Phòng ở xây dựng rất nhanh, theo tiến độ này chưa tới một tháng đã xong, chẳng lẽ là nhiều người nên vậy sao?
Ăn xong cơm chiều, đi tản bộ trong hậu viện bê bối không chịu nổi, nhìn
dàn giáo dựng lên xây phòng ở trước mắt, Chung Ly Tình Nhi liên tục gật
đầu, trời đông rét lạnh sắp qua, mọi người ai nấy đều có con cái sum
vầy, năm nay, có thể có một năm mới vui vẻ!
Trong cung
Chung Ly Dạ nhìn thư hồi âm của muội muội và đống đồ linh tinh, trừ mấy viên
dược hoàn còn có đồ ăn này nọ, “Bữa tối làm món này, theo giấy hướng dẫn mà làm, lấy hòm gỗ đẹp một chút, ta muốn đưa một ít tới cho phụ hoàng.”
“Dạ.”
Nhìn thực đơn viết trên giấy, Chung Ly Dạ mỉm cười, Tình Nhi là lo lắng cho
hắn, lần này đi đều cho hắn dược hoàn chữa thương, kỳ thật không có
nghiêm trọng như vậy, lần này không giống lần trước, lần này là quang
minh chính đại đến quân đội, đó là nơi cực kỳ bao che khuyết điểm, không có ai dại dột hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa, hắn cũng không có đánh một trận chiến nào, cho nên đã đem kiếm pháp dạy cho Thì Văn Chi, chỉ
để lại ba chiêu cuối cùng không dạy, như Tình Nhi nói, ba chiêu kia dùng để phá các chiêu trước.
Đem thuốc bỏ vào hành lý, lại ném chút
quần áo ra, hắn không phải đến trường học, không ở quân đội luyện đến bộ dạng hắn muốn, hắn sẽ không rời đi.
Thì Văn Chi cung kính đứng ở một bên, ở trong cung điện của đại hoàng tử, ai mà không biết Thì Văn
Chi chính là người đại hoàng tử tín nhiệm, nhưng không biết có phải là
vì ngây người bên cạnh công chúa hai năm, đã quen cuộc sống tuỳ tâm sở
ý, trong cung lại phải sống cuộc sống thận trọng, thật mệt mà.
“Đại hoàng tử, đồ ăn ngài dặn làm đã chuẩn bị cho tốt.”
Chung Ly Dạ ngẩng đầu, thân thủ tiếp nhận, đưa cho Thì Văn Chi, “A Thì, theo ta.”
“Dạ.” Không nhìn những ánh mắt hâm mộ của người khác, Thì Văn Chi lẳng lặng
đi theo Chung Ly Dạ, không vượt qua, không cách xa, cũng không kiêu
ngạo.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nhàn rỗi của dược y – Quỷ
Quỷ Mộng Du được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
Chung Ly Tường Vân vuốt trang giấy, Tình
Nhi mỗi lần hồi âm đều là cung kính không đủ, quan tâm có thừa, điều này làm cho ông có cảm giác mình là phụ thân, mà không phải là phụ hoàng
cao cao tại thượng.
Khó có thể tưởng tượng được, tiểu nữ nhi mỗi
lần mỉm cười có thể khiến người say mê muốn chết, đã trưởng thành rồi,
rất nhanh đến sinh nhật lần thứ mười ba, có thể giúp nàng chọn phò mã,
không biết Tình Nhi thích nam nhân như thế nào, có lẽ chỉ có nam nhân
cực kỳ tài giỏi mới xứng với con gái ông.
“Tham kiến phụ hoàng.”
Chung Ly Tường Vân mỉm cười, “Miễn lễ, Dạ Nhi cũng nhận được hồi âm của Tình Nhi.”
Trên mặt Chung Ly Dạ mang theo ý cười, hai phụ tử năm phần giống, trên mặt
đều là biểu tình ôn hoà khó có được, “Dạ, nhi thần nhận được, Tình Nhi
rất giỏi, có thể nghĩ ra một loại đồ ăn chay, con cố ý làm theo cách
Tình Nhi chỉ, thỉnh phụ hoàng nếm thử xem.”
Chung Ly Tường Vân nhíu mày, “Nga? Tiểu công chúa của chúng ta muốn làm đầu bếp sao? Đúng là giỏi, mau trình lên.”
“Phụ hoàng, ngài nói như vậy Tình Nhi sẽ thương tâm đó, con bé muốn làm đại
phu hơn kìa.” Chung Ly Dạ mở hộp ra, lấy mấy dĩa đồ ăn còn nóng hổi đặt
lên bàn, nhận đôi đũa người bên nội thị đưa, “Ta sẽ thử đồ ăn.”
“Ha ha.” Chung Ly Tường Vân cũng không ngăn cản, ông đương nhiên là tin
tưởng đứa con gái này của mình, trong khoảng thời gian này, liên tục thư từ qua lại với con gái ông dần cảm giác được cảm giác của một vị phụ
thân chân chính nên có, sau khi Nghiên Nhi mất, tâm tình đã héo rũ, cũng may nhờ thân tình này mà tốt hơn được một chút.
Chung Ly Dạ lần
đầu tiên ăn thử, đồ vừa vào miệng đã cho người ta cảm giác thanh thanh
tươi mát, tinh tế nhấm nuốt còn có chút vị ngọt thanh, rất ngon.
“Phụ hoàng, ngài hẳn là sẽ thích, hương vị tốt lắm.”
“Phải không? Vậy trẫm phải ăn nhiều một chút, Dạ Nhi con cũng chưa ăn gì,
ngồi xuống bồi phụ hoàng đi.” Chung Ly Tường Vân thuận miệng nói xong,
cầm lấy chiếc đũa gắp miếng rau mà ăn, ánh mắt sáng lên, lại gắp mấy món khác vào miệng, thật sự rất ngon, Tình Nhi sao có thể tìm ra được nhỉ?
Một bàn đồ ăn, chỉ duy nhất hai đĩa củ cải trắng sạch sẽ, nếu ở Địa Cầu thì nó chỉ là một món ăn phổ biến, nhưng ở nơi thiếu rau xanh, cải trắng
này, lại thành vật hiếm, lạ miệng, “Cái này là do Tình Nhi làm ra? So
với mấy món chay chúng ta thường ăn còn ngon hơn.”
Chung Ly Dạ
cũng xoa xoa miệng, trả lời: “Dạ, Tình Nhi nói là lúc hái thuốc trong
núi phát hiện ra, còn tự mình thử trồng, con bé nói còn phát hiện mấy
loại giống khác, nhưng không thể chắc chắn là có trồng được không, nên
con bé trước làm thử ăn thử, sau mới dám đưa tới cho phụ hoàng.”
“Đứa nhỏ này, sao lại không nói trong thư cho trẫm biết, đây chính là công
lớn.” Chung Ly Tường Vân oán giận nói, ông vẫn cảm thấy Tình Nhi và Dạ
Nhi thân thiết hơn.
Khoé miệng Chung Ly Dạ co rút, phụ hoàng đây là đang ghen tỵ, “Ý Tình Nhi là, nói không thì không bằng làm, trực
tiếp làm cho ngài ăn sẽ biết.”
“Ha ha, đạo lý này cũng hiểu, con bé có nói hạt giống này trồng như thế nào? Có đưa hạt giống tới không?”
“Có.” Chung Ly Dạ nhận hạt giống và mấy tờ giấy Thì Văn Chi đưa, “Hạt giống
Tình Nhi chỉ giữ lại một chút, phần lớn đều chuyển đến đây, con bé nói
không biết cách lưu hạt giống, nên để cho người bên Tư Không thử xem,
còn nói sau này trông cậy chúng ta đưa hạt giống đến cho nữa, giấy này
ghi lại quá trình trồng mà con bé đã thử, có thể dùng làm tham khảo.”
Chung Ly Tường Vân ý bảo người hầu nhận bao hạt giống, còn mình nhận tờ giấy, chữ viết trên giấy có vẻ cuồng thảo, giống như tuỳ ý viết vài nét, hình tượng Tình Nhi ở trong lòng ông ngày càng sinh động, “Thành Dung, đem
nội dung trên giấy sao lại rồi giao cho bên Tư Không, cả hạt giống nữa,
xong rồi để lại trên bàn cho trẫm.”
“Dạ.” Thành Dung khom người
cúi đầu tiếp nhận, che khuất dị sắc loé lên trong mắt, Hoàng Thượng đối
với Cửu công chúa, càng ngày càng thương! Vài vị chủ tử trong cung có lẽ không ngờ tới, vị Cửu công chúa rời xa phú quý kia giờ đây ở trong lòng Hoàng Thượng phân lượng ngày càng nặng.
Ngay từ lúc mấy viên
thuốc bổ gửi về kia được xem như là lấy lòng, nhưng lần này giống sao?
Nếu thật sự muốn lấy lòng, chắc toàn thể dân chúng cả nước cũng hy vọng
đi. (Ý là TN mà lấy lòng toàn chơi đồ tốt, dân cũng được hưởng theo)
“Dạ Nhi, chuẩn bị tốt hết chưa?”
“Dạ, hết thảy đều xong, tuỳ thời có thể xuất phát.”
Chung Ly Tường Vân than nhẹ một hơi, cừu hận thật sự làm cho con người ta có
động lực mà, Dạ Nhi muốn có lực lượng riêng mình đến vậy, là muốn vì
Nghiên Nhi báo thù đi, như vậy, ông sao không giúp đỡ một tay sao được?
“Trẫm không thể làm gì, chỉ có thể điều bốn người trong ám bộ tới bảo vệ con, cái khác, cần tự mình con làm.”
Chung Ly Dạ khom người hành lễ, “Tạ ơn phụ hoàng.”
Chung Ly Tường Vân kéo hắn đứng dậy, “Cố gắng của con, phụ hoàng đều thấy,
nếu con có thể nắm chặt được quân quyền trong tay, như vậy, phụ hoàng
liền đem vị trí này giao cho con, nhưng con phải chuẩn bị sẵn tâm lý,
tình hình hiện tại của nước ta không tốt mấy, người người đều nghe tuyên nhưng không làm, chỉ cần một mồi lửa thôi, quốc gia này, cho dù tan,
hoàng quyền cũng không còn giá trị nữa, vị trí này giờ đã thành củ khoai lang bỏng.”
May mà những người trong phòng đều là tâm phúc, nói
thẳng với Chung Ly Dạ như vậy, chỉ cần hắn có quân quyền, như vậy, này
đế vị này là của hắn.
Chung Ly Dạ kiềm chế kích động, lại một lần nữa khom gối, “Nhi thần nhất định sẽ cố gắng, phụ hoàng yên tâm.”
“Con chuẩn bị một chút, mai đi rồi, ở trong quân đội phải dựa vào thực lực để nói chuyện, Dạ Nhi, con phải chuẩn bị cho tốt.”
“Dạ, nhi thần nhất định không làm cho phụ hoàng thất vọng.”