Cuối cùng cũng tới tiết đông chí,trời còn chưa sáng,Tiểu Trúc đã nhờ Viên Nhi trông Bảo Bảo với Bối Bối giúp,chỉ huy Tráng Tử,Dực Minh,Ngô Phong dọn dẹp sạch sẽ cả hai cái nhà,sau đó đặt tượng Đông Thần Băng Tuyết mới thỉnh về lên bàn,lại đem những cống phẩm đã được chuẩn bị sẵn đặt lên bàn,phần lớn cống phẩm đều là điểm tâm hình tròn và bánh có nhân (1),còn có một ít hoa quả bình thường.
Bốn người tam bái cửu khấu (2) với tượng thần xong,Tiểu Trúc thỉnh tượng Đông Thần đến phòng sinh,để Viên Nhi bái lạy xong mới lại đem tượng thần về chỗ cũ.
Tiết đông chí không giống với thu thú,đa số mọi người chỉ cần thỉnh tượng thần,dâng cống phẩm sau đó có thể đi xem náo nhiệt trong thôn,cái khác đều là chuyện của trưởng thôn và hai hài đồng được lựa chọn đóng vai Đông Thần và Thị Thần.
Sau khi bốn người trang hoàng nhà cửa xong,Tiểu Trúc liền làm một bữa sáng đơn giản,lại nấu hai bát cháo bột(3) nhỏ cho hài tử,hài tử hơn bốn tháng tuổi đã có thể ăn cháo bột,mặc dù nhũ trấp quả tốt nhưng lại không thể lấp đầy bụng được,sau khi thỉnh giáo Minh gia gia,Tiểu Trúc liền tính lấy cháo bột làm món chính thay cho nhũ trấp quả,tận lực để hài tử có thể ăn no bụng,lớn lên khỏe mạnh.
Cái nôi Tiểu Trúc đưa cho Viên nhi chỉ nằm vừa một đứa,mà xe đẩy còn chưa có làm xong,hơn nữa mấy thôn làng gần đây đều hợp tác cùng tổ chức lễ đông chí cho nên chắc chắn là người đông nghìn nghịt(4), Tiểu Trúc cũng không muốn để hai hài tử của mình ra ngoài,vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì có hối hận cũng chẳng kịp nữa rồi.
Vì là quân nhân nên Tráng Tử không thể đứng gần chăm sóc cho Viên Nhi,dù sao thì kỳ hạn mười ngày còn chưa hết,Tiểu Trúc nghĩ trước sẽ ló mặt ra gặp trưởng thôn,sau đó sẽ trở lại chiếu cố Viên Nhi,nếu không chăm sóc ba đứa cùng lúc có lẽ sẽ quá sức.
Kết quả còn không chờ đám người Tiểu Trúc ra ngoài,Minh gia gia đã mang Điếu Điếu đến nhà Viên Nhi, bàn tay to vung lên,trực tiếp để Tiểu Trúc mang theo Dực Minh và Ngô Phong đi xem náo nhiệt,hắn và Tráng Tử sẽ ở lại chiếu Viên Nhi là được.
Tiểu Trúc nghĩ nghĩ vẫn muốn cự tuyệt,tuy rằng cậu chưa từng trải qua ngày lễ trọng đại nào của thế giới này,lần duy nhất cũng chỉ là thu thú,nhưng nó lại giống một cuộc thi hơn là lễ hội,với lại ở một nơi phồn hoa như trái đất,cái gì mà chưa từng thấy qua,hơn nữa hai hài tử bảo bối đều ở trong phòng,cho dù cậu có đi ra ngoài cũng chẳng có tâm tư mà vui chơi.
Dực Minh và Ngô Phong thấy Tiểu Trúc cự tuyệt,dứt khoát ở luôn trong nhà,Dực Minh vào Nam ra Bắc,cái ngày hội gì mà chưa từng thấy qua,cũng biết không ít những phong tục,mà Ngô Phong tuy rằng chưa từng thấy ngày hội tưng bừng ở nơi nông thôn nhưng ngay cả lễ mừng được hoàng gia tổ chức cũng từng tham gia,mấy cái này cũng không cảm thấy hứng thú bằng việc được đứng ở bên cạnh Tiểu Trúc.
Minh gia gia thấy đám người này vẫn lì ở nhà,dứt khoát đem Bảo Bảo và Bối Bối ném lên tay Dực Minh và Ngô Phong,sau đó để Tiểu Trúc ôm Điếu Điếu và lệnh cho bọn cậu nhanh chóng đi xem lễ hội,không xem xong thì đừng mong về nhà.
Tiểu Trúc bất đắc dĩ đành phải dở khóc dở cười mà ôm lấy Điếu Điếu,hai người Dực Minh và Ngô Phong một trước một sau đi theo đến nhà trưởng thôn.
Những người được chọn làm Đông Thần và Thị Đồng của lễ đông chí đều phải chuẩn bị xong ở nhà trưởng thôn rồi mới bắt đầu xuất phát,vì người được chọn làm Đông Thần và Thị Đồng năm nay đều là người thôn Đạo Hương cho nên mọi người thôn lân cận đều đã sớm tụ tập ở quảng trường,có những quầy hàng đơn giản,bên trên đều là thực phẩm đặc sắc mà thôn dân các thôn tự làm,thôn Đạo Hương còn lấy ra một ít gạo bản xứ trộn lẫn với những loại gạo khác để nấu cháo thịt (5),đương nhiên món này cũng không phải là đắt bình thường,nhưng hiếm khi có ngày hội,mọi người cũng không tiếc tiêu chút tiền này,cho nên vẫn có rất nhiều người ăn.
Tất nhiên,ngoại trừ cái loại quà vặt,một vài loại kẹo,điểm tâm,quả mơ hay trái cây đủ vị cũng không ít,còn có chút đồ chơi đơn giản và mặt nạ,thậm chí còn có một ít búp bê rối gỗ,những sạp ở trong quảng trường thôn này là muốn cái gì có cái đó,không hề kém chợ phiên trên trấn nhỏ.
Nếu đã bị đuổi đi xem náo nhiệt,Tiểu Trúc quyết định dứt khoát sẽ chơi chơi đùa đùa,vừa đến nhà trưởng thôn,Đông Thần đã mặc xong lễ phục,trông giống với y phục thời Hán (6) trên trái đất,lấy màu xanh da trời làm nền,bên trên thuê không ít bông tuyết hình lục giác(7),trên đầu đội vòng hoa làm từ những đóa hoa trắng như tuyết,tai đeo một đôi khuyên hình hoa sen trắng,tương truyền rằng Đông Thần được sinh ra từ tuyết liên hoa trên núi tuyết,là một vị thần thuần khiết nhất thế giới này.
Bình thường ngoại trừ văn nhân quý tộc hay là một vài thương nhân trà trộn vào giới thượng lưu sẽ mang trên người hương bao(8) có chút hoa khô còn bôi lên chút hương liệu lấy được từ thực vật hoặc động vật,hơn nữa còn trang điểm nhẹ lên mặt,nhưng ở trên người bách tính bình dân hay là một vài tiểu thương không hề có mấy thứ này,trước kia do cuộc sống bộn bề,lúc đó cũng cho phép dân chúng bình dân trang điểm nhẹ và thoa hương liệu,nhưng bây giờ lại biến thành ngoại trừ những người hóa thần trong lễ hội thì những dân chúng bình dân khác và tiểu thương không được tự mình trang điểm thoa hương,điều này khiến Tiểu Trúc khó tránh khỏi có chút giật mình khi nhìn thấy người hóa thần hóa trang.
May là trên người người hóa thần vẫn chưa bôi hương liệu động vật,dù sao so với hương liệu sang quý lấy từ ma thú mà quý tộc hay sử dụng thì loại lấy từ thực vật rẻ hơn rất nhiều,lúc này trên người người hóa thân là một mùi thanh nhã dễ ngửi,ngay cả Tiểu Trúc lúc trước không quá thích trai tân sịt nước hoa trên trái đất cũng không nhịn được có chút hứng thú.
Ngoại trừ trang phục rất tươi mát thoát tục giống như tuyết liên hoa của Đông Thần,lễ phục của hai tiểu thị đồng đáng yêu cũng là hoa trắng trên nền xanh,trên đầu buộc hai búi tóc nhỏ,bên người hai đứa nhỏ một văn một quân trên mười tuổi này chỉ mang theo ma thú và linh thú của mình,mắt to trong suốt nhìn thấy Điếu Điếu trong lòng Tiểu Trúc không khỏi có chút hưng phấn rất muốn chạy lại đây,nhưng lập tức lại an tĩnh lại theo sát phía sau Đông Thần,nhưng động tí là lại liếc mắt về phía Điếu Điếu,có thể thấy là bọn nó hình như rất thích Điếu Điếu.
Ngày hôm qua từ cuộc nói chuyện phiếm với Viên Nhi,Tiểu Trúc biết được người trong thôn đã dần dần tiếp nhận Điếu Điếu,lạnh nhạt lúc trước cũng là bởi sợ quý tộc khống chế thú nhân này đến tìm người, nếu lấy thủ đoạn của quý tộc hẳn là đã tìm đến thôn từ sớm nhưng hiện tại đã qua nửa năm,quý tộc vẫn chưa tìm tới,hơn nữa Điếu Điếu được trưởng thôn thu dưỡng,việc này cũng là cách trưởng thôn biểu lộ thái độ của mình với thôn dân,hơn nữa bọn nhỏ hình như rất có hảo cảm với Điếu Điếu,dần dần thái độ của những thôn dân này cũng có chút chuyển biến tốt đẹp,tuy rằng còn chưa thể được như những đứa nhỏ khác trong thôn nhưng cũng không đến mức như trước kia hoặc là tránh như rắn rết,hoặc là lạnh nhạt coi thường.
Hết thảy đã chuẩn bị xong,lúc này trưởng thôn cũng thay một bộ đồ mới,lấy màu xanh làm nên,góc y phục thêu vài bông hoa tuyết,vẻ mặt lúc này rất nghiêm túc,dẫn đầu giơ tay lên trước,tế bái tượng Đông Thần thật to đặt ở cổng,ngưới sắm vai Đông Thần và hai thị đồng cộng thêm tám kiệu phu (9) cũng giơ chén rượu trong tay lên tam bái cửu khấu sau đó uống cạn rượu trong chén.
Sau đó đợi trưởng thôn niệm một chuỗi văn tế từ thật dài xong mà trời cũng sắp sáng tới nơi,lúc này người sắm vai Đông Thần ngồi ở trên kiệu được trang trí đầy hoa tươi,cầm một đóa tuyết liên hoa trong tay,hai thị đồng một trái một phải đứng ở bên cạnh,trên tay cầm lẵng hoa,trong lẵng đầy những cánh hoa màu trắng,đương nhiên tuyết liên hoa này là hoa giả được làm bằng vải lụa màu trắng tuyết,nhưng nếu không nhìn kỹ cũng chẳng biết đấy là hoa giả,mà lẵng hoa trong tay thị đồng cũng chỉ là một vài cánh hoa sen trắng bình thường,nhưng sau khi nghe được lời cầu nguyện của văn tế từ,những cánh hoa này đã mang theo chúc phúc của Đông Thần.
Dần dần càng ngày càng nhiều người tới nhà trưởng thôn,kiệu phu đồng thanh hô to,nâng lên cỗ kiệu hô lên khẩu hiệu,đi từng bước một tới quảng trường.
Nhóm thị đồng bắt đầu vừa niệm lời chúc phúc trong đầu,vừa tung cánh hoa sang hai bên trái phải,người sắm vai Đông Thần cũng thường thường cầm lấy tuyết liên hoa trong tay điểm điểm xung quanh để thể hiện ánh sáng chúc phúc phát tán ra khắp đại lục.
Không ít nhóm người bắt đầu xếp hàng hai bên trái phải kiệu hoa,nếu cánh hoa trong lẵng hoa rơi vào người,trên mặt liền nhiều thêm vài phần ý cười,những người khác cũng sẽ dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn cái người may mắn kia,một khi có người dính phải cánh hoa,những người đó sẽ rất tự giác mà thối lui ra bên ngoài để người bên ngoài tiến vào trong.
Tiểu Trúc,Dực Minh và Ngô Phong vốn là đều đứng ở ngoài nhưng bị người xô đẩy vào bên trong,quân nhân bên trái nhìn thấy Điếu Điếu,ánh mắt lập tức sáng lên,liều mạng ném cánh hoa về phía Tiểu Trúc và Điếu Điếu,ngay cả Dực Minh và Ngô Phong cùng với Bảo Bảo và Bối Bối trong lòng cũng bị dính rất nhiều.
Trên mặt những người ở bên cạnh càng thêm hâm mộ mà nhìn,Dực Minh và Ngô Phong nhanh chóng ôm chặt lấy Bối Bối và Bảo Bảo trong lòng,che chắn cho Tiểu Trúc đi ra khỏi vòng vây.Lúc này một đám văn nhân chạy tới bên người Tiểu Trúc không người hâm mộ mà mở miệng nói:" Năm nay thị đồng Đông Thần chắc là nhìn trúng các ngươi,xem ra sang năm các ngươi sẽ có vận khí rất tốt,ba đứa nhỏ này nhất định là có rất nhiều phúc khí."
"Còn có thể nói như vậy à?" Ngô Phong nhìn thấy nghi hoặc trên mặt Tiểu Trúc,vội vàng hỏi người kia.
Người nọ kỳ quái mà liếc mắt nhìn Ngô Phong,dường như là cảm thấy thế mà lại có người không biết phong tục của lễ đông chí,nhưng vẫn giải thích cho bọn họ nghe:"Đúng vậy,thị đồng của Đông Thần là hài tử mà Đông Thần thích nhất cho nên Đông Thần ban cho bọn chúng quyền phân phát phúc khí và vận khí,cánh hoa là tượng trưng cho phúc khí và vận khí,được thị đồng tung cánh hoa càng nhiều thì có nghĩa là phúc khí và vận khí năm sau sẽ càng tốt hơn,xem ra các ngươi là người bên ngoài tới đây đi,nhưng tập tục của địa phương bên ngoài hẳn là cũng không khác chỗ chúng ta lắm chứ nhỉ?"
"Chúng ta là lần đầu tiên tham gia vào lễ tế Đông Thần như này,địa phương trước kia của ta rất nhiều người,chỉ nhớ rõ một vài quy củ,cách nói như này thực sự là chưa từng nghe qua." Ngô Phong cười cười với người nọ,tươi cười sang sảng khiến văn nhân kia đỏ mặt,trong chốc lát đầy đầu đều là khuôn mặt tươi cười của Ngô Phong,làm gì có thời gian đi hoài nghi nữa.
Tiểu Trúc bắt đầu cảm thấy hứng thú với lễ đông chí rồi,đông chí của trái đất cũng không phải là ngày lễ trọng đại gì,chỉ là ngày đó trong nhà sẽ nấu chút bánh trôi(10),nhưng Tiểu Trúc vẫn cảm thấy kỳ quái là vì sao dông chí lại phải nấu bánh trôi,bánh trôi không phải nguyên tiêu mới ăn à? Nhưng cứ năm này qua năm khác đều làm như một thói quen,tới ngày đông chí,buổi tối liền nấu hai chén bánh trôi,cậu còn nhớ Dịch Minh thích ăn nhân vừng, mới lúc đầu cậu toàn ăn nhân đường trắng,sau đó lại bị Dịch Minh ảnh hưởng cũng dứt khoát ăn luôn nhân vừng,không ngờ bây giờ lại thành sở thích của mình.
Hiện tại nghĩ lại mới thấy thói quen đúng là một thứ gì đó thật đáng sợ,chính mình bị hắn ảnh hưởng mà thay đổi rất nhiều,nhưng hắn lại chưa hề thay đổi,nghĩ mới thấy ngay từ đầu kết cục của hai người đã lộ ra trong cuộc sống hằng ngày,có lẽ lúc mới biết chân tướng sự việc cậu đã từng hối hận nhưng khi đến với thế giới này,cậu cũng thay đổi rất nhiều,hoặc là nói được trở lại với con người thật của bản thân,chỉ là một vài thói quen ăn uống và sinh hoạt vẫn bị thay đổi,nhưng kỳ thật hiện tại cậu rất cảm kích Dịch Minh,nếu không có hắn thì sao mà mình có thể chịu đựng cái nỗi đau khổ dày vò khi cha mẹ qua đời đột ngột như vậy,cũng là hắn giúp mình cảm nhận được tư vị của tình yêu,cho dù cuối cùng có bị phản bội nhưng ngoại trừ việc này,Dịch Minh đối xử với mình thật sự rất tốt.
Hết chương 38.
(1) 馅饼/ Hãm bính: Bánh có nhân.
(2) 三拜九叩/ Tam bái cửu khấu: ba lạy chín dập đầu.
(3) Nguyên văn: 米糊 / Thước hồ: cháo bột chắc nhà ai có con em tầm dưới 1-2 tuổi không lạ đâu nhỉ.
(4) Nguyên văn: 人山人海/ Nhân sơn nhân hải: người đông nghìn nghịt...
(5)肉粥/ Nhục chúc: cháo thịt.
(6)汉代时期的衣服: Y phục thời Hán (kiểu như trong hình ấy).
(7)六角形的雪花: Bông hoa tuyết lục giác.
(8)香包/ Hương bao: tựa tựa như cái túi thơm ấy.
(9) 轿夫/ Kiệu phu: người khiêng kiệu.
(10) 汤圆/ Thang viên: bánh trôi
- Bánh trôi nhân vừng:
- Bánh trôi nhân đường trắng: