm nhận được có người đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia quá nóng bỏng, khiến cô cả người mất tự nhiên, chính là muốn ngủ cũng không ngủ được.
Cô nhíu mày mở mắt, muốn nhìn xem là cung nữ nào to gan nhìn chằm chằm cô.
Vừa mở mắt, lại chỉ thấy một khuôn mặt tuấn tú của nam nhân, trong điện làm gì có cung nữ nào khác.
Chớp mắt hai cái, hắn đột nhiên mỉm cười, trong mắt có chút quyến luyến.
"Ta làm thái tử phi tỉnh giấc rồi sao?"Thái tử đứng ở trước mặt cô, ánh mắt thật sâu:"Thái tử phi tâm trạng cũng không tệ".
Nàng cười, nụ cười như mùa xuân đang nở hoa rực rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sương ngọc càng trở nên kiều diễm hơn: "Không phải tâm tình ta tốt, là trong cung có rất nhiều món ngon, ta rất mong chờ."