- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y
- Chương 53
Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y
Chương 53
Oánh Nhiên ngồi xuống, ôm đầu gối, bất lực kể lại,” Ngày đó, không biết tại
sao tướng công lại nói đến cái chết, còn nói ‘ không sinh cùng năm,
nhưng chết cùng huyệt’, rồi còn,‘ Oánh Nhiên, chúng ta cùng nhau chết
đi, nhìn nàng đau khổ như vây, lòng ta cũng đau’, lúc đó ta đã nghĩ,
trên đời này có một người đàn ông nguyện chết cùng mình, hải dũng cảm
thế nào? Tình yêu chàng lớn bao nhiêu?
Nhưng nghĩ kĩ lại, ta lắc
đầu, chàng là con trai duy nhất của Ngô gia,nếu cùng ta chết vậy Ngô
gia sẽ tuyệt hậu, ha lão nhân gia tuy có phần quá đáng nhưng ta hiểu họ, nếu ta có thể sinh con, chuyện sẽ không rắc rối đên vậy.
Cứ như
vậy qua một khoảng thời gian, bà bà không chịu được nữa, còn có bên
ngoài đồn bậy ngày càng nhiều, ta chỉ có thể nhẫn nhịn mà khuyên tướng
công nạp thϊếp, nhưng tướng công không chịu, ta thử đủ mọi cách khuyên
chàng, đó cũng là lần đầu tiên chàng to tiếng với ta, dù thế ta vẫn thấy ngọt ngào trong tim.
Về sau ta lại nghĩ, nếu hai nha hoàn kia
hoài thai, vậy Ngô gia sẽ không tuyệt hậu, đoạn tình này sẽ không gặp
ngăn trở, ta nói hết lời, tướng công mới miễn cưỡng đồng ý, đến cùng hai nha hoàn kia viên phòng, mà ta… Khóc cả đêm, nhưng chỉ có thể chịu
đựng.
Sau đó, tướng công bắt đầu bí mật tìm nơi có phong thủy tốt dùng để chôn cất những thứ trong này đều do chàng đặt mua, kể cả cái
quan tài này, chàng cố ý làm lớn, hẳn là muốn cùng ta chôn cùng một
huyệt.
Hai tháng sau, một trong hai nha hoàn kia mang thai, điều này làm cho công công bà bà cực kì cao hứng, đương nhiên sẽ không quan
tâm đến ta, cả ngày đều đem nha hoàn kia coi như bảo bối, mà còn cho
phép nha hoàn kia gặp ta không cần hành lễ. Ha ha, nếu có thể, ta
tin bà bà còn muốn ta ta phải hành lễ với nàng nữa kìa.
Chuyện
gì ta cũng có thể nhẫn, vì tướng công luôn muốn chết cùng ta, ngay cả mọ chôn cũng đã chuẩn bị xong, ta còn so đo làm gì, khi ngày mà chúng ta
ước định, ta và tướng công đều mặc hỉ phục vào ngày thành thân, cùng
nhau nằm trong quan tài, ôm nhau.”
Oánh Nhiên đứng dậy, chạm vào quan tài, phảng phất như chạm vào….người tướng công mà nàng đã từng yêu sâu đậm.
” Thạch tín chuẩn bị xong, ta và chàng mỗi người một phần, một khắc cùng
uống thuôc độc kia, ta đã nghĩ mình là nữ nhân hạnh phúc nhất, cho dù
thành quỷ cũng muốn ở cùng chàng, đời đời kiếp kiếp không chia lìa, lúc
đó, ta đã nghĩ như vậy.”
Chung Ly Tình Nhi xoa xoa cánh tay, để
không nổi da gà. Hai người ở cùng một chỗ thì được,nhưng đời đời kiếp
kiếp ở cùng nhau sẽ được ư? Tình yêu như vậy không thể nào tồn tại được.
” Sau thì sao? Cô ở trong này, còn hắn ở đâu?”
” Chàng? Ha ha a,” Oánh Nhiên cười thê lương,” Chàng cũng uống thuốc, một khắc khi ngã xuống kia, thần chí ta vẫn còn, cho nên, ta thấy cha mẹ
chồng, tiểu thϊếp của chàng nối đuôi nhau đi vào, trong mắt đầy nhạo
báng, mà chàng lại như không có việc gì đứng dậy, nếu không phải trong
mắt chàng dầy vẻ ngạc nhiên, ta còn tưởng là họ thông đồng với nhau nữa
cơ.”
Khi nhớ lại thời khắc đó, trên mặt Oánh Nhiên đầy bi
thương,”Tướng công bị người hầu cưỡng chế mang đ, tiếng khóc tê tâm liệt phế, ta cũng muốn khóc nhưng khóc không được, trước khi thần chí biến
mất, tiểu thϊếp của chàng nói với ta một câu,‘ Có biết vì sao ngươi vào
Ngô gia bốn năm rồi mà không có đứa nhỏ không? Đó là vì Ngô gia có ta’ ”
Ánh mắt Oánh Nhiên hóa đỏ, mang theo hận ý nhìn Chung Ly Tình Nhi,” Tiểu
thư, cô nói xem, kết quả như vậy,ta làm sao mới có thể bỏ được nỗi hận
trong lòng này?”
Chung Ly Tình Nhi biết này nữ quỷ này không cần
câu trả lời của mình, chỉ có thể im lặng nhìn nàng ấy, không có cảm xúc
gì, bỏi vì cho dù nàng có nói gì. Đều không có nghĩa lí gì hết,không tự
mình trải qua cái cảm giác thống khổ nhân sinh này thì vĩnh viễn không
thể hiểu được loại thống khổ này. Cũng không thể nói vài câu an ủi là
tốt lên được
” Hẳn là lúc chết ta không cam lòng nên không thể
đầu thai chuyển thế được, với lại ta cũng không muốn. Hạnh phúc của ta
nếu vì bản thân mà hủy thì ta sẽ cam lòng chịu đựng nhưng mà nó lại bị
hủy trong tay một nha hoàn, một nữ nhân có ý đồ với Ngô gia với tướng
công ta mà hại ta ra nông nỗi này, ta sao lại không hận?”
Thấy
Oánh Nhiên ngày càng kích động, lại thấy có hắc khí vờn quanh nàng ấy,
Chung Ly Tình Nhithấy không ổn, liền phi thân đến cầm tay nàng ấy truyền linh khí vào, vài năm này nàng cũng thử nghiệm, biết công pháp mình
luyện mang tính ôn hòa, không ảnh hưởng đến yêu, vậy quỷ cũng chấp nhận
được.
Chúng yêu đều nâng cao cảnh giác, sợ Oánh Nhiên đọng thủ,
cũng may Oánh Nhiên không có mất đi lý trí, bị Chung Ly Tình Nhi dùng
linh khí trấn áp, nháy mắt khôi phục lại, màu đỏ trong mắt cũng biến
mất.
Chung Ly Tình Nhi nhíu mày, phong thủy tại đây rất tôt, đã tu luyện 400 năm. Vì cái gì……
” Cám ơn tiểu thư.” Oánh nhiên phúc thân hành, quả nhiên nàng không có nhìn lầm, vị tiểu thư này, bản lĩnh rất cao cường
Chung Ly Tình Nhi ngồi lại ghế,” Tiếp tục.”
Oánh Nhiên khẽ gật đầu,” Sau khi biết nguyên nhân không thể có con, ta rất
hận, tất cả người Ngô gia ta đều hận, có lẽ họ không biết nguyên nhân ta không thể có con, nhưng chắc chắn họ biết chuyện ta và tướng công sẽ tự tử. Nhưng họ chỉ đứng đó nhìn, cuố cùng đánh tráo thạch tín của tướng
công, rồi trơ mắt nhìn ta chết.
Người như vậy, độc ác bao nhiêu?
Ta không mắc nợ gì Ngô gia họ hết, ta chỉ có hận mà thôi, ban đầu ta
không biết quỷ sẽ không thể tồn tại dưới ánh mặt trời, cho nên lỗ mãng
chaỵ ra ngoài, muốn xem tướng công ra sao rồi, kết quả bị ánh mặt trời
chiếu phải, xém chút hồn phi phách tán.”
Cũng giống nàng, trải
qua loại đau khổ này, Chung Ly Tình Nhi cảm thấy mình và Oánh Nhiên đúng là đồng bệnh tương liên mà,lại thuận tay lấy trái ăn cây ăn.
”
Phải dưỡng một thời gian dài, ta mới khôi phục lại, chờ đến đêm, ta chạy đến Ngô phủ, thì đúng lúc đứa nhỏ sinh ra, lúc đó ta đã nghĩ, đứa nhỏ
này không nên xuất hiện trên đời, nhưng lại nghĩ dó là đứa nhỏ của tướng công nên không xuống tay được.
Toàn bộ Ngô phủ giăng đèn kết
hoa, rõ ràng là nửa đêm, lại cảm giác náo nhiệt hơn lúc bọn ta thành
thân, ha ha, lúc ấy ta liền cảm thấy, có a ngu như ta không, tự mình xây mộ, tự mình chuẩn bị hết thảy vào mộ, bước vào quan tài, cò tự kết thúc tính mạng của mình, còn bọn họ thì sạch sẽ không phải làm gì hết, đã
loại bỏ cái gai trong mắt là ta, chuyện này có ai phối hợp tốt hơn ta
đâu? Cho dù cha mẹ ta không tin, nhưng nhìn vậy cũng nghĩ là ta tự sát,
không quan hệ gì đến họ cả.”
Nghe luận điệu này, Chung Ly Tình
Nhi không nói gì chỉ nhìn đỉnh mộ, nàng đúng là tìm không ra lý do để
phản bác lại. Đổi lại là nàng, chắc chắn sẽ biến thành lệ quỷ đòi mạng.
” Vậy tướng công củacô ở đâu? Cũng ăn mừng luôn sao?”
Oánh Nhiên lắc đầu,” Ta tìm khắp nơi cũng không thấy, ban ngày ta trốn ở
dưới hầm ngầm Ngô gia, buổi tối bay khắp nơi, thì nghe tin chàng từ
miệng bọn người hầu ” Oánh Nhiên ngừng một chút,” Chàng bị ngươi đưa đi, còn là nâng đi, lúc đó ta lo lắng vừa muốn gặp lại muốn thôi, người
chết rồi đâu thể sống lại, gặp nhau chỉ thêm đau khổ.”
” Nhưng mà ta lo lắng cũng vô ích, ngoại trừ hai lão nhân gia còn có ả nha hòan
kia ra, không có ai biết chàng ở đâu, mà lúc ấy, ta muốn bắt ả ta phải
đền mạng, tuy rằng rất hận người Ngô gia, nhưng nể mặt tướng công, ta
đành phải chịu đựng, chỉ có ả, ta không thể nào tha thứ được.”
Mọi người nghe chuyện xưa, càng nghe càng hăng say, Chung Ly Tình Nhi giơ
tay về phía Vô Diễm, vô Diễm bất đắc dĩ đưa một vò rượu cho nàng, hạt
dưa linh tinh, Chung Ly Tình Nhi vừa uống vừa nghĩ, nghe kể chuyện rồi
uống rượu cũng không tệ.
” Sau đó thì sao? Cô làm như thế nào?”
Oánh Nhiên cười lạnh lùng, “Rất đơn giản, một người làm chuyện sai trái nhất định sẽ luôn lo sợ, nếu không có gì gợi nhắc sẽ không có gì xảy ra,
nhưng ả đã nhìn thấy lúc ta tắt thở, trong lòng ả ta chính là người
chết, lúc ta xuất hiện trước mặt ả, ả sợ hãi mà ngất đi, sau đó mỗi
buo3i tối ta đều tìm ả, ả đi đâu, ta đi theo đó.
Ha ha, ta trốn ở một nơi bí mật gần đó nhìn ả hoảng sợ cực độ, lo trước lo sau, ta giải hận không ít, ta cùng ả không oán không cừu, lại hại ta đến độ này, tự
tay gϊếŧ ả cũng không quá mức, nhưng ta chỉ muốn hù chết ả, đem ả còn
đang sống sờ sờ hù chết, a cũng chẳng quan tâm ả có đang ở cữ hay không.
Công công, bà bà của ta còn tưởng ả bị trúng tà, thỉnh cao tăng tới, đúng
là vị đó rất có bản lĩnh, nói ả đắc tội quỷ hồn, nói là đặc biệt tìm tới lấy mạng ả, nên khuyên ả trả nghiệt trái, quỷ quái sẽ bỏ qua cho.
Mà công công, bà bà đều là người mê tín, nghe cao tăng nói thế đều truy
hỏi xem ả đắc tội ai, lúc ấy ả hoảng sợ nói ra hết, ha ha ha, hóa ra
không chỉ có ta, mà cả nha hoàn th phòng còn lại ả cũng xuống tay, ha ha ha, ngô gia có ả, những người khác sẽ không được sống tốt, lúc đó nhìn
thấy vẻ mặt của công công, bà bà ta thật sự rát vui, họ vì tôn tử thậm
chí nguyện ý bức tử ta, thế mà lại để cho Ngô gia một đại họa như thế,
đây là báo ứng, báo ứng a, ha ha ha.”
Nhìn Oánh Nhiên đã lâm vào
trạng thái điên cuồng, Chung Ly Tình Nhi uống hết phần rượu còn lại, mắt không đỏ, nghĩa là vẫn còn lý trí nên nàng cũng không lo lắng, đây chỉ
là cách mà Oánh nhiên muốn phát tiết ra thôi.
” Công công, bà bà của cô có phản ứng gì? Có đem nah hoàn kia đuổi đi không?”
” Đuổi đi? Ha ha ha, ta vốn nghĩ ả sẽ bị đuổi ra khỏi gia môn,ai ngờ lão
thái thái nói, nể mặt tôn tử nên tha cho ả, Ngô gia này vì tôn tử mà
ngay cả lương tâm cũng không cần, vây at còn kiêng kị cái gì? Ông trời
cũng không muốn nhìn người như vậy còn sống trên đời mà?
Tiếp đó, ta càng tăng số lần hù dọa nha hòa kia, ông trời đúng là có mắt, ả cả
một năm trời còn chưa chết, thì đứa nhỏ kia đến một tuổi chưa thể đi,
cũng đừng nói chi là đứng, ha ha, đại phu chẩn bệnh, nói gì mà xương cốt yếu, không cách nào trị được, lúc ấy trong lòng ta thật thống khoái,
đây là báo ứng mà, ông trời thật có mắt.
Lúc đó, ả cũng chết, hồn phi phách tán, đáng tiếc, ta còn muốn hành hạ linh hòn ả nữa cơ, toàn
bộ Ngô gia chỉ còn hai lão nhân gia và mọt đứa nhỏ, ta nghĩ đến bọn họ
sẽ gọi tướng công trở về, nhưng không nghĩ tới, đến mức này rồi mà cũng
khong gọi người quay về, không còn cách nào khác, ta chỉ có thể chờ, bảo at xuống ay với hai người già và mọt đứa nhỏ, ta cũng không độc ác được như thế.
Hơn nữa, lúc đó tình trạng của ta không được tốt, vừa
mới thành quỷ, lại không có kinh nghiệm, không có cố gắng tu luyện, lúc
ấy hồn phách bị uy hϊếp, nên quay về mộ tu luyện rồi về Ngô gia sau,
không ngờ được, chờ ta ổn định xong quỷ thể, quay về Ngô gia thì, cả
phủ vườn không nhà trống, nha hòan, tôi tớ không thấy đâu, toàn bộ phủ
đệ thành nhà hoang.
Lúc ấy ta liền cảm giác bị chối bỏ, không còn nơi để đi, cũng không biết đi đâu. Có phải tiểu thư thấy rất lạ, tại
sao ta thành quỷ400 năm rồi, mà linh lực trên người lại yếu như thế?”
Chung Ly Tình Nhi gật gật đầu, đúng vậy, tu luyện 400 năm mà linh lực yếu nhược như thế.
Oánh Nhiên cười thảm,” Toàn bộ linh lực của ta đều bảo vệ cho ngôi mộ này,
bằng không 400 năm qua đi, ngôi mộ này sao còn nguyên vẹn được, ta hy
vọng…… Một ngày kia, tướng công sẽ tìm ta, hoặc là trở về thăm ta cũng
tốt, ta sợ thời gian lâu, ngôi mộ biến đổi chàng sẽ không nhận ra, cho
nên hàng năm vào tiết âm lịch, ta sẽ dùng linh lực trùng tu lại mộ
huyệt.
Chỉ chờ ngày nào đó, ta có thể xuất hiện trên dương thế,
là chờ đợi, cũng là cho mình ta hy vọng cuối cùng, cho dù là…… Nhiều năm qua, biết rõ chàng không còn sống, nhưng vẫn nguyện ý chờ đợi, chò dù
không đợi được chàng đến nhưng nguyện đợi linh hồn của chàng, nhưng
nhiều năm như vậy, vẫn không nhìn thấy chàng.”
Chung Ly Tình Nhi
nhíu mày, nhớ lại lúc mình còn là quỷ,” Quỷ có thể đi ngàn dặm vào ban
đêm?Cô không đi điều tra xem hắn ở đâu ư? Sao lại không đi tìm hắn?”
Oánh Nhiên cười khổ,” Sao lại không có, ta tìm được nơi chàng ở, nhưng lại
vào không được, nơi đó trước cửa có đặt một cái âm dương bát quái kính
thật lớn, nhà nào hơi có tiền một chút sẽ đặt nó, Ngô gia cũng vậy, càng vào sâu, nơi nào cũng đặt bát quái kính, ta thiên tân vạn khổ mới vào
được, nhưng không thấy chàng ở đâu, còn xém chút nữa hồn phi phách tán.”
” Ý cô là, hai lão nhân gia kia biết cô là quỷ hồn, hù chết nha hoàn kia?”
” Hẳn là vậy, chỉ là ta không quan tâm, cho dù biết ta có năng lực đó thì thế nào chứ? Ta chỉ muốn đến gặp tướng công thôi, muốn gặp chàng một
lần, muốn biết chàng còn sống hay đã chết, nguyện vọng đơn giản như thế, vì cái gì lại khó khăn đến vậy?”
Chung Ly Tình Nhi chống tay,
nhìn nàng,” Cho nên, cô muốn ta giúp cô tìm tướng công? Hoặc là nên nói, điều tra xem tại sao tướng công cô không đến tìm cô?”
Oánh Nhiên lại lần nữa quỳ xuống,” vâng, hy vọng tiểu thư giúp ta.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y
- Chương 53