Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y

Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ đằng xa thấy Cửu

công chúa đeo dược lâu đi tới, sau mấy ngày lo lắng đề phòng, mọi người

thở phào nhẹ nhõm, tất cả vội chạy đến nghênh đón, người chưa đến mà

giọng đã tới, Chỉ Huỷ lo lắng nói:

“Tiểu thư, hôm nay mà người không trở về bọn thuộc hạ sẽ báo tin về cung, bọn Thư Dục đã lên núi tìm ngài vài vòng rồi đó.”

Chung Ly Tình Nhi cười an ủi, thuận tay đem dược lâu đưa cho Thư Dục, “Ta vào sâu trong núi một chút, xin lỗi, đã để mọi người lo lắng.”

“Tiểu thư khách khí rồi.” Thư Dục nói chuyện đều nghiêm túc như vậy.

Về đến nhà, hai thị nữ nhanh tay chuẩn bị nước ấm, đặt quần áo sạch một

bên, y theo thói quen của Chung Ly Tình Nhi lui ra ngoài.

Tắm rửa sạch sẽ xong, Chung Ly Tình Nhi đến đại sảnh, Thanh Liễu đem đồ ăn đã hâm nóng bưng lên, “Tiểu thư, thỉnh dùng cơm.”

Nhìn đồ ăn trên bàn còn phong phú hơn khi thường, biết các nàng đại khái là

cảm thấy nàng ở trong núi vất vả, cho rằng những ngày trong núi nàng ăn

lương thực khô, quả dại, không có được ăn ngon.

Nói gì thì nói, mấy ngày trong núi ăn quả dại, giờ ngửi được mùi thơm của đồ ăn ngon, thật đói nha.

Sau khi ăn xong, bưng ly trà xanh, Chung Ly Tình Nhi nói ba người Thanh

Liễu, Chỉ Hủy và Thư Dục: “Tình huống như vậy lần sau có thể xảy ra, mấy người không cần lo lắng, cũng không cần truyền tin về hoàng cung để phụ hoàng và hoành huynh lo lắng, ta không có việc gì.”

Ba người

nhìn nhau, lần này mất tích 7,8 ngày đã là cực hạn của họ, nếu không trở về bọn họ chỉ có thể truyền tin về hoàng cung, để quân chi viện từ

trong cung lên núi tìm, có tìm khắp dãy núi Á Kỳ cũng không có vấn đề,

hay là quân đội tứ quốc cùng tấn công cũng không sao, nhưng Cửu công

chúa mất tích trên núi thời gian dài như vậy nữa! Đây đúng là đòi mạng

họ mà.

“Tiểu thư, chúng tôi có thể phái một người theo ngài

không? Chỉ đứng đằng xa, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến ngài.” Thư Dục

thử đưa ra đề nghị.

Chung Ly Tình Nhi lắc đầu, yêu quái tồn tại trên núi không thể để cho ai biết được, ít nhất trước mắt không thể.

“Không cần, đây là…… Mệnh lệnh.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Đây là lần đầu tiên Chung Ly Tình Nhi lấy thân phận công chúa ra lệnh, bọn họ nào dám không tuân theo, tuy lưu lạc dân gian,

nhưng nàng vẫn là vị công chúa có địa vị cực kỳ quan trọng hơn mấy vị

trong cung, là bảo bối của Hoàng Thượng tối, cũng là bảo bối duy nhất,

đồng thời là muội muội bảo bối của Đại hoàng tử, mẫu thân của nàng vẫn

là Hoàng Hậu, chỉ những điều này thôi, trình độ sủng ái của nàng tuyệt

đối hơn hẳn các vị hoàng tử, công chúa khác.

Huống chi, Hoàng

Thượng còn cố ý điều 8 người bọn họ trong đội ám vệ đến đây, khôi phục

thân phận bên ngoài cho họ, mệnh lệnh chỉ có một, thề sống phải bảo vệ

Cửu công chúa, không cần nói công chúa, cho dù là hoàng tử trong cung

cũng không có đãi ngộ như vậy đâu. Điều này hiến bọn họ không dám khinh

thường.

Chung Ly Tình Nhi tuy rằng chưa bao giờ ngồi ở địa vị

cao, nhưng vị công chúa tôn quý được nuôi dưỡng trong thâm cung 10 năm,

nên khí chất đều thấm sâu vào cốt tuỷ, cho dù là thay đổi linh hồn, thân thể cũng không có quên, huống chi, nàng thích ứng cực kỳ nhanh.

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nhàn rỗi của dược y – Quỷ Quỷ Mộng Du được

edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui

vẻ ^^)

Trong hoàng cung

Chung Ly Dạ đệ xem thư hồi âm của

muội muội, lại nhìn đồ Thì Văn Chi mang về, hắn biết chỉ có muội muội

mới suy nghĩ thấu đáo vì hắn, mấy điều này, nếu là trước kia, hắn sẽ

không hờn giận, bởi vì hắn là hoàng huynh của nàng, là đại hoàng tử vi

tôn, sao quan tâm đến chút điểm này chứ?

Qua 2 năm ở chung, trải

qua lần chạy trốn sinh tử kia, tình cảm giữa hai huynh muội không còn

giống như ban đầu bị thân phận ràng buộc, hắn biết bình thường, muội

được phụ hoàng và mẫu hậu bảo vệ rất kỹ, đương nhiên năng lực sẽ không

tầm thường, khả năng xem xét sự việc còn thấu đáo hơn hắn rất nhiều.

Tòng quân sao? Đoạt binh quyền là chuyện đương nhiên,chỉ cần nắm binh quyền

trong tay, những người còn lại sao có thể là đối thủ của hắn? Như vậy,

trong nửa năm này, phải học tập thật chăm, sau đó, tiến vào quân đội.

Dương mưu sao? Dương mưu có thể dùng như âm mưu? Có điều phải xem thử mới

biết được, không phải sao? Muốn chơi đùa, hắn không sợ, huống chi, cái

người phía sau kia mà ngoại công nói đến đúng là không thể ngờ được, còn có hắn vốn cho rằng ngoại công không có nhiều quyền háo ra lại lợi hại

như thế, bình thường không lộ ra, lần này đại khái là vì chuyện của mẫu

hậu nên phẫn nộ mà bộc lộ ra. Ngay cả hai người cậu chán ghét vào triều

đình cư nhiên đều chính thức bước vào quan trường.

Nhìn sắc trời, Chung Ly Dạ đến ngự thư phòng, bây giờ hắn có đặc quyền này, bước vào

ngự thư phòng không cần thông báo, “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

Chung Ly Tường Vân thu lại ánh mắt trên bức hoạ, xoay người lại, vừa trở lại chỗ ngồi, vừa nói: “Miễn lễ, ngồi đi.”

Chung Ly Dạ ngồi xuống, ánh mắt nhìn ngự thư phòng mà đánh giá, lúc mẫu hậu

còn sinh thời, phụ hoàng hay dẫn mẫu hậu vào thư phòng dạy Tình Nhi,

hoặc là phụ hoàng phê duyệt tấu chương còn mẫu hậu sẽ ở một bên giúp đỡ

mài mực, ăn ý vô cùng, toàn bộ trong thư phòng đều bao trùm ôn nhu,

nhưng là hiện tại, thư phòng này quá yên tĩnh, phần lớn thời gian, phụ

hoàng đều ở đây. Quả nhiên Tình Nhi nói đúng, vị trí cao cao tại thượng

này, ngồi cũng không tốt,sau khi mẫu hậu mất, phụ hoàng càng thêm cô

đơn.

“Nghe tiên sinh nói, con học rất tốt, tiến triển thần tốc, tốt lắm, tiếp tục cố gắng đi.”

“Dạ, nhi thần tuân mệnh.” Tạm dừng một chút, Chung Ly Dạ mới nói tiếp: “Còn

mong phụ hoàng chú ý thân thể, đan dược Tình Nhi luyện cực kỳ hữu dụng,

thỉnh phụ hoàng ấn theo yêu cầu của Tình Nhi đúng hạn dùng.”

Vừa

nói đến cửu công chúa, trên mặt Chung Ly Tường Vân lộ ra ý cười, thật sự là không nghĩ tới rời cung hai năm, cư nhiên học được hảo bản lĩnh, lúc nhận được thư và đan dược, ông có chút không tin đồng thời đầy kiêu

ngạo, đứa nhỏ mảnh mai yếu nhược kia rất hiếu thuận với ông

Ông

đương nhiên sẽ không hoài nghi đứa nhỏ đáng yêu đó sẽ hại ông, nhưng

những người biểu đạt trung tâm yêu cầu phải kiểm nghiệm trước, nói là

suy nghĩ vì sức khoẻ của ông, hừ, thật đáng chê cười, con gái mình muốn

bày tỏ hiếu tâm cũng phải thông qua họ sao?

Nếu không có Dạ Nhi

nói không muốn để Tình Nhi bị oan, để những người có tâm cơ có cơ hội

làm loạn, lúc ấy ông nuốt cơn giận, để bốn ngự y đến kiểm nghiệm, rồi

trình kết quả, đáp án đều giống nhau, đây là thuốc tiên để dưỡng sinh,

thành phần dược thảo bên trong đều dùng để bồi bổ, bốn ngự y đều trả lời giống nhau khiến những kẻ đó phải câm miệng lại, sau đó…… Bị ôm lấy lí

do này mà đẩy đi sung quân.

Dưới sự yêu cầu của họ, đành cho họ

mấy viên để đi nghiên cứu, ngẫm lại cũng thật buồn cười, đám người cộng

lại một bó tuổi, lại so sánh với một tiểu cô nương, có thể thấy con gái

ông lợi hại nhà.

“Trẫm có ở dùng, cảm giác giống như rất có tinh thần.”

Chung Ly Dạ đổ hắc tuyến, cái này là tác dụng tâm lý đi, chiếu theo cách nói

của Tình Nhi, thuốc này phải dùng trường kỳ mới thấy có hiệu quả, có

điều, phụ hoàng có cảm giác này cũng là chuyện tốt, ít nhất nhìn người

có sức sống một chút.

Hai người lại hàn huyên một hồi, Chung Ly

Dạ mới cáo lui, tự hỏi lời Tình Nhi nói, tâm tình cũng thoải mái, muốn

đem phụ hoàng xem thành một vị phụ thân bình thường cũng không khó,

huống chi sau khi mẫu hậu mất, tinh thần phụ hoàng sa sút rất nhiều,

thân là hoàng giả khí phách lại tiêu tán không ít.

Nhìn con rời đi, Chung Ly Tường Vân mới xoa xoa ban chỉ trên ngón cái hỏi: “Điều tra ra sao?”

Vốn dĩ nơi yên tĩnh này không có người bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt

bình thường, một nam nhân không có cảm giác tồn tại, khom người giơ

trang giấy trong tay, “Đại hoàng tử tạm thời không có về tẩm cung, trong vòng một canh giờ không thể trở về.”

Chung Ly Tường Vân nhíu

mày, tiếp nhận, mở ra xem, tờ giấy mỏng manh mở ra, chữ giống như chữ

trên thư gửi cho ông, giống nhau đến quái dị, thật không biết hai năm

này đã xảy ra chuyện gì, khiến Tình Nhi có biến hoá lớn như vậy.

Nguyên nhân ra tại đây sao? Là con gái nhỏ của ông chỉ điểm! Khó trách mấy

ngày nay số lần Dạ Nhi đến thỉnh an tăng nhiều, ngoại trừ đến xinh phép

còn quan tâm rất nhiều, một lần hai lần ông có thể xem nhẹ, nhưng là

nhiều lần như thế, ông không thể không hoài nghi, đây hẳn là bệnh đa

nghi của người làm hoàng đế đi.

Đầu ngón tay vuốt ve thư, Chung

Ly Tường Vân không khỏi lộ ra ý cười, đúng vậy, chỗ cao không thắng hàn, ngồi trên vị trí này lâu như vậy, tâm đều nhanh kết thành băng, nếu

không có Nghiên Nhi, ông sẽ trở thành kẻ máu lạnh rồi, nhưng là hiện

tại Nghiên Nhi đã đi, cảm xúc bạo ngược trong lòng ngày càng gia tăng,

thật lo lắng có một ngày không khống chế được sẽ làm ra chuyện khiến

mình hối hận.

Tình Nhi lo lắng rất có đạo lý, vị trí này có rất

nhiều người muốn, huống chi là mấy đứa con kia của ông, không từ thủ

đoạn để chiếm cho bằng được, thứ không nên vứt bỏ cũng vứt bỏ, đến cuối

cùng một mình cô đơn, không có người có thể chia xẻ vinh quang, không có người có thể chia sẻ sầu lo, sẽ giống như ông, thật đáng buồn, cho nên, những người từng là hoàng đế, đến cuối cùng chỉ có một mình.

Giống một cổ thụ tự chặt rớt cành cây của mình, hình dung này thật giống, ba

người bọn ông sẽ không như vậy chứ? Năm đó vì để sống sót, không phải

ông cũng như vậy sao? Chính là Nghiên Nhi, là người mà ông không muốn

vứt bỏ, may mắn, tiếp tục kiên trì, đã cho mình mười mấy năm hạnh phúc.

Nhớ tới Nghiên Nhi, ánh mắt lại nhìn bức hoạ, nữ tử kia vĩnh viễn đều cười ôn nhu như thế, nụ cười thật ấm áp.

Thời gian qua thật nhanh, Nghiên Nhi đã đi 2 năm, Nghiên Nhi, nàng không

trách ta vì ta không báo thù cho nàng chứ? Địch nhân lần này thật là lợi hại, kéo nhiều nàng xuống nước cùng, nếu hiện tại động bọn họ, sẽ gây

ra rung chuyển rất lớn, tam quốc sẽ rục rịch, hiện tại…… Chưa phải lúc,

Nghiên Nhi, đợi thêm một thời gian được không?

“Hoàng Thượng,

phải đem về rồi.” Nam nhân kia lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện

sau lưng, Chung Ly Tường Vân thu hồi tâm tư, nhìn lại nội dung trên thư, trong lòng lạnh như băng cảm thấy thật ấm áp, “Đừng cho Dạ Nhi phát

hiện.”

“Dạ.”

Ông có hai đứa con rất tốt, Nghiên Nhi, nàng giáo dưỡng thật tốt.
« Chương TrướcChương Tiếp »