Chương 17: Tình địch??? (2)

Nghe thấy Thất Nhan cự tuyệt mình, đôi mắt của Mộ liền đỏ lên. Từ nhỏ đến lớn, bởi vì dung mạo xinh đẹp cùng thân phận giống cái, nên mọi người ai cũng vây xung quanh hắn, hâm mộ hắn.

Chính bản thân hắn khi trưởng thành cũng biết mình thích vị tộc trưởng trẻ tuổi kia, những năm nay vẫn luôn thích, chẳng qua hắn chưa từng bày tỏ rõ ràng với Thất Nhan mà thôi.

Lần này hắn đã bỏ qua sự kiêu ngạo của chính mình, đi tới chỗ này, mời Thất Nhan đêm nay đến thưởng thức thịt nướng cùng mình, nhưng hắn lại không nghĩ tới chuyện mình sẽ bị cự tuyệt thẳng thừng như vậy, ánh mắt trêu trọc của mọi người xung quanh cuối cùng khiến cho Mộ rơi nước mắt.

“Tộc trưởng đại nhân, vị này chính là?” Tiểu Lý Tử ngạc nhiên mà nhìn về phía người thiếu niên chưa tới một phút đã rơi nước mắt, cậu đi đến bên cạnh Thất Nhan, không để ý mà kéo kéo váy của hắn.

Trời ơi, ở thế giới thú nhân dũng mãnh này, cậu lại nhìn thấy một người nam nhân ‘yếu đuối’ như vậy, thật sự quá hiếm thấy đi! Nhìn dáng vẻ hai mắt đẫm lệ mông lung của người này, vừa nhìn đã thấy thương, còn không phải bản dị thế của Lâm muội muội* hay sao?

*Nhân vật trong Hồng Lâu Mộng.

“Không quen biết.” Tộc trưởng đại nhân lãnh khốc nói một câu, hắn xoay người đi lấy lễ vật mà mình đã chuẩn bị để tặng cho Tiểu Lý Tử.

Mạc Lý: “…” Ồ, thật sự quá trực tiếp.

Mộ: “〒▽〒”

Cái gì gọi là hạ gục ngay trong nháy mắt, đây chính là hạ gục ngay trong nháy mắt đó!

Vì thế, tình địch của Tiểu Lý Tử nhà chúng ta lần đầu tiên tới tận cửa để khıêυ khí©h, cứ như vậy đã bị tộc trưởng đại nhân gϊếŧ trở về.

Mạc Lý nhìn dáng vẻ nhu nhược đến đáng thương* của Mộ, không hiểu ra sao, tha thứ cho đứa bé có chỉ số EQ cùng IQ đều tương đối thấp, hơn nữa còn được có hai điểm.

*Raw: 嘤嘤嘤 là từ tượng thanh chỉ tiếng khóc hoặc tiếng chim, thường để chỉ tiếng khóc của trẻ con hoặc những người lớn thích ra vẻ ngây thơ đáng yêu (mang nghĩa châm biếm) muốn được người khác dỗ dành.

Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, đây chính là phong cách trước sau như một của Tiểu Lý Tử, những chuyện này là chuyện dành cho người thông minh, để cho Thất Nhan tự mình suy nghĩ đi, đâu có liên quan gì tới cậu chứ?

Mặt trời đã lặn xuống núi, sắc trời cũng bắt đầu trở tối, trên sân nổi lên những sắc hồng của ánh lửa đuốc, Mạc Lý chưa từng được tham gia loại liên hoan tập thể nguyên thủy này bao giờ, cho nên cậu cũng có chút kích động.

Lúc này, Thất Nhan và tư tế cùng với một vài lão thú nhân râu dài đi đến khán đài bằng gỗ được xây dựng trên sân.

Thất Nhan phất tay một cái, tỏ ý bảo mọi người im lặng, tức khắc, phía dưới khán đài yên tĩnh lại, mọi người lẳng lặng chờ đợi mấy vị trí giả trong tộc nói chuyện.

Tư tế tiến lên phía trước vài bước, hắn làm bộ làm tịch nói: “Các vị, khoảng thời gian trước ta đã phát hiện ra một loại thức ăn mới, có thể làm món ăn chính, đó là củ mài.”

“Hơn nữa ta cùng với tộc trưởng, còn có các vị trưởng giả trong tộc đều đã ăn được một đoạn thời gian, thân thể cũng không có ảnh hưởng gì, cho nên hôm nay ta chính thức thông báo với mọi người. Vào giờ ngọ ngày mai, mỗi gia đình phải cử một thú nhân hoặc giống cái trưởng thành tới nhà ta để học cách nhận biết cùng cách đào củ mài.”

Tư tế nói một lời rất dài, Mạc Lý nhìn dáng vẻ đã học trôi chảy thuộc lòng của hắn, cậu cười gian mà sờ cằm một cái.

Trên sân lúc này cũng không còn yên tĩnh như trước nữa, mỗi gia đình đều đang thảo luận xem món chính là thứ gì.

Tư tế và tộc trưởng cùng nhau đi từ trên khán đài xuống, lưu lại mấy tộc lão ở trên đấy để giải đáp các vấn đề cho thú nhân, hai người đều mang theo thịt mình đã chuẩn bị đi đến chỗ đống lửa nhà Mạc Lý để nướng.

“Tiểu Mạc, ta cũng muốn ăn thịt mà ngươi nướng.” Tư tế đại nhân ngượng ngùng đi đến bên cạnh Tiểu Lý Tử, hắn nói: “Tiểu Mạc làm đồ ăn ngon nhất ~”

Nói xong hắn lấy ra một miếng thịt heo, chớp chớp đôi mắt, rồi đưa cho Mạc Lý, ngửi thấy mùi chân gà nướng của Mạc Lý, hắn nuốt nước miếng ừng ực.

Lúc này mọi người đều đã bắt đầu nướng thịt, đây chính là một trận thi đấu ngầm giữa các thú nhân, xem nhà ai nướng thịt thơm nhất ngon nhất.

Mạc Lý cầm bàn chải quết một lớp dầu lên mấy miếng đùi gà. Nhìn những miếng đùi gà được nướng đến chảy mỡ, bản thân cậu cũng âm thầm nuốt nước miếng, xuyên không tới thế giới này được một thời gian rồi, cậu còn chưa được ăn qua thịt gà đâu đó.

Phải biết rằng, trước kia Mạc Lý thích ăn gà nhất, giống như hồ ly vậy, một khoảng thời gian không ăn, cậu nao núng đến hoảng, càng đừng nói đến chuyện nguyên liệu trong dị thế đều rất tươi ngon.

Mạc Lý rạch mấy vết trên miếng đùi gà, rồi cầm muối chà xát vào, nướng thêm một thời gian nữa, gia vị đã ngấm.

Lúc này chờ đùi gà gần chín, cậu cầm chỗ tương ớt mình tự đặc chế, quết một tầng lên miếng đùi gà.

Tức khắc, một cổ mùi hương không thể miêu tả rõ ràng thoang thoảng xung quanh sân nướng, mọi người đã sớm nhìn chằm chằm vào chỗ Mạc Lý đang nướng thịt, liền nhìn thấy tiểu giống cái nhà Thanh đã dùng phương pháp nướng thịt khác với mọi người.

Ngửi thấy mùi thơm khiến cho người ta chảy nước miếng kia, rồi lại nhìn đến gương mặt tinh xảo diễm lệ của Mạc Lý, rất nhiều giống đực chưa lập gia đình bắt đầu ngo ngoe rục rịch…