Năm Khang Hi thứ ba mươi tư, mùng tám tháng năm âm lịch là ngày đại hôn của Thái tử.Trên đường Trường Ninh ồn ào náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, đèn l*иg đỏ thẫm treo đầy cả con phố, binh lính hai bên đường canh gác nghiêm ngặt ngăn cách dân chúng váy quần xúng xính kiễng chân mong đợi.
Ngay cả những đứa trẻ ngày thường bướng bỉnh cũng bị cha mẹ giữ lại bên cạnh đứng ngay ngắn, ánh mắt cũng lộ ra vài phần chờ đợi.
Dân chúng đều biết hôn sự của Thái tử đã được định từ sớm, sở dĩ đến nay mới thành hôn là vì được Thánh thượng quá mức coi trọng từ chi tiết lễ nghi đến quy mô tổ chức đều phải được bàn bạc kỹ càng với các triều thần, mất hơn một năm để hoàn thành từng vấn đề một.
Từ đó có thể thấy được vị thế của Thái tử điện hạ trong lòng Thánh thượng.
Nghe nói Thái tử từ khi sinh ra đã được nuôi dưỡng trong Càn Thanh cung, do Thánh Thượng đích thân dạy dỗ.
Năm thứ hai sau khi sinh ra đã được phong làm thái tử, trở thành vị thái tử đầu tiên từ khi triều đại nhà Thanh được thành lập.
Thái tử thông minh hiếu học, là một chính nhân quân tử được triều thần trên dưới coi trọng, lại bởi vì tính tình ôn hòa mà nổi danh khắp thiên hạ.
Hôn sự của hắn, tự nhiên cũng trở thành ưu tiên hàng đầu.
Mà đối với cô gái sắp trở thành Thái tử phi, đương nhiên cũng trở thành một tồn tại mà các khuê danh quý nữ toàn thành phải ngưỡng mộ, ghen tị.
Dân chúng mới tờ mờ sáng đã đứng chật kín trên đường chờ đợi may mắn có thể chiêm ngưỡng kiệu của Thái tử phi, chứng kiến Thái tử thành hôn, đây có lẽ là chuyện mà họ có thể khoe khoang đến già.
*
Mà lúc này, nhân vật chính trong chủ để bàn tán của bách tính toàn thành - - Thái tử phi, hình như cảm giác cũng không tuyệt lắm.
Ninh Dung mặc hỷ phục của Thái tử phi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp che dưới tấm khăn đỏ, thân thể không ngừng lắc lư theo từng bước đi của người khiêng kiệu.
Cô cũng không phải người của triều đại này là xuyên qua mà đến, mà hôm nay chỉ mới là ngày thứ ba cô xuyên đến.
Thật vất vả mới biết cô xuyên đến triều đại nào, mà chuyện thứ nhất cô làm sau khi xuyên đến là đi theo con đường của nguyên chủ – thành hôn.
Là thành hôn đó! Nếu nhớ không lầm, nguyên chủ chỉ mới mười bảy tuổi mà cô ở hiện đại đã hai mươi lăm tuổi mà vẫn còn là một trạch nữ, như thế nào vừa đến liền phải trải qua cuộc sống hôn nhân.
Cô cúi đầu loay hoay nghịch mớ trang sức bên hông, ở vị trí bên tay phải của cô treo một chiếc túi thêu lấy ra một cái bình ngọc to bằng ngón cái, lúc này Ninh Dung mới thở phào nhẹ nhõm.
Thứ này đi theo cô, mặc kệ là đi đến nơi nào cô cũng sẽ không sợ hãi.
Ninh Dung ở hiện đại, là một cô gái khá giả, sống một mình, sở dĩ sống một mình là vì cha mẹ cô ly hôn, không lâu sau lại kết hôn, lập gia đình mới.
Mà cô, vừa vặn là người dư thừa ở cả hai bên.
Nếu như vậy, thà rằng dứt khoát không dính líu đến, tự mình dọn ra ngoài ở.Cha mẹ vẫn cung cấp tiền sinh hoạt cho cô, những cái khác, miễn bàn. Dẫn đến Ninh Dung mới chỉ hai mươi tuổi, không có cha mẹ yêu thương nhưng tiền mua nhà thì không thiếu.
Chờ cô học xong đại học, những người bạn thân thiết đều đi nơi khác lập nghiệp, Ninh Dung nhàn rỗi đến mốc meo, tìm chút chuyện cho mình làm từ đó bắt đầu mở live stream và làm một blogger ẩm thực.
Cái bình ngọc nhỏ khó tìm này xuất hiện một cách tình cờ. Trong bình nhỏ mỗi ngày đều có vài giọt nước, nhỏ vào trong thức ăn, có thể làm cho thức ăn ngon hơn, trực tiếp uống có thể dưỡng nhan, thân thể khỏe mạnh.
Kiếp trước, Ninh Dung dựa vào cái bình ngọc nhỏ này để duy trì làn da trắng như đậu phụ, hơn nữa bản thân cô ngũ quan không tệ luôn là đoá hoa nổi bật nhất.
Bình ngọc nhỏ ở đây rồi, nguyên chủ dù có là một khối đồng, cô cũng có thể biến nguyên chủ thành quốc sắc thiên hương.
Nam nhân không phải là như vậy sao? Có khuôn mặt xinh đẹp rồi thì bất cứ là chuyện gì cũng dễ nói.
"Tiểu thư, trong kiệu có đồ ăn mà đại phu nhân chuẩn bị từ sớm, nếu người đói bụng, có thể ăn để lót dạ trước ạ." Kiệu đi không nhanh, thanh âm của nha hoàn ở bên ngoài kiệu vang lên.
"Ta biết rồi".
Ninh Dung học bộ dáng của nguyên chủ trong trí nhớ, chậm rãi nói.
Trước khi cô đến, nguyên chủ mắc bệnh phong hàn liền qua đời.
Nhưng nếu cô nhớ không lầm, nguyên chủ rõ ràng từ trước đến nay đều rất khoẻ mạnh, mặc dù không đến mức giương cung bắn tên, nhưng có thể chạy nhảy vui đùa.
Đang yên đang lành một tiểu thư luôn sống trong phủ đệ, tại sao lại bị một trận phong hàn nho nhỏ lấy mạng một cách kì quặc như vậy?
Huống chi -- Ninh Dung cúi đầu xoay xoay cổ tay, nhìn qua khe hở của chiếc khăn voan đỏ -- cổ tay cô đeo một chiếc vòng ngọc chiếc vòng mờ nhạt đến mức gần như không nhìn thấy được.
Nói không chừng trận phong hàn này, cũng đến một cách kì quặc.