Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

7.58/10 trên tổng số 19 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nhạc Tư Trà – một sinh viên năm nhất bình thường, hiền lành, thể chất yếu đuối, dễ sinh bệnh. Cha mẹ cậu đã mất vào ngày giáng sinh của một năm trước, thế nhưng, xung quanh cậu vẫn có nhà để ở, có quê …
Xem Thêm

Chương 34
“Phù ~ phù ~” cả người Nhạc Tư Trà mềm nhũn dựa vào ghế thở, tinh thần còn đắm chìm trong dư âm của cao triều.

Diệp Kình mỉm cười lau đi thứ dịch trắng ngà trên tay, cúi người cẩn thân vì Nhạc Tư Trà chỉnh lại quần áo, lại tiện thể sỗ sàng.

Chờ anh làm xong, Nhạc Tư Trà cũng dần bình tĩnh lại.

“Diệp Kình!!!” Nhạc Tư Trà nghiến răng nghiến lợi đánh mạnh vào bụng Diệp Kình, vừa lòng khi nghe tiếng anh kêu lên đau đớn, sau đó không thèm quay đầu lại, tiêu sái bước ra khỏi rạp chiếu phim.

Đi ra từ rạp chiếu phim, thân thể cậu như nhũn ra, Nhạc Tư Trà ngổi trên ghế, bực dọc.

“Hỗn đản! Ngu ngốc! Sắc quỷ! Chết đi!!!” mắng một cậu, cậu lại đánh lên ghế một lần, giống như đánh Diệp Kình vậy.

Một ly trà sữa nóng chợt xuất hiện trước mặt, nhìn lên, không phải là Diệp Kình thì còn ai vào đây?

Oán hận đoạt lấy cái chén, Nhạc Tư Trà cũng không nói, uống một ngụm lớn, lại bị phỏng bởi quá nóng “Á~” Nhạc Tư Trà che lấy miệng, trong lòng càng não.

Đúng là cái gì cũng chống lại cậu, đứng lên, không để ý Diệp Kình, cậu cứ theo đường mà đi.

Diệp Kình cũng không nói gì, chỉ đi theo phia sau cậu vào nơi đỗ xe.

“Mở cửa, em phải về.” Nói với Diệp Kình mà không thèm liếc anh ta một cái.

Không trực tiếp đi luôn, dường như cũng không phải tức giận thực sự nha….Diệp Kình mỉm cười, mở cửa xe.

Suốt đường đi Nhạc Tư Trà không hề nói chuyện, về tới nhà lại qua chỗ bác Triệu đón Đào Đào, bấm chuông một lúc mà không thấy ai mở cửa, gọi điện thoại mới biết hai vợ chồng dẫn Đào Đào ra ngoài cả ngày, hôm nay không về,

Vào nhà, Nhạc Tư Trà không thèm để ý Diệp Kình, định bước vào không gian luôn.

Diệp Kình sớm có phòng bị, thừa lúc cậu không chú ý liền theo đi vào.

Bởi vì không ngờ, Nhạc Tư Trà liền ngã vào lòng Diệp Kình, bị ôm chặt.

“Buông ra!!!” Nhạc Tư Trà để tay trước ngực Diệp Kình, giãy dụa.

Diệp Kình không nghe, tinh tế nhấm nháp bờ môi cậu.

“Ưm…ưm…ưm….” Nhạc Tư Trà đương nhiên không phải đối thủ của Diệp Kình, dần dần an tĩnh, hai tay cũng không đánh người, theo bản năng vòng qua thắt lưng Diệp Kình.

Mãi tới khi Nhạc Tư Trà không thở nổi Diệp Kình mới buông cậu ra.

Nhạc Tư Trà ghé vào lòng Diệp Kình, phì phò thở dốc, cảm thấy cơn tức cũng dần lui đi, ỉu xìu nói “Lần sau ở nơi công cộng còn dám làm vậy em sẽ đánh anh!” nói đến đây cậu lại thẹn thùng.

“Ừm.” Diệp Kình ôm lấy cậu, lại mà một nụ hôn lưỡi tiêu chuẩn.

Ôn tồn một lát, hai người mới phát hiện, hết thảy những động vật trong không gian không biết từ lúc nào đều quay quanh đây, ngồi xổm dưới chân bọn họ, đôi mắt hồn nhiên mở to, tò mò nhìn xem cả hai đang làm gì. Ngạc Tư Trà ngượng ngùng, thoát khỏi vòng tay của Diệp Kình, chỉ huy anh nhưỡng rượu hoa quả.

Bởi vì là lần đầu tiên làm rượu hoa quả, không giống làm rượu thuốc, chỉ cần rửa sạch dược liệu rồi cho vào bình ngân, lần này là thật sự nhưỡng rượu. Nhạc Tư Trà không có kinh nghiệm, nhưng cậu đã từng xem rất nhiều tư liệu nên cũng không gặp nhiều rắc rồi.

Hoa quả trong không gian có mười loại: nho, ô mai, đào, anh đào , dưa hấu, táo, lê, chuối, quýt, sơn trà, trừa sưa hấu và chuối, còn lại tám loại quả Nhạc Tư Trà đều tìm thấy phương pháp ở trên mạng, ngoài những loại đó ra cậu còn định làm rượu gạo.

Gạo trong không gian không nhiều lắm, trừ bỏ lần đầu tiên thu hoạch thấy quá phiền toái nên sau này cậu không còn trồng nữa, mà hai trăm cân gạo này cũng đã gần hết, vậy nên hôm nay cậu không định nhưỡng rượu gạo, chỉ làm rượu hoa quả.

Làm rượu hoa quả cũng rất đơn giản, đa số các loại rượu hoa quả đều có cách làm tương tự nhau. Ví dụ như nho —– lựa quả sạch, rửa cẩn thẩn, thái ra thành từng miếng, cho vào lọ, thêm đường, để nơi râm mát là được.

Nhạc Tư Trà không tìm được chỗ nào râm mát nên cậu phải chôn dưới đất.

Nhạc Tư Trà mua hai mươi bình rượu 5 cân, cậu dự định mỗi loại sẽ làm hai lọ, còn lại để nhưỡng rượu gạo, bởi vì ông Tôn thích uống.

Diệp Kình muốn nhưỡng thêm một vò rượu nho, thậm chí anh còn muốn của một vờ rượu hoa mai.

Nhờ ý đấy Nhạc Tư Trà mới nhớ ra còn có thể dùng hoa nhưỡng rượu “Hoa mai có thể nhưng rượu nho thì hai lọ này thôi đã, về sau sẽ nhưỡng thêm.”

“Về sau nhưỡng thêm rượu đưa tới Hoa Nhã được không?” Diệp Kình hỏi.

“Anh liền tin tưởng khả năng nhưỡng rượu của em như vậy?” Hoa Nhã thuộc loại cấp bậc nào cậu biết rõ.

“Anh tin em.” Diệp Kình trộm thâu hương “Hoa Nhã đứng thứ nhất thành phố B, ở trong nước cũng thuộc loại thượng hạng nhưng so với thế giới không là gì cả. Nhưng có em làm hậu thuẫn anh chắc chắn nó sẽ được nâng lên một tầm cao mới.” Hoa Nhã là mẹ để lại cho anh, anh mong muốn nó có thể được phát triển lớn mạnh trong tay mình.

“Dù gì em cũng muốn kiếm sinh hoạt phí, vậy cũng được, nhưng số lượng rượu không thể quá nhiều, giá cũng phải sòng phẳng, không được thiên vị em.”

“Đương nhiên là ‘lấy hi vi quý’, còn giá cả, năm phần trăm cổ phần của Hoa Nhã, như thế nào?”

“Năm phần trăm?! Anh đúng là bỏ được!” Nhạc Tư Trà líu lưỡi, người này cũng quá hào phóng đi, mặc dù không biết rõ năm phần trăm là bao nhiêu nhưng với quy mô của Hoa Nhã chắc cũng không ít.

“Chỉ đối với em thôi.” Nếu là người khác, anh tuyệt không đưa ra một chút cổ phần nào của Hoa Nhã “Cả người anh là của em, còn tiếc gì chứ?” Diệp Kình lại gần mặt cậu, cười ám muội.

“Không đứng đắn!” Nhạc Tư Trà đỏ mặt đẩy ra anh, tiếp tục công việc đang dở.

Chôn xong hai cái bình cuối cùng, Nhạc Tư Trà dựa vào thân cây, ngửa mặt nhìn lên.

Không trung một mảnh mờ mịt nhưng lại không khiến người ta áp lực.

Trong không gian luôn ám áp như xuân, không có ngày đêm thay đổi, không có nắng gió.

Nhắm mắt lại, bên tai không một tiếng động nào, im lặng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

“Đang nghĩ gì?” Một đôi tay vòng qua thắt lưng cậu, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai.

Mở mắt ra là gương mặt tuấn tú của DIệp Kình.

“Anh không thấy ở đây rất im lặng sao?”

“Dường như đúng là thế. Em còn muốn nuôi gì?” Diệp Kình vừa nghe liền hiểu ý của Diệp Kình.

“Đã có hoa cỏ, sao có thể thiếu ong bướm?”

“Giờ đang là mùa đông.” Diệp Kình chọn mi, mùa đông rất khó kiếm những loại côn trùng đó.

“Anh chắc chắn sẽ có cách.” Nhạc Tư Trà cười nói, quẳng luôn vấn đề cho Diệp Kình.

Diệp Kình chôn mặt vào hõm vai cậu, bên mũi vờn quanh hương thơm nhẹ nhàng của cơ thể cậu “Mấy ngày nữa anh để người ta đưa tới.”

Thật ra chuyện này có thể nhờ Viên Vĩ giúp nhưng cậu không nghĩ khiếm nhân tình của anh ta, nhờ Diệp Kình vẫn tốt hơn.

Anh đã nói anh là của em, vậy em cần gì phải phản đối nữa?

Quả nhiên vài ngày sau Diệp Kình cho người đưa đồ tới, ngoài ong ra còn có hai khay nhộng.

Nhìn đếm thùng nuôi ong, lại nhìn đến nhộng, Nhạc Tư Trà cảm thấy nước miếng của mình sắp chảy ra đến nơi.

Đúng là đồ ngon a!

Cố gắng kìm nén không cho đám nhộng này lên chảo, Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình chuyển thùng nuôi ong vào sâu trong vườn hoa, chính là chỗ có mấy thứ hoa cỏ kì lạ kia.

Diệp Kình nhìn những giống hoa vừa lạ vừa đẹp kia, trêu chọc “Thì ra em cũng thông minh, biết giấu. ”

Nhạc Tư Trà không thèm để ý đến anh, quan sát thùng nuôi ong, thấy không có chuyện gì mới cẩn thận mở ra.

Bầy ong mật ồ ạt lao ra, bay thẳng tới bụi hoa, tiếng vỗ cánh từ bốn phía vọng lại.

“Nhớ đừng để Miêu Miêu tới trêu chọc bọn nó, bị chích cũng chẳng bắt đền được.”

“Ừm, bình thường sẽ không để nó tiến vào, Miêu Miêu cũng rất nghe lời.”

“Sắp thi rồi, mấy ngày nay em nghỉ ngơi đi, đừng làm mấy chuyện này lại mệt ra.”

“Em biết rồi, nói mãi.” Tuy nói vậy nhưng Nhạc Tư Trà cười thật vui vẻ.

Cảm giác được người khác quan tâm thạt sự sẽ nghiện! Cậu nghĩ, chủ động hôn Diệp Kình.

Mỹ nhân đã chủ động, Diệp Kình đương nhiên không bỏ qua, toàn tâm toàn ý mà hưởng thụ cảm giác có mỹ nhân trong lòng.

Thêm Bình Luận