Chương 67

Mở thư của Chung Ly Tường Vân ra, lướt qua bức thư, Chung Ly Tình Nhi mỉm cười, hy vọng những gì nàng làm có thể đổi lại sự an bình về sau của nàng, dù sao đây cũng đâu phải là chuyện nhỏ?

Buổi tối, Chung Ly Tình Nhi về phòng nghỉ ngơi sớm, chúng yêu nghĩ rằng nàng mệt rồi, nên mới về phòng sớm thế, không thì tu luyện.

Lắc mình vào nhà Tiểu Ngọc, nhìn ruộng dược trống trơn gần hết, tâm rất đau, dược thảo nàng góp nhặt bấy lâu nay, chỉ trong một ngày đã tiêu hao gần hết,lần này bỏ ra

không biết còn lại bao nhiêu đây, cũng may, cũng không phải không thể bổ sung,

nghĩ thế, trong lòng cũng thoải mái hơn.

“Tỷ tỷ.”

Hai giọng nói vang lên,

Tiểu Ngọc đã nhào vào lòng nàng rồi, đã rất lâu tỷ tỷ không vào chơi cùng nó và Tham Oa, lcả ngày bề bộn nhiều thứ, nó biết tỷ tỷ lo tình trạng ôn dịch, cho nên cũng không ai oán gì, chì cần tỷ tỷ có thể

nhớ để bồi nó chơi là được,

nó sẽ vui.

Hôn lên mặt nó, sau đó nàng kéo Tham Oa lại,“Ái chà, tu vi củaTham Oa tăng lên rồi, tỷ không xem được tình huống của Tham Oa,Tiểu Ngọc, đệ nhìn xem Tham Oa khôi phục thế nào?”

Tiểu Ngọc cười tủm tỉm nói: “Tu vi của Tham Oa tăng lên rất nhiều, tuy chưa hồi phục lại giống như trước nhưng cảnh giới đã ổn định rồi, tỷ không cần lo lắng.”

Tham Oa liên tục gật đầu, nó cũng biết ở đây tu luyện nhanh hơn bên ngoài nhiều, hơn nữa tỷ tỷ dạy

cho nó phương pháp tu luyện, khiến nó tu luyện nhanh hơn và không mất nhiều thời gian như trước kia.

Vào phòng ngồi, nàng ôm

Tiểu Ngọc lên giường rồi ôm Tham Oa, xoa đầu nó,“Tham Oa thực ngoan, chờ xong việc rồi, mỗi ngày tỷ đều vào bồi hai đứa chơi, được không?”

Mắt Tham Oa lóe sáng,“Hảo, Tham Oa có nhìn thấy, tỷ tỷ rất bận,

tỷ tỷ, Tham Oa cũng có thể cứu người,

tỷ dùng tham tu của Tham Oa đi cứu người được không?”

Hôn khuôn mặt đầy lo lắng của nó, Chung Ly Tình Nhi ôm nó, làm sao lại có đứa trẻ đáng yêu như thế này được? Nếu nhân loại biết sự tồn tại của nó, thế nào cũng dùng mọi cách bắt được nó, sau đó ăn luôn, để trường sinh bất lão, bọn Hiên Viên khẳng định từng nói loài người hiểm ác, không tốt với đúa nhỏ này rồi, nhưng Tham oa vẫn muốn dùng

tham tu của mình để cứu người,tiểu yêu này, nàng sao có thể không thích……

“Tham Oa ngoan, đến lúc đó nếu cần, tỷ tỷ nhất định tìm Tham Oa xin

tham tu được không?”

“Hảo, tỷ tỷ nhất định phải nhớ đó”

Chung Ly Tình Nhi mỉm cười đồng ý, nếu không đến lúc nguy cấp, nàng cũng không muốn lấy tham tu để cứu người, lộ ra lá bài tẩy của mình không nói, còn lộ ra sự tồn tại của Tham Oa, kéo đến nguy hiểm không cần thiết.

Lúc này, Chung Ly Tình Nhi đâu ngờ được, vốn chỉ vì muốn

trấn an Tham Oa nên mới dễ dàng đáp ứng, mà nhanh như vậy sẽ dùng tới, hơn nữa, là ở tình trạng hỗn loạn nhất.

“Như vậy, hiện tại, hai đứa muốn tỷ tỷ làm gì nào?”

Ánh mắt Tham Oa liền sáng,“Kể chuyện xưa, Tham Oa muốn nghe chuyện xưa.”

Tiểu Ngọc cũng gật đầu, nó chưa từng nghe chuyện xưa đâu, tuy rằng nó ở thế giới của tỷ tỷ ngây người lâu như vậy, nhưng tỷ tỷ chưa từng kể chuyện xưa cho nó nghe.

Chung Ly Tình Nhi cười khổ, đúng là không nên lấy dây buộc mình mà, lúc trước khi bồi hai đứa chơi đùa, nàng có kể một chuyện xưa, kết quả mỗi lần vào, hai đứa toàn quấn quít muốn nàng kể chuyện, sớm biết như vậy, nàng liền đọc hết tất cả chuyện xưa trong máy tính cho rồi, chứ không phải như bây giờ, phải vò đầu bứt tóc suy nghĩ

Nghĩ lung tung một hồi, Chung Ly Tình Nhi cười xấu xa, Tây Du Kýcó nhiều chương, lại nằm trong bốn tác phẩm nổi tiếng,

chỉ có bộ này là nàng xem đầy đủ nhất,

còn xem qua tivi, nên cũng nhớ đại khái, như vậy cũng đủ để nàng nói vài ngày.

”Vậy tỷ tỷ kể cho hai đứanghe chuyện hầu tử sinh tra từ đá nha……”

Sáng hôm sau, Chung Ly Tình Nhi cùng Vô Diễm ra ngoài, vẫn che mặt như cũ, mục tiêu hôm nay là ngọn núi ngoài thành.

“Vô Diễm, băng tường ra ngoài.”

Nếu không phải lo lắng Bách Nam đi tìm nàng, nàng không cần phải ra ngoài lến lút như thế này,

cũng may tây viện có thể dễ dàng ra ngoài bằng khinh công.

Kỳ Sơn nằm không xa

Thanh Châu lắm, cũng không giống Lương Châu, rừng núi xa xôi.

Vô Diễm lấy hai cái dược lâu và cuốc nhỏ trong không gian ra, đưa cho tiểu thư một cái, dược thảo này nàng cũng biết, có thể giúp đỡ

hái.

Đi được một chút, quả đúng như

Vô Diễm nói, dược thảo nơi này không tốt và phong phú như sau núi nhà nàng,chẳng lẽ nguyên nhân nằm ở linh mạch?

Vậy vận khí

của nàng cũng tốt quá nha, tùy tiện chọn nơi ở lại trúng nguy linh mạch, còn thu phục nhiều yêu quái để phục vụ thế này.

“Ai?”

Vô Diễm lắc mình, đem Chung Ly Tình Nhi bảo hộ sau lưng, nàng cũng không giống tiểu thư, một khi hái thuốc đều tập trung tinh thần hết cả vào đó, còn Chung Ly Tình Nhi vốn đang chuyên tâm hái thuốc cũng đứng lên, nàng đã đi xa như vậy rồi sao? Nơi thâm

sơn cùng cốc này hẳn có động vật lớn, nhưng sao lại có người ở đây?

”Loạt xoạt”

bóng người hiện ra, Chung Ly Tình Nhi nhíu mày, những người này quần áo tả tơi, tay cầm vũ khí đơn giản, hơn nữa sao lại biết nàng ở đây?

Nghe phong phanh ở Thanh Châu, hẳn đây những người sống ở ba bãi rác lớn đi.

Vô Diễm vận chuyển linh lực, tùy thời chuẩn bị ra tay, nếu tiểu thư bị vây trong nguy hiểm, thì phải bảo đảm an nguy của tiểu thư lên hàng đầu, đây là quy củ của chúng yêu bọn họ lập ra, mặc dù những người này không phải là đối thủ của tiểu thư

Chung Ly Tình Nhi vỗ vỗ lưng nàng, ý bảo nàng thả lỏng, bước ra từ phía sau Vô Diễm phía sau, giọng nói ôn hòa,“Các ngươi là người Thanh Châu thành?”

Đám người đang vây qunh cả hai đồng thời nhìn nam nhân có vẻ to cao trong nhóm trước, “Cô là ai?

Sao lại đến khu rừng này?”

Người này hình như có chút học vấn,

Chung Ly Tình Nhi thoải mái hơn, người có hiểu biết giao thiệp không lo không hiểu, nàng sợ nhất là người không hiểu đạo lý, bởi vì có giảng đạo lý cho hắn thì hắn làm như không nghe thấy.

“Ta là đại phu, đến ngọn núi này hái thuốc, không biết các ngươi là……”

“Đại phu? Ngài nói ngài là đại phu?”

Chung Ly Tình Nhi nhìn nam nhân này trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, ngữ khí cao hơn, lại nhìn những người xung quanh kích động vô cùng, gật đầu trả lời: “Đúng vậy, ta là đại phu.”

Nam nhân kia bùm một tiếng quỳ xuống, những người khác

cũng bỏ vũ khí quỳ xuống theo, Chung Ly Tình Nhi dù đã chuẩn bị tâm lý, cũng không chưa kịp đỡ người nào, chỉ có thể gượng nhận lễ này,“Đại phu, đại phu, ngài hãy cứu bọn ta, bọn ta không có làm gì xấu cả, sinh bệnh có thể trị, có thể uống thuốc, vì sao, thành chủ lại muốn thiêu sống bọn ta, đại phu, ngài cứu bọn ta.”

Chung Ly Tình Nhi không biết mình có nhìn lầ hay không, trong mắt những người này tràn hận ý, đó là bất mãn, ngay cả sinh mệnh cũng không thể bảo đảm, còn không bằng cược tính mạng chạy đến đây,

nói không chừng, còn có chút hy vọng,

ngọn lửa thù hận này phải dập tắt ngay khi còn đang nhen nhóm.

“Mọi người đứng lên cả đi, chỉ cần có thể giúp ta sẽ giúp,bệnh nhân nằm ở đâu,dẫn ta đi.”

“Tiểu thư……”

Vô Diễm muốn bảo tiểu thư đợi một lát hãy đi, dù sao cũng phải để nàng gọi Bách thúc đến đã chứ,

Chung Ly Tình Nhi đối nàng lắc đầu, tỏ vẻ chính mình sẽ không đứng chờ.

“Được rồi, Bách thúc sẽ tìm được chúng ta.”

Vô Diễm thỏa hiệp.

Những người đang quỳ mừng rỡ, nước mắt không biết chảy ra khi nào, vội dứng dậy dẫn hai người đi.

Vòng vèo bảy, tám con đường một hồi,

mới nhìn thấy lều trại dựng tạm thời dựa vào núi, không thể không nói, cái người được chọn làm thủ lĩnh này cũng có chút bản sự đấy chứ, ở cái chỗ hái thuốc hồi nãy biết hai nàng ở đó, khẳng định là phái người đi trinh sát, doanh trại tạm thời này ngoại trừ núi rừng bao bên ngoài thì ba khu còn đào kênh rạch lớn, rất giống chiến hào cổ đại dùng để phòng địch, chỉ là quy mô nơi này nhỏ hơn nhiều thôi.

Mỗi khu đều có không ít người, nhìn thấy là người một nhà mới thả lỏng cảnh giác, chợt nhìn thấy theo phía sau có hai người xa lạ, những thủ hạ ở lại canh phòng lập tức nắm chặt vũ khí.

Nam nhân thủ lĩnh kia ra một cái thủ thế, mọi người mới bình tĩnh lại,những phụ nhân trốn trong lều cũng ló đầu nhìn ra, nhìn thấy hai người rất lạ đi giữa đoàn người, Chung Ly Tình Nhi đều đem những gì thấy được thu vào mắt, tựa như sẽ nhìn thâý một vị hòang đế chân đất nào đó lẫn trong nhóm người này.

Nam nhân dẫn hai người Chung Ly Tình Nhi đến lều trại hoàn

hảo nhất trong doanh trại, vén rèm lên, có chút mùi gay mũi bay ra, Chung Ly Tình Nhi nhíu mày, đem mành vén hết lên, nói: “Mặc kệ

bệnh gì, trong lều không kh1i không lưu thông, sẽ không

có lợi cho bệnh nhân.”

Nơi này lại không có

phòng vô khuẩn.

Nam nhân gật đầu, đem màn vén cao hơn chút nữa,

thân hình cao lớn rất hợp để làm việc này.

Tình huống bên trong thật sự không thể nói tốt được,từng người từng người nằm sát vào nhau,

người người gầy da bọc xương, nếu không phải còn nhăn mày, ngực phập phồng, nói chỗ này toàn người chết thì cũng có người tin.

Chung Ly Tình Nhi ngồi xổm xuống bắt mạch, từng người từng người một, đa số là mạch huyền, còn là hoạt sổ, lại xem sắc mặt, môi hồng

lưỡi đen, sắc mặt ửng hồng, đúng vậy, đây đúng là biểu hiện của dịch chuột, trong này còn mấy ca bệnh cấp tính, nnếu nàng không tới,

sợ là…… Chống đỡ

không nổi nữa.

Quay đầu nhìn vị thủ lĩnh kia,“Vị này……”

Nam nhân nhớ lại hình như mình chưa giới thiệu tên, vội nói: “Ta là Khâu Vũ, đại phu có thể gọi tên ta.”

…… Hóa ra tên

Khâu Vũ, không phải Hạng Vũ, Chung Ly Tình Nhi thở phào nhẹ nhõm,“Khâu Vũ, bệnh nay tuy không lấy tính mạng người ngay, nhưng sẽ lây bệnh, đây có lẽ là nguyên nhân mà thành chủ muốn thiêu sống các người, các người chạy đến đây có lẽ đã chết không ít người.”

Nghe ngữ khí khẳng định của

Chung Ly Tình Nh,Khâu Vũ không có

phản bác,“Đúng vậy, bọn ta mang người chạy trốn đến đây

cũng khoảng 400 người, bây giờ đã chết 36 người, những người không chạy trốn kia, sợ là đã…..”

Phỏng chừng do bệnh nên đã bị thiêu sống, đáng tiếc, bệnh này không dễ trị, trừ phi toàn bộ Thanh Châu thành làm một lần

Đại Thanh tẩy, nếu thành chủ Thanh Châu làm vậy, kia coi như là làm phản, bởi vì những dân chúng này tuy nghèo nhưng không phải là quả hồng mềm.

Nhớ lại lúc xưa đọc tin trên báo mạng, ở thời đại phát triển tiên tiến nhất, còn nhiều lần bộc phát dịch chuột, không phải thiêu chết rất nhiều người sao, như vậy mới khống chế được, huống chị, ở thời không này công nghệ còn không có, lấy đâu ra sự phát triển vượt bậc như địa cầu.