Thân thế của nguyên chủ không tính là đáng thương, nhưng cũng không được xem là như ý.Nguyên chủ là con gái thứ hai của đô thống Thạch Văn Bính, phía trên còn có một tỷ tỷ, phía dưới có hai muội muội và một đệ đệ.
Mẫu thân của các cô đều là những người khác nhau.
Mẫu thân của đại tỷ là Vương thị, là chính thê của cha nguyên chủ nhưng vị đại phu nhân này thân thể không tốt, sinh con không bao lâu liền qua đời.
Thạch Văn Bính sau đó cưới mẫu thân của nguyên chủ là Tào Giai thị, Tào Giai thị thân thể không tệ, là tiểu thư nhà tướng, giỏi cưỡi ngựa bắn cung, đáng tiếc sinh con không bao lâu cũng qua đời.
Thạch phu nhân hiện tại là muội muội của mẹ nguyên chủ.
Theo lẽ thường lẽ ra đích trưởng nữ -- tỷ tỷ của nguyên chủ mới phải là người thành hôn với thái tử, nhưng Hoàng Thượng lại trực tiếp bỏ qua con của chính thê ban hôn cho thái tử với người con riêng là nguyên chủ.
Nói không kì lạ, không thể tin.
Nhưng về đoạn ký ức này, Ninh Dung lại không nhớ rõ, cô cho rằng, có lẽ có liên quan đến chiếc vòng trên tay của cô.
Trầm tư một lát, vẫn không tìm được điểm mấu chốt trong đó, quyết đoán nhắm mắt tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Cái gì đến sẽ đến, đợi lát nữa còn phải đánh một trận ác liệt đến đâu hay đến đó.
*
Không biết đi được bao lâu, rốt cuộc cũng dừng lại, tiếng huyên náo của dân chúng dần lắng xuống, xung quanh dần trở nên an tĩnh.
Ninh Dung mở mắt ra, phút chốc nghe thấy một loạt tiếng nổ đùng đoàng, toàn bộ cỗ kiệu hơi run lên rồi từ từ hạ thấp xuống.
Mới vừa khom lưng định nhặt chiếc bình ngọc vừa bị rớt lên, rèm kiệu đã bị người kéo ra, cách lớp khăn voan cũng có thể cảm nhận được ánh nắng mặt trời.
Hỉ ma ma trong cung đỡ cô xuống kiệu.
Chân mang kỳ hài, cô đi cũng coi như ổn định, lễ nghi của nguyên chủ cũng rất tốt, cô mới tới vài ngày đã thích ứng được, huống hồ hôm nay còn có người đỡ, bước đi cũng vững vàng hơn.
Ra khỏi kiệu, cô liền cảm thấy bên ngoài vô cùng im ắng lại không lâu sau tiếng chúc mừng vang lên tràn ngập khắp cả con đường.
Thái tử điện hạ trăm năm hạnh phúc.
Thái tử phi trăm năm hạnh phúc.
Mong rằng, Thái tử điện hạ và Thái tử phi trăm năm hoà hợp, vĩnh kết đồng tâm.
Tiếng chúc mừng vang trời, khí thế bức người.
Ninh Dung chớp chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng, trong tay đã bị nhét một đoạn lụa đỏ.
Nàng kéo một đầu lụa đỏ, thuận theo sức kéo của đối phương đi về phía trước, nghĩ thầm vua Khang Hi xem chừng là thật sự rất yêu thương thái tử điện hạ, ngày đại hôn hàng trăm triều thần quan lại đều phải có mặt để chung vui cùng Hoàng Thượng.
Đáng tiếc, tình yêu của đế vương tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Nếu cô nhớ không lầm, Thái tử điện hạ bị hoàng đế Khang Hi phế truất tận 2 lần.
Dù sao chức Thái tử phi này cũng... Rất nguy hiểm.
Hiện tại thanh thế càng lớn, kết cục sau này càng thê thảm.
Chớ nói chi là, trong lịch sử tiểu thϊếp của Thái tử nhiều không đếm kể, con cái cũng rất nhiều.
Trong đầu miên man suy nghĩ, dưới chân có chút không theo kịp.
Cô lầm bầm phàn nàn có quá nhiều bậc thang, chân mang kỳ hài thực không hề dễ dàng, hơn nữa chiếc khăn voan đỏ che mất một nửa đường đi cứ mơ mơ màng màng không thể thấy rõ đường.
Ninh Dung cứ thế loạng choạng, thân thể khẽ lắc lư, sắp sửa ngã xuống. Cô nhắm mắt lại, nghĩ thầm cô sẽ là thái tử phi đầu tiên trong lịch sử đi cũng không vững, ngã sõng soài trước mặt toàn dân bách tính thiên hạ.
Vào thời khắc mấu chốt, một đôi bàn tay to lớn, ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, thanh âm của nam nhân ôn nhu trầm ấm như tiếng chuông buổi sáng vang lên: "Cẩn thận một chút, nàng có thể nắm tay ta".
Bị một người đàn ông nắm tay đổi lại là người khác cũng phải xấu hổ đỏ mặt nhưng Ninh Dung lại không có nửa phần ngại ngùng, ở hiện đại cô ngay cả phim hành động, phim kinh dị cũng đã xem qua một lượt, cứ xem như là đang xem phim kinh dị đi cũng chẳng có gì phải e sợ chỉ khẽ gật đầu, theo sát phía sau Thái tử.
Vào nội điện, hai người làm theo lời chỉ dẫn của Hỉ ma ma nhắc nhở, bảo quỳ thì quỳ, bảo bái thì bái.
Lại ước chừng qua một khắc đồng hồ, toàn bộ lễ nghi mới coi như hoàn thành, Thái tử phi được người đỡ hộ tống đưa vào chính điện Dục Khánh cung.
Ninh Dung bước đi chậm rãi, mơ hồ còn có thể nghe thấy thanh âm đại thần nịnh hót vua Khang Hi:
Bệ hạ, thái tử phi ngài chọn quả không sai, phu thê Thái tử là phúc lành của Đại Thanh chúng ta.
Đúng vậy, Thái tử phi đoan trang hiền thục, là tấm gương cho các cao danh quý nữ.
Khang Hi cười to hai tiếng, trong giọng nói tràn đầy sung sướиɠ khi cưới được vợ cho nhi tử, "Trẫm chỉ mong, Thái tử phi có thể sớm ngày mang long thai cho Thái tử, đây mới là phúc của Đại Thanh chúng ta.
Đúng vậy, đúng vậy.
Nghe nói như thế, Ninh Dung không khỏi bước nhanh hơn.
Hazz, vừa thành hôn đã muốn sinh con, không phải là không thể!
Nhưng cô còn chưa thích ứng được với thân phận một người phụ nữ đã kết hôn, liền lập tức phải làm mẹ.
Đại hoàng tử Doãn Nhưng một thân triều phục đứng ở phía dưới, trên môi dù nỡ ra cười, nhưng ý cười không bằng ở đáy mắt.
Các vị hoàng tử khác cũng nhao nhao tiến lên chúc mừng Thái tử, chỉ có bọn họ mới biết trong lời chúc đó có mấy phần là thật tâm.
Được người hầu hạ, ngồi ở hỉ giường, Ninh Dung có chút khẩn trương.
Thái tử trông như thế nào cô còn chưa nhìn thấy bao giờ nó giống như mở hộp mù, cô phải cẩn thận mới được.
Bất kể là nhất kiến chung tình hay là lâu ngày sinh tình, đều phải xem mặt.
Đạo lý này, nam nữ bình đẳng.
Tốt xấu gì cũng phải chung gối chung giường nếu thật sự quá xấu, cô chắc phải tìm miếng đậu hũ đυ.ng chết đi.
Thái tử rất nhanh đã tới, từ từ bước đến bên giường hỷ dùng gậy hỷ nhấc chiếc khăn đỏ trên đầu cô xuống,
Chiếc khăn hỷ chậm rãi kéo xuống, Ninh Dung đang cầm hỉ quả, hô hấp hơi trì trệ, trên tay bất giác dùng sức, thiếu chút nữa là bóp nát hỉ quả trong tay, may mắn là lý trí không bị sợ hãi mà rời khỏi đầu của cô.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, cho dù ánh nến chiếu vào mắt khiến cô không mở ra được, vẫn như cũ đối với bóng người mơ hồ trước mặt lộ ra một nụ cười chân thành, ngũ quan nguyên chủ rất đẹp, mặt trái xoan, mắt to tròn, đẹp mà không mị, xinh đẹp đoan trang.
Tự mình soi gương cười cười vài lần cô liền biết cười như thế nào để phải trông vừa đoan trang vừa duyên dáng.