Nguyên Thu lưu Nguyên Dung lại ăn cơm, hai người chưa nói vài câu Nguyên Thu đã buồn ngủ, Nguyên Dung liền mượn cớ cáo từ. Nguyên Thu lấy tay che miệng ngáp dài trong mắt mệt mỏi cười nói “Vốn định giữ tỉ lâu một chút đáng tiếc mấy ngày gần đây tinh thần càng ngày càng không tốt, chỉ sợ lát nữa là ta đã ngủ mất. Tỉ đi vấn an mẫu thân thay ta, nói thân thể ta gần đây rất tốt không cần mẫu thân nhớ thương an tâm chăm sóc tẩu tử là được” Nguyên Dung đứng dậy đáp ứng, Chức Mộng từ trong phòng đi ra ôm hai bọc quần áo nói “Nghĩ đến nhị tiểu thư vừa từ phía Nam tới, nếu phu nhân có làm cho nhị tiểu thư cũng phải một hai tháng, không bằng lấy vài món chỗ thế tử phi mặc trước. Mấy kiện này là năm mới bên ngoài hiếu kính, thế tử phi không thích mặc xiêm y người khác làm vì vậy chưa thử qua. Trừ vừa rồi thế tử phi đưa cho nhị cô nương nô tì chọn thêm hai kiện áo da và vài cái áo lông, đều là mới mong rằng nhị tiểu thư không ghét bỏ”
Nguyên Dung cười cầm lấy đưa cho Liễu nhi “Phiền ngươi có tâm, tâm ý của ngươi và chủ tử ngươi ta nhận” Nguyên Thu gật đầu cười ngẩng đầu ý bảo Thúy Oanh
“Thúy Oanh thay ta tiễn tỉ tỉ nhé, ta không gượng nổi thân thể” Nguyên Dung nói “Không dám” Vừa nói vừa hành lễ với Nguyên Thu rồi đi theo Thúy Oanh ra cửa.
Chức Mộng hầu hạ Nguyên Thu ngủ, trong chốc lát thấy Sĩ Hành cho người đến hỏi Nguyên Dung đã đi chưa. Chức Mộng cười nói “Nói với thế tử: Người đã đi từ sớm rồi, thế tử phi đang ngủ” Sĩ Hành nghe mới dám trở về phòng. Nguyên Thu thức dậy, trời đã tờ mờ sáng vừa động đậy liền nghe Sĩ Hành nhẹ giọng hỏi “Tỉnh rồi? Muốn uống trà không?” Nguyên Thu mở mắt, vuốt vuốt cổ, ngẩng đầu thấy Sĩ Hành tựa vào gối trên tay cầm quyển sách.
Nguyên Thu giận trách “Huynh xem sách sao không thắp đèn? Ban ngày thì không sao giờ trời tối như vậy xem sẽ hỏng mắt” Sĩ Hành phất phất mấy sợi tóc rối sang bên tai cho Nguyên Thu khẽ hôn lên trán nàng “Ta sợ có ánh đèn muội ngủ không ngon” Bên ngoài Chức Mộng nghe tiếng, đi vào thắp đèn lại rót trà cho hai người. Nguyên Thu rướn người lấy li trà đặt trên khay nửa nằm lên người Sĩ Hành, ôm eo hắn ở trong ngực hắn cọ cọ hình như lại muốn ngủ. Sĩ Hành cười vỗ nhè nhẹ lưng nàng cười nói “Đừng ngủ nữa, giờ ngủ tiếp tối lại không ngủ được”
Nguyên Thu đáp một tiếng mắt vẫn híp híp như cũ. Sĩ Hành sợ nàng ngủ vội tìm đề tài nói chuyện “Tỉ tỉ muội đến lần này có nói móc gì muội không? Có chọc giận muội mất hứng không?” Nguyên Thu gãi gãi lỗ mũi mở mắt nói “Lúc mới đến thấy dáng vẻ nàng hình như có chút mất hứng, nói chút chuyện thì tốt rồi” Sĩ Hành nói “Nàng ta thì có cái gì mà không vui? Theo ta thấy về sau đừng để ý gì đến nàng ta nữa” Nguyên Thu cười nói “Thật là muội cũng muốn như vậy, nhưng nghĩ cũng không ổn. Thứ nhất, nếu quả thật là đoạn tuyệt lui tới thì hôm sau sẽ có danh tiếng truyền ra muội phất lên lại không nhận thân sinh tỉ muội, muội giờ đã là thê tử người ta cũng phải có chút danh tiếng, mọi việc để cho người khác nhìn thỏa đáng chút mới tốt. Thứ hai, mặc dù lúc bé nàng náo loạn vài chuyện đáng ghét nhưng phụ thân vẫn nhớ nàng, muội không muốn để phụ thân không được vui vì tỉ muội không hợp nhau. Vừa rồi muội nói với nàng ta, nếu an phận một chút thì ai cũng có thể diện. Nếu nàng ta làm cái gì thiêu thân chỉ sợ tiền đồ của phu quân nàng ta sẽ hủy trong tay nàng ta thôi. Nàng cũng biết đã gả cho người thì không còn giống như lúc là cô nương nữa còn phải dựa vào trượng phu tranh mặt mũi. Hơn nữa bà bà của nàng cũng không phải là đèn cạn dầu, mấy năm nay đem tính khí nàng mài mòn một chút rồi nên so với trước cũng đã biết đúng mực”
Chức Mộng thấy Nguyên Thu nói một lúc lâu lại châm thêm trà, Nguyên Thu uống một ngụm tiếp tục nói “Muội nói cho nàng, nàng không quá ngu dốt cũng biết được ý tứ của muội, vì vậy cũng đàng hoàng một chút. Muội không cần nàng thật lòng đối đãi chỉ nhìn trên mặt thôi cũng được. Ngày lễ tết thêm một phần lễ cũng chẳng lớn lao gì. Xài chút bạc mua được chút danh tiếng tốt, mua được tự tại trong lòng phụ mẫu vì sao lại không làm?”
Sĩ Hành quẹt quẹt mũi Nguyên Thu nói “Muội tự hiểu là được rồi, ta sợ muội vì mấy chuyện tỉ muội tình thâm lại không được thỏa mái” Nguyên Thu bật cười nói “Nếu là tỉ muội tình thâm thì cũng là muội với Nữu Nữu quan hệ gì đến nàng ta, lúc muội nhỏ như vậy nàng đã vu khống hãm hại muội, cả đời này cũng không bao giờ có tỉ muội tình thâm gì với nàng ta”
Hai phu thê đang nói chuyện, Cố phủ đã cho người đến nói đại thiếu nãi nãi đau bụng e là sắp sinh. Nguyên Thu nghe vội bảo Chức Mộng bọc mấy loại dược liệu cho người đưa qua, còn cho người mời thái y đến bắt mạch. Sĩ Hành thấy tinh thần Nguyên Thu không tập trung, liền tìm chút chuyện nói với nàng phân tán lực chú ý của nàng. Nhưng cuối cùng Nguyên Thu vẫn không an tâm, buổi tối ngủ cũng phải an ủi, sáng hôm sau vừa thức dậy đã cho người đến Cố phủ hỏi thăm Tử Yên đã sinh chưa.
Vương mama ở bên ngoài nghe cười đi vào “Lão nô chúc mừng thế tử phi, chúc thế tử phi thêm một chất nhi. Nửa đêm qua Cố phủ đã cho người đưa tin tới, nhưng lão nô thấy thế tử phi vừa ngủ không dám quấy rầy”
Nguyên Thu nghe vui mừng cho người đi chuẩn bị quà tặng, hận không thể tự mình đi xem. Thái phi thích náo nhiệt lúc đứa bé đầy tháng cũng đi xem trở về miêu tả với Nguyên Thu một phen, nói mắt giống Cố Sơn, miệng giống Tử Yên, Nguyên Thu nghe trong lòng như có mèo cào hận không thể ra cửa.
Nhi tử Cố Sơn tròn một tháng, qua hai tháng chậm trễ thi vì thánh thượng có việc đã bắt đầu thi, Cố Sơn, Lâm Học hai người cùng thi. Đợi đến ngày công báo kết quả Cố phủ cho người đi xem, người đi xem vừa về đã hò hét báo tin mừng “Đậu rồi, đậu rồi”. Hai nha đầu giữ cửa nghe chạy như làn khói vào phòng báo tin mừng, Lý thị nghe thân thể choáng váng hỏi “Đại thiếu gia đứng thứ mấy?” Nha đầu kia nghe ngẩng người vội chạy đi hỏi. Lý thị thấy cười mắng “Thật hồ đồ” Một lúc sau nha đầu kia trở về đáp lời “Đại thiếu gia đứng thứ bảy, nhị cô gia trúng thứ 5 trong tam giáp” Lý thị, Tử Yên nghe còn ổn chỉ có Nguyên Dung nghe khóc không ngừng. Lý thị cười nói “Chút nữa ngươi cũng đi ra, lau nước mắt đổi một thân xiêm y mới, chút nữa có người đến báo tin mừng”
Nguyên Dung nghe lau nước mắt, đến trước mặt Lý thị quỳ xuống dập đầu khóc ròng “Đa tạ mẫu thân tìm cho nữ nhi một vị phu quân tốt, lúc trước nữ nhi làm sai nhiều việc chọc mẫu thân đau lòng xin mẫu thân tha thứ cho nữ nhi không hiểu chuyện. Sau này nữ nhi nhất định hiếu kính mẫu thân” Mặc dù Lý thị không biết Nguyên Dung đối với quá khứ có mấy phần hối hận nhưng biết bây giờ nàng thật an phận. Cố Lễ từ bên ngoài đi vào nghe Nguyên Dung nói lời này trong lòng cảm thấy rất hưởng thụ, Lý thị lau nước mắt đỡ Nguyên Dung đứng lên cười với Cố Lễ “Cô nương lớn lên đã hiểu chuyện rồi” Cố Lễ gật đầu, ngồi trên chủ vị nói với Nguyên Dung “Người xưa có câu: thê hiền phu phúc, giờ phu quân ngươi có công danh trong người ngươi càng phải hiểu chuyện nhiều hơn phải học được cách chung đυ.ng với nữ quyến nhà quan khác phải giúp trượng phu ngươi thật tốt” Nguyên Dung nhất nhất theo lời lại lạy Cố Lễ mới đứng dậy. Cố Sơn có nhi tử lại đậu kì thi đương nhiên là xuân phong hả hê, trừ những cuộc giao tế bắt buộc phải đi đều đóng cửa ôn chờ cuộc thi ở Hàn Lâm viện. Lâm Học không tiện ở lại nhà nhạc phụ một mình thuê tiểu viện, chọn ngày tốt dẫn Nguyên Dung qua đó.
Một tháng sau, Cố Sơn, Lâm Học đi tham gia thi Hàn Lâm viện, Nguyên Thu đang đỡ bụng tản bộ trong phòng đột nhiên cảm thấy đau bụng. Trước đây Nguyên Thu nghe rất nhiều chuyện vè sinh nở vì vậy cũng không bấn loạn trước hết bảo Chức Mộng nấu nước cho mình gội đầu. Chức Mộng còn không biết chuyện gì xảy ra nhìn sắc mặt Nguyên Thu thay đổi mới thấy có gì không đúng vội la to gọi người.
Nguyên Thu chịu đựng đau nói “Vừa đau thôi, còn chịu được một lúc, ngươi hầu hạ ta gội đầu trước. Chờ sinh xong sẽ có đoạn thời gian không được gội đầu” Hai mama nghe tiếng vang từ bên ngoài đi vào, vốn phải kêu bà đỡ nhưng Nguyên Thu cứ kiên trì gội đầu. Hai mama cũng là đỡ đẻ rất nhiều lần cũng biết đúng mực xem chừng mấy canh giờ nữa Nguyên Thu mới có thể sinh, liền hầu hạ nàng gội đầu đổi xiem y rộng rãi còn sai người nấu cháo tới ăn. Nguyên Thu ăn nửa chén cháo, uống một chén canh, lúc này mới thấy đau lợi hại vịn hai mama vào phòng sinh.
Bà đỡ đều rửa mặt sạch sẽ chờ một lúc lâu, thái y cách bình phong bắt mạch cảm thấy không đáng ngại liền an ủi vài câu rồi ra ngoài. Bọn nha đầu vội nấu nước, một chậu tiếp một chậu nước sôi liên tục chuyển vào phòng sinh. Thái phi, vương phi nghe tin cũng đến, Sĩ Hành nhận được tin cưỡi ngựa như bay về phủ, về viện cũng không đi thỉnh an thái phi, vương phi trước, chạy vội đến phòng sinh hô to tên Nguyên Thu. Nguyên Thu đang cảm thấy cạn kiệt sức lực thần trí có chút hoảng hốt, nghe được Sĩ Hành đang gọi tên mình mới hồi phục tinh thần lại lấy sức gọi tiếng thế tử.
Sĩ Hành nghe khàn khàn Nguyên Thu gọi tên, nước mắt thiếu chút nữa rớt ra cầm khung cửa gọi to “Nguyên Thu, ta ở đây” Bà đỡ ở trong phòng vừa đẩy bụng Nguyên Thu vừa nói “Hút khí, dùng sức thở ra” Cứ như vậy qua hai khắc nghe Nguyên Thu kêu đau một tiếng sau đó là tiếng trẻ con khóc vang.
Sĩ Hành ngồi trên bậc thang, lật người lăng một vòng đến cửa, hô to vào trong nhà “Nguyên Thu, muội sao rồi? Nguyên Thu?” Bên trong có người đẩy cửa ra cười chúc mừng Sĩ Hành “Chúc mừng thế tử, thế tử phi sinh tiểu công tử, mẹ tròn con vuông” Sĩ Hành nghe mẹ tròn con vuông một hơi thả vào bụng nước mắt nhịn không được chảy xuống.
Đợi Nguyên Thu tỉnh dậy đã là nửa đêm. Nguyên Thu mở mắt, thấy Sĩ Hành nằm trên giường đã ngủ một lúc, một bọc nho nhỏ trẻ con nằm bên cạnh mình. Nguyên Thu lẳng lặng nhìn trượng phu ngắm nhi tử một lúc lâu, rồi từ từ dỗi ngón tay sờ nhè nhẹ vào khuôn mặt con lại ngẩng đầu vuốt ve cái trán của Sĩ Hành cười thỏa mãn.