Chương 10

Con trai hai tuổi còn ngủ chung với hai người, đối với chuyện này, Phó Sâm cảm thấy rất không vui.

Cuối cùng có một ngày, trước khi ngủ, anh quay qua nói với nhóc con: “Con đã lớn rồi nên học cách tự lập!”

Ai ngờ nhóc con nghiêng đầu sang chỗ khác tiến vào trong ngực Diệp Hoan Tâm, thậm chí không nói một tiếng.

Ngày thứ hai, sáng sớm đó Phó Sâm vác đôi mắt đầy quầng thâm, ôm lấy nhóc con vẫn còn ngủ say đuổi sang nhà ba mẹ.

Sau khi đến nhà ba mẹ, Phó Sâm đem nhóc giao vào tay mẹ Phó, nói: “Nhà mẹ chăm sóc nó mấy ngày đi! Tụi con dù sao cũng không có kinh nghiệm, sợ chăm sóc nó lại không ngoan.” Sau khi nói xong, Phó Sâm vội vã rời đi.

Mẹ Phó đầy nghi ngờ ôm lấy cháu trai, bà nhớ đã tìm cho hai người người trông trẻ rồi mà, không đến mức như vậy chứ!

Diệp Hoan Tâm cảm thấy Phó Sâm giống như một người phụ nữ có thai, mang thai một lần ngốc ba năm!

Sau khi Phó Sâm về nhà liền dẫn vợ yêu xuống dưới đi dạo.

“Em muốn sinh thêm một đứa nữa.” Diệp Hoan trong lòng tự nhủ.

Phó Sâm trầm mặc.

“Hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia mà!”

“...” Phó Sâm.

“Anh yên tâm đi, thân thể em tuyệt đối không có vấn đề. Lần trước là do anh không cho em đi lại nhiều nên mới khó sinh đấy.”

“Sao anh không nói chuyện?” Diệp Hoan Tâm dừng lại.

“Không có.” Phó Sâm ngừng một lát nói: “Lần này sẽ là con gái chứ?”

“Cũng có thể lắm!” Diệp Hoan Tâm làm sao biết có phải hay không.

“Vậy anh muốn đi lấy đống váy áo kia về, không thể để cho tên độc thân kia được tiện nghi.” Phó Sâm nói.

Diệp Hoan Tâm trong lòng biết rõ anh đã đem váy cho ai. Cô biết phía sau Phó Sâm có một người bạn đang cô đơn độc thân, Phó Sâm đem váy tặng hết cho cậu ta, lấy lý do cảm ơn cậu ta đã dạy cho anh “kinh nghiệm tình yêu”.

Cô nhớ rất rõ khi đó Phó Sâm còn nói với cậu ta rằng “Cậu độc thân đúng là có nguyên nhân”. Câu nói tốt này của anh khiến cậu ta tức đến muốn hộc máu.

Diệp Hoan Tâm cảm giác câu này quá thâm, không biết trái tim thủy tinh của cậu bạn Phó Sâm đã vỡ thành bộ dáng gì rồi.

Ba năm sau, Diệp Hoan Tâm toại nguyện sinh ra một bé gái trắng trắng tròn tròn. Cô nhìn thấy trên đó là nét phối hợp giữa gương mặt của mình cùng của anh. Vì thế, cô cảm thấy rất vui mừng!

Về sau Phó Sâm đi đâu cũng đều muốn đem con gái bảo bối của mình ôm vào lòng, chỉ cần mấy phút không thấy liền rất nhớ.

Vì thế, mặc dù Diệp Hoan Tâm có ý nghĩ muốn bỏ nhà trốn đi, nhưng lại cảm thấy thời gian này không được tốt. Dù vậy cô vẫn ôm một tia hy vọng với Phó Sâm, nói: “Em đi ra ngoài một chút nhé?” Nếu đổi lại trước kia, Phó Sâm nhất định đã nói, hơn nữa còn cùng cô đi.

Ai ngờ, Phó Sâm đẩy nhóc con đang chơi vui đến bên chân Diệp Hoan Tâm, nói: “Đem con thì mới được đi!” Sau đó ôm lấy bé con nói: “Con gái mình còn nhỏ thì không nên đi theo, ngược lại các thằng nhóc này cứ lừa con gái của anh, em dẫn nó đi đi!”

Nhóc con đờ mặt, không biết đang xảy ra chuyện gì. Diệp Hoan Tâm một mặt tủi thân, cảm thấy như mình bị đoạt đi yêu thương.

Cô ở trong lòng mặc niệm, con là do mình sinh, con là do mình sinh, con là do mình sinh. Sau đó lại nghĩ một chút, còn đứa bé ngoan này cũng là do mình sinh.

Gần đây có mấy tờ báo lại đưa tin vợ chồng Phó thị ân ái, yêu thương nhau như thế nào, thế kia. Diệp Hoan Tâm cảm thấy đây đều là gạt người, hiện tại trong mắt Phó Sâm chỉ còn có con gái bảo bối mà thôi.

Một ngày sáng sớm, sau khi Diệp Hoan Tâm rời giường rửa mặt nghe được trong phòng khách có tiếng vang, đi ra ngoài nhìn thấy trên bàn vuông bên cạnh đã bày sẵn hai chén cháo ngọt nóng, nhóc con ngoan ngoãn tự mình ăn cơm. Phó Sâm thì một tay ôm bé con, một tay cầm chén cháo trắng, vừa phải thổi nguội cháo vừa phải dụ bé con há miệng ăn.

“Sao anh không đút cho con trai ăn?” Diệp Hoan Tâm bất bình hỏi.

“Nó đâu còn con nít nữa”

“...” Diệp Hoan Tâm.

Từ đó về sau, Phó Sâm nhuần nhuyễn các loại kỹ năng, nào là buộc tóc cho bé con, nào là làm các loại điểm tâm bé con thích. Bé con nếu có gây chuyện như thế nào thì Phó Sâm cũng sẽ rất kiên nhẫn, cầm đủ loại đồ chơi Barbie lên dỗ dành bé con, kể chuyện cho bé con trước khi ngủ, dẫn bé con đi chơi khắp nơi.

Diệp Hoan Tâm cảm thấy mình thất sủng thật rồi, mỗi ngày đều ăn dấm chua từ bé con cả.

Thật ra Phó Sâm vẫn như cũ rất yêu Diệp Hoan Tâm, chỉ là nhìn thấy phiên bản tiểu khả ái của vợ sẽ không nhịn được dâng đầy tình làm ba, cả trái tim đều mềm mại.

Mỗi một phần điểm tâm cũng đều có một phần làm cho Diệp Hoan Tâm.

Phó Sâm cảm thấy quãng thời gian này rất tốt, cô nhìn bọn nhỏ đang nháo, anh nhìn cô đang cười, năm tháng tươi đẹp như vậy, mỗi một ngày đều là thời điểm hạnh phúc nhất.

Phó tiên sinh cảm thấy, cuộc sống sau khi cưới của mình rất ngọt ngào.