Chương 43: Sương mù (4)

Buổi tối hôm đó sau khi Hạ Thiên trở về ký túc xá, sắp xếp lại vài ghi chú mà mình bỏ lỡ trong hai ngày qua, lại chuẩn bị trước bài ngày mai một lần, vào phòng tắm rửa mặt xong, vừa vặn đúng 12 giờ ký túc xá cắt điện, cô từ bên trong mò mẫm đi ra, cảm ơn Kỳ Liên Liên đã dùng đèn flash điện thoại dọi cho cô.

Tinh thần của Viên Tiểu Tuệ không hiểu vì sao, lại vô cùng mong chờ tập san và báo tuần sau của trường, quấn lấy bảo Hạ Thiên kể cho cô ấy nghe chuyện thi đấu mấy ngày nay, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô ấy một chút, lúc Hạ Thiên mơ màng ngủ, bỗng nhiên có phát hiện muộn màng ——

Lúc ấy ở phía sau trạm xăng, khoảnh khắc “chán ghét” mà cô nhìn thấy từ trong mắt Lôi Đình hình như cũng không phải ảo giác, ánh mắt Lôi Đình nhìn mình cơ bản khôi phục lại trước kia, nhưng kỳ thật vẫn có một loại nói không rõ ràng ở bên trong, chỉ là anh ta đè ở trong tâm tình, rất nhỏ mà thôi.

*

Long Cẩm Hoa cùng cố vấn của đội khi thi đấu trên đường trở về tạm thời được thông báo đi họp ở nơi khác, trực tiếp thay đổi hành trình ở trên đường cao tốc, chủ nhật mới trở về trường. Tiệc mừng được ấn định vào tối thứ hai đến trễ, địa điểm vẫn là nhà hàng mà đội mô hình máy bay thường xuyên tụ tập ăn uống.

Hạ Thiên thân là một đội viên của đội mô hình hàng không đương nhiên mà cùng đi, mà Từ Tĩnh Nghi thường lăn lộn cùng mọi người quen thuộc nên cũng đi theo, sau đó biết được lúc ấy ở trong căn tin, người nói kia không nói rõ ràng, mà Từ Tĩnh Nghi cũng là bởi vì quá nóng nảy nên hiểu hơi sai lệch. Sau chuyện này, hiểu lầm được giải quyết, từ quan điểm của Hạ Thiên, ngược lại cảm thấy bởi vì chuyện này bởi vì mình mà Tĩnh Nghi và Lôi Đình nhìn có vẻ buồn chán hơn trước một chút.

Liên hoan hôm nay, Tống Âu Dương dựa theo tính toán lúc trước, tìm một thời điểm thích hợp, ở trước mặt huấn luyện viên cùng tất cả đội viên, chính thức nói chuyện mình muốn rút lui khỏi đội mô hình máy bay.

Tuy rằng sau chuyện anh và Lôi Đình “một trận” vào rạng sáng hôm đó đã là quyết định nửa công khai, nhưng thật sự đến lúc này, trên mặt mọi người vẫn không khỏi có sự tiếc nuối, đặc biệt là huấn luyện viên Long, nhìn rất giống như vẻ đau lòng vì “tâm can” của mình bị mất đi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Vô cùng yêu thích môn thể thao này, bản thân anh lại có thiên phú, học sinh có thành tích xuất sắc, tương lai còn có khả năng vô hạn trong nhiều cuộc thi mô hình máy bay trong nước hoặc nước ngoài cho mình, cho trường học, thậm chí mang về cho quốc gia nhiều giải thưởng hơn, nhưng mà cứ như vậy rút lui.

Thật đáng tiếc. Rất đáng tiếc.

Mọi người dường như cũng cảm thấy như vậy.

Nhưng biểu cảm của Tống Âu Dương, từ đầu tới đuôi đều rất bình tĩnh, giống như là đang nói với mọi người —— anh chỉ là đưa ra một lựa chọn nên làm mà thôi.

Lúc huấn luyện viên Long uống nhiều, rất thần kỳ lại không bị choáng váng, nhưng lại nói so với bình thường còn nhiều hơn rất nhiều. Liệt kê lại tỉ mỉ tất cả những giải thưởng của tống Âu Dương từ sau khi vào năm nhất đại học mang về cho trường cho mọi người nghe, giải thưởng đồng đội.

Có thể nhìn ra được, huấn luyện viên là thật sự cảm thấy luyến tiếc.

Tống Âu Dương ở một bên nghe, tuy rằng cảm thấy hơi không được tự nhiên, nhưng cũng không cắt ngang ông ấy dong dài, chỉ rót thêm một ly rượu, lại kính ông ấy một ly, thấy ông ấy uống hơi nhiều, liền gọi Kiều Nguy Nhiên đên, bắt taxi đến đưa ông ấy về về nhà.

Không lâu sau, hai người trở về, Tống Âu Dương một tay cầm ly, một tay cầm bình rượu, nhìn hai vòng quanh người hai bàn, coi như chính thức tạm biệt đồng đội đã ở chung với mình hơn hai năm.

Có lẽ là bởi vì không có “người lớn” ở đây, mấy “bạn nhỏ” trong đội tâm tình tan rã, Bạch Liên Khởi là người đầu tiên bật khóc. Chuyện Tống Âu Dương nói với Hạ Thiên lúc trước, lại một lần nữa diễn ra chân thật trước mắt cô.

Hạ Thiên nhìn Bạch Liên Khởi từ chỗ đối diện đứng lên ôm Tống Âu Dương khóc lóc nước mũi nước mắt chảy không ngừng.

Mọi người nhìn anh ta như vậy, vốn dĩ đôi mắt ửng đỏ muốn khóc nhưng không khóc được ngược lại còn bị anh ta làm cho bật cười.

Tống Âu Dương cũng bị anh ta ôm một cái dở khóc dở cười, hai tay giơ đồ trong tay lên, bất đắc dĩ nói: “Tôi nói thằng nhóc này của cậu xảy ra chuyện gì vậy? Động một chút liền khóc như một đại cô nương, có mất mặt hay không?”

Bạch Liên Khởi không nhúc nhích, Tống Âu Dương không có cách nào, cúi đầu nhìn Hạ Thiên đối diện trợn mắt há hốc mồm lại buồn cười, buông ly rượu trong tay ra kéo cánh tay anh ta ra, “Không được đâu, bạn gái tôi còn ở bên kia nhìn đó!”

Bạch Liên Khởi nâng mu bàn tay lên xoa mắt, nhìn Hạ Thiên xấu hổ nói, “Thật xin lỗi chị dâu, nhưng đội trưởng thật sự giúp em quá nhiều, anh phải đi em thật sự luyến tiếc ——”

“Được rồi được rồi,” Tống Âu Dương ấn hắn bả vai làm cho anh ta lại ngồi xuống ghế lần nữa, “Tôi chỉ là rút lui khỏi đội không đi thi đấu mà thôi, cũng không phải sau này ở trường học vĩnh viễn không gặp được, các cậu làm như tôi không lâu sẽ rời khỏi cuộc đời luôn vậy.”

Nam sinh ngồi bên cạnh Bạch Liên Khởi cũng là một cậu bé thành thật, nghe thấy Tống Âu Dương nói, nhìn sàn nhà trống rỗng “phi phi phi” ba cái, “Bà nội em nói những lời không may mắn này không thể tùy tiện nói ra.”

Lời này vừa nói ra, đề tài trên bàn nháy mắt nổi lên, “mê tín”, “khoa học”, “Thà rằng tin cái này hay không thể tin cái này” này ba quan điểm bắt đầu bị thảo luận không thôi ở trên bàn.

Nhưng vốn dĩ trong phòng đang ồn ào nhốn nháo, khi Tống Âu Dương bưng chén rượu cùng bình rượu đến bên cạnh Lôi Đình cuối cùng, vẫn dần dần yên tĩnh lại.

Dù sao buổi sáng hôm đó hai người đánh một trận, người không có mặt nghe “phổ cập” qua đi, tự nhiên đều biết, huống chi, mấy ngày nay quan hệ của hai người cũng quả thật khác biệt với trước kia, có hơi vi diệu.

Tống Âu Dương nhận thấy được xung quanh trở nên yên tĩnh, nhìn xung quanh, mọi người lại lập tức giả vờ nói về đề tài vừa rồi, nhưng cụ thể mình nói cái gì, quỷ mới biết.

Bình rượu trong tay Tống Âu Dương trống rỗng, thuận tay cầm một nửa bình khác trên bàn, trước tiên rót đầy ly cho Lôi Đình, rồi lại rót đầy ly cho mình. Anh không nói hai lời, trước tiên tự mình uống ba ly, mới lại rót đầy ly đυ.ng vào ly của Lôi Đình, nhìn Lôi Đình nói: “Được rồi, Điềm Điềm cũng chưa từng giận dỗi với tôi như vậy.”

“…………”

Mọi người kéo lỗ tai nghe động tĩnh bên này, có người không nhịn được, bật cười thành tiếng, sau đó khi Lôi Đình nghe thấy liếc sang, người kia lui xuống dưới gầm bàn làm người vô hình.

Tống Âu Dương cũng cười, là bởi vì nhìn thấy Lôi Đình uống xong ly rượu kia, một giọt cũng không còn thừa.

Bên tay phải Lôi Đình là Từ Tĩnh Nghi, Tống Âu Dương nâng ly ý bảo cô ấy, người đó lắc đầu với anh, anh liền trực tiếp đi qua, ngồi ở bên tay phải Từ Tĩnh Nghi chính là Hạ Thiên, cô không thể uống rượu, anh đương nhiên cũng đi qua. Tống Âu Dương trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi.

Tống Âu Dương thật sự uống cũng không ít, tính cả số rượu đã uống vụn vặt từ khi mới bắt đầu, hơn nữa anh vừa mới đi một vòng uống gần hết một bình, như thế nào cũng hơn hai bình, rượu trắng 42 độ, thật sự là muốn mạng người.

Cũng may mắn, tửu lượng của anh vẫn còn có thể.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hạ Thiên thấy anh nhắm hai mắt, không quấy rầy anh, đứng dậy đi ra ngoài gọi người phục vụ xin một ấm trà, cho anh uống xong, mới nửa ép anh đến sofa đôi bên cạnh cửa sổ nằm.

“Nằm một lát chúng ta sẽ trở về.” Tống Âu Dương đưa tay che nửa khuôn mặt, thấp giọng nói với Hạ Thiên.

Hạ Thiên nói, “Lát nữa bọn họ kết thúc, em sẽ gọi anh.”

Lúc Hạ Thiên trở lại bàn, đề tài của đã từ phong kiến mê tín, tán gẫu đến trên tạp chí trường học mới được phát ra chiều nay, có người nổi lên, lại nói đến ảnh chụp của mình trên tạp chí của trường, đề tài tự nhiên lại đến trên người Hạ Thiên.

Thật sự là không chịu nổi lời khen “quá khích” của mọi người, cô lấy cớ đi vệ sinh, ra khỏi cửa phòng bao.

Ở trong phòng vệ sinh một lát, Hạ Thiên đi từ bên trong đi ra hành lang, bất ngờ đυ.ng phải Lôi Đình từ trong phòng đối diện đi ra.

Mà Lôi Đình ở nhìn thấy ánh mắt của Hạ Thiên, vẫn mang theo một loại cảm mà Hạ Thiên nhìn không hiểu lắm, đêm qua cô và Tống Âu Dương rốt cuộc cũng đi xem bộ phim đầu tiên từ khi hai người làm người yêu, thừa dịp thời gian vừa mới bắt đầu quảng cáo, cô nói ra chuyện đó với anh. Tống Âu Dương chỉ nói cô lo lắng nhiều rồi, trong lòng Lôi Đình tức giận, nhưng chỉ là nhằm vào anh mà thôi, không liên quan đến cô, bảo cô đừng suy nghĩ nhiều.

Thậm chí khi Hạ Thiên lại muốn truy hỏi, nói giỡn không phải là cô lo lắng hai người có bí mật gì đó không thể cho ai biết mới có thể cảm thấy Lôi Đình “chán ghét” cô phải không? Hạ Thiên tức giận trợn mắt nhìn anh.

Mà anh cười nhét rau khô trong tay vào miệng cô, hai người không tiếp tục đề tài này nữa.

Nhưng dù sao cô cũng không phải khối đầu gỗ, thái độ của một người đối mình thay đổi hay không, cô không có khả năng không tự cảm nhận được.

Mà cô, ngoại trừ lúc trước trong chuyện của Tống Âu Dương và mình từng có một khoảng thời gian trạng thái đà điểu, ở những chuyện khác, chưa bao giờ nguyện lãng phí quá nhiều thời gian để vật lộn.

Nhìn Lôi Đình cùng mình liếc nhau một cái liền chuẩn bị đi qua người cô, Hạ Thiên gọi anh ta lại.

“Lôi Đình.”

Lôi Đình không quay đầu lại. Hạ Thiên dứt khoát xoay người lại vòng qua trước người anh ta cùng anh ta mặt đối mặt.

“Anh và Âu Dương đánh nhau mà là vì em sao?” Hạ Thiên đi thẳng vào vấn đề hỏi anh ta, lại nói, “Đương nhiên, không phải là em nói đến phương diện tình cảm.”

Nhìn anh ta trầm mặc không nói nhìn cô, Hạ Thiên có hơi bất đắc dĩ lắc đầu, “Tuy rằng anh cố gắng che dấu, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng chơi cùng nhau nhiều năm như vậy, có vấn đề gì hay không em không phát hiện không được.”

“Chỉ là, anh phải biết rằng, nếu anh cái gì cũng không nói, em sẽ vĩnh viễn sẽ không biết, em không biết em làm chuyện gì làm cho anh sinh lòng chán ghét, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến Âu Dương, thế cho nên cuối cùng còn đánh nhau với anh ấy, nói không làm anh em với anh ấy nữa.”

“Âu Dương anh ấy,” Hạ Thiên nhìn Lôi Đình, “Cũng không phải anh không biết anh ấy, rất ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài, cho nên đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu lúc ấy người nghe thấy mấy lời này chính là anh, thì anh sẽ cảm thấy như thế nào?”

Hạ Thiên cũng không biết mình nói đến điểm nào của anh ta, Lôi Đình cười một tiếng, trong nụ cười mang theo chút trào phúng, còn mang theo chút bất đắc dĩ.

Nhưng vành mắt cũng hơi ửng đỏ.

“Hạ Thiên, mấy người bọn anh ở trong mắt em và Tống Âu Dương, rốt cuộc tính là cái gì?” Hai tay Lôi Đình cắm vào trong túi quần, cúi đầu nhìn Hạ Thiên thản nhiên hỏi.

Hạ Thiên đã không nhớ rõ mấy người bọn họ gọi mình tên đầy đủ là khi nào, gần đây nhất, chắc cũng là năm ngoái khi bọn họ biết mình quyết định đi làm bác sĩ không biên giới, hai người là Lôi Đình và Tĩnh Nghi, dùng biểu cảm giống như nhìn người điên nhìn cô, gọi tên cô.

Bỗng nhiên nghe được anh ta gọi mình như vậy, Hạ Thiên trong nháy mắt sững sờ, cảm thấy xa lạ, thậm chí làm cô cảm thấy đó không phải tên cô.

“Cái gì?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Rất khó hiểu sao?” Lôi Đình cười nhạo, “Anh chính là đang hỏi em, mấy người bọn anh ở trong mắt hai người rốt cuộc tính cái gì?”

Hạ Thiên nhất thời không biết nói tiếp như thế nào.

Lôi Đình lại cười một tiếng, nói, “Đúng vậy, tuy rằng chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, rất nhiều lúc đều ở cùng một chỗ, nhưng mỗi người vẫn có cuộc sống của mỗi người, mỗi người đều có con đường mỗi người muốn đi, mỗi người đều có quyết định riêng, phải làm, nhưng những chuyện nhỏ nhặt lông gà, à còn chưa tính, nhưng giống như,” Lôi Đình bỗng nhiên quay đầu nhìn khung tranh sơn dầu trên hành lang, thở ra một hơi thở dài, mới quay đầu lại nhìn Hạ Thiên, giọng nói có sự căng thẳng tiếp tục nói: “Giống như loại chuyện này có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của tất cả chúng ta, thậm chí là cuộc sống, hai người, có thể thương lượng cho bọn anh một chút hay không, cho dù kết quả cuối cùng vẫn là như thế, ít nhất ——”

“Cho bọn anh một chút thời gian để làm đệm.”