- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Cuộc Sống Này Là Những Con Số
- Chương 53
Cuộc Sống Này Là Những Con Số
Chương 53
Sau khi khách sạn LC công cũng là ngày cuối năm, tết nhất tới, công ty cũng nghỉ.
Tết âm lịch trước kia, tôi đều một mình trôi qua, trước đây mỗi lần tới ngày 30, hàng xóm sẽ kêu tôi qua nhà bọn họ ăn cơm tất niên, tôi toàn cười từ chối. Ăn tết là thời khắc người một nhà sum họp, tôi là ngoại nhân đến làm gì a~ Hàng xóm thấy tôi cố chấp không đi, chỉ có thể bưng hai chén bánh sủi cảo nóng lại, để cho tôi lúc còn nóng mau ăn. Tôi cầm đữa, vừa ăn vừa nghe tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ, vừa trò chuyện với di ảnh của bà ngoại và mẹ, kể với hai người tôi năm nay làm gì, nói với họ tôi rất nhớ họ, chúc họ tết âm lịch vui vẻ.
Sau này có Điền Hàm và Hồng San, mỗi lần cuối năm, bọn họ đều muôn mang tôi đến nhà ăn tết, có lần không lay chuyển được sự cố chấp của Hồng San, liền theo cậu ấy đi tới nhà, vừa đi vừa hối hận, cha mẹ và ông bà của Hồng San đều có mặt, nhìn thấy một nhà hòa thuận đoàn viên vui vẻ, tôi đột nhiên cảm giác được chính mình giống như cỏ dại không có rễ, mà trên thực tế đúng là cỏ dại không rễ.
Từ đó về sau tôi không có cùng ai ăn tết, nhưng tôi thực ra cũng thích tết, bởi vì tết rất có ý nghĩa, có thể nhìn mọi người trên phố lớn ngõ nhỏ mua các loại hàng tết, trong nội tâm cũng có thể vui vẻ. Tôi thích nhìn người khác cười, bởi vì nụ cười của người khác có thể làm tôi cũng cười theo, người sống trên đời, cười nhiều mới tốt.
Bất quá tết này tôi nhất định sẽ không cô đơn, bởi vì Diệp Lê nói muốn cùng tôi trải qua.
Tôi hỏi Diệp Lê: “Cậu không cùng cha mẹ ăn tết, bọn họ không trách cậu sao?”
Diệp Lê nói: “Không có, bọn họ đều có nahf của mình, cũng có một đống bạn bè, căn bản thì có tớ hay không cũng không sao, tớ gọi cho họ nói năm nay sẽ ăn tết cùng cậu rồi”
“Di~ bọn họ có đồng ý không?”
“Có chứ, mẹ tớ còn nói sẽ mua quà tặng cậu, bởi vì chuyện của ngoại mẹ, cha mẹ tớ đối với cậu vẫn còn có chút áy náy, hơn nữa cậu là người ai cũng thích, mẹ tớ đương nhiên yên tâm lắm”
“A~ vạn nhất dì biết là tớ bắt cóc con của dì, hẳn là sẽ lo lắng lắm nha~”
“Tớ chịu là được mà”
“Ưm” tôi ôm lấy Diệp Lê, nhẹ nhàng nói: “Tết năm nay có cậu, thật tốt”
“Đứ ngốc, sau này tớ đều sẽ cùng cậu đi qua tết âm lịch”
“Ưm”
Ngày hai mươi chín, tôi và Diệp Lê đi siêu thị mua hàng tết, đêm 30 cùng nhau nấu sủi cảo, gọi là cùng nhau thực ra là tôi bao xô hết, Diệp Lê ở bên cạnh trờ chuyện. thỉnh thoảng nghịch ngợm như con nít.
Ăn cơm tất niên, chúng tôi thay đổi quần áo đi ra quảng trường coi pháo hoa.
Trời trong không mây, từng đợt pháo hoa được bắn lên cao, nghe như tiếng mưa rơi.
Pháo hoa lóe sáng rực rỡ, tô thêm sự vui mừng.
Trời rất lạnh, nhưng trên quảng trường có rất nhiều người, tôi và Diệp đứng trong đám người, lóa mắt nhìn pháo hoa màu xanh đậm nở rỗ trong màn đêm, bất tri bất giác nắm lấy tay nhau.
Diệp Lê khẽ dựa lên tôi nói: “Chỉ mong đời này có thể lâu dài, cùng cậu ngàn dậm thiền quyền.
Tôi ôm cậu ấy, cảm nhận được lòng cậu ấy nhảy lên, giao thừa, cùng người yêu chúc mừng, không có gì có thể so với giây phút này.
Mùng một, tôi gọi điện cho Điền Hàm và Hồng San chúc các cậu ấy năm mới vui vẻ, rồi cùng với Diệp Lê đi xe ra vùng ngoại thành tìm Lão Từng.
Lão Từng trước kia ký hợp đồng làm khoán đầu cho công ty M, thủ công của hắn rất tốt, những người dưới tay hắn cũng chịu khó làm việc lắm, có lần đang thi công, lão Từ ngại thợ dưới trướng thủ công không khéo, liền tự mình làm mẫu, đang làm thì hắn từ lầu ba té xuống, tổn thương cột sống, cả đời tàn tật, bây giờ chỉ có thể đi bằng xe lăn.
Lão Từng năm nay sáu mươi ba tuổi, tóc đã sớm bạc, nếp nhăn đầy mặt, bởi vì làm thủ công lâu năm, còn vì thỉnh thoảng phải đi xe lắn, hai tay hắn nổi lên lớp chai sạm thật dày, khớp xương cũng gồ ra phía ngoài, nhìn có chút dị.
Trước khi hắn xảy ra chuyện, mỗi ngày tôi đều đi đến công trình thăm hắn cùng hắn tán gẫu mấy câu, lão Từng đọc sách không nhiều, nhưng hiểu biết rất nhiều, nhớ có lần hắn đến công ty tôi tìm giầy tờ quy hoạch quan trọng, khi đó tôi chỉ là một cái thiết kế nhỏ, thường xuyên làm việc suốt đêm sáng hôm sau còn phải liều mạng tìm tài liệu, hắn nhìn đôi mắt tôi vừa đỏ vừa đen, cảm khái nói: “Hiện tại cô rất giống tôi tuổi trẻ năm đó, mỗi ngày vì kiếm tiền mà không để ý cái mạng, ai~ tuổi còn trẻ, nên biết cái gì quan trọng, người chết không mang theo được gì đâu”
Những lời này của lão Từng làm tôi nghĩ đến Mao Trạch Đông cũng từng nói: “Người còn, đất còn, người mất đất cũng mất” Thật không nghĩ tới vị này thật thà phúc hậu còn có chút thô thiển lại có thể nói ra những lời y như một vĩ nhân, từ đó tôi đối với hắn có cái nhìn khác, sau khi hắn xảy ra chuyện, mỗi tết âm lịch tôi đều đi thăm hắn.
Vợ của lão Từng là một nông phụ thật thà chất phác, kỹ năng làm việc rất tốt, họn họ có ba người con gái, đác tiếc, cha mẹ thiện lượng lại không thể dạy ra con trẻ lương thiện, lúc thân thể còn khỏe, lão Từng còn có thể quản được, sau này tàn tật liền không thể quản nỗi, hai tháng sau khi lão Từng xảy ra chuyện, ba đứa con ầm ĩ muốn chia gia tài, thậm tiền bồi thường bảo hiểm của công ty M cũng muốn chia ra, mỗi người đều muốn ở riêng, một nhà cả ngày tranh cãi ầm ĩ, thậm chí bọn họ còn mắng vợ chồng lão Từng không có công bằng, thiên vị này kia. Lão Từng cùng vợ quay mặt về một phía, một tay nuôi lớn con cái, trừ bỏ rơi lệ không còn biện pháp khác.
Tôi từng hỏi lão Từng: “Bác có bao giờ cảm thấy ai oán không?”
Lão Từng nói: “Có thể oán ai? Có thể trách ai? Con bất hiếu là do trước mình tạo ác nghiệt, đây là mệnh, không có oán ai cả”
Lão Từng lời nói vô lực, lộ ra tang thương, ánh mắt cũng vậy “Ai cũng không oán” bốn chữ này, một người từng trải qua sinh tử, lão nhân bị năm tháng đυ.c khoét nói ra, rất có trọng lượng.
Tôi ở trên đường kể cho Diệp Lê nghe chuyện xưa của lão Từng, Diệp Lê nghe xong liên tục cảm thán, chúng tôi cũng vừa đến nhà của lão.
Lão Từng không ở chung với con cái, trước đó hai vợ chồng ở một căn nhà ngói rất to, nhưng bị người con cả chiếm mất, hiện tại ở một căn nhà nhỏ đầu thôn, trước nhà dùng rất nhiều bình gỗ làm thành một cái hàng rào, củi chất bên trái hàng rào, nhà nhỏ phía đông không tới mười thước, có hai cái chồi nhỏ bên trong nuôi vịt hoặc gà, trong nhà dụng cụ không nhiều, nhưng rất ngăn nấp sạch sẽ, một bước đi vào, làm tôi cảm nhận được, không phải tình cảnh của hai vợ chồng lão Từng làm lòng người đau xót, mà là gian nhà nhỏ này.
Lão Từng thấy chúng tôi liền cao hứng, tôi giới thiệu sơ Diệp Lê cho bọn họ, rồi đem lễ vật mua tặng đặt lên bàn, vợ lão Tùng rót hai ly nước âm cười đưa cho tôi và Diệp Lê nói: “Đứa nhỏ này, đến đây là bọn bác vui rồi, mua quà cáp làm gì, trong nhà lạnh, nhanh uống nước cho ấm thân, hôm nay đừng về sớm, lát nữa chúng ta cùng ăn sủi cảo a~”
“Được, bác gái, nay bọn con tới là ăn cơm nhờ a~”
“Haha” Lão Từng cười nói: “Được, cứ việc ăn nhờ, bác mong còn không được”
Vợ lão Từng nhìn Diệp Lê nói: “Con gái, nhìn thật đẹp, con đang làm gì?”
Diệp Lê nói: “Dạ, làm kiến trúc”
“Đúng là không dễ dàng nha~” Lão Từng nói: “Con gái muốn làm kiến trúc, sống rất vất vả”
“Dạ cũng tạm được, con làm việc nhẹ lắm, toàn là về bản vẽ thôi”
“Di~ vậy con và Phương Ngưng giống nhau, là vẽ đồ đồ* gì đó đúng không?” (mình để nguyên văn, ý là đồ án, bản thảo đó)~
“Dạ, cũng là vẽ”
“Mẹ nó chứ cái này hay a~ kiếm được nhiều tiền, bác lúc còn trẻ, dẫn đội làm cho người ta, cái người cầm đồ đồ gì đó dặn bọn bác phải làm như thế nào toàn là những người có học vấn”
“Dạ, bọn họ tuy có học vấn nhưng vẫn cần có thợ khéo,làm sao có thể bằng ngài được, muốn làm kiến trúc sư có học vấn, cũng không thể thiếu hổ trợ của những người khéo như bác a~”
“Ha ha, đứa nhỏ này tốt, khiêm tốn a.”
“Đừng chỉ có nói chuyện suốt” Vợ lão Từng mặc tạp dề nói “Sắp giữa trưa rồi, bác hiện tại đi nấu đồ ăn, tụi con muốn ăn sủi cáo loại nào?”
“Bác, đừng vội” Diệp Lê mở ra túi lễ vật nói: “Sợ bác vội nên Phương Ngưng đã đặc biệt làm xong bánh sủi cảo rồi, chúng ta hâm nóng là được ạ”
“Aiz~ thật chu đáo, vậy bác đi lấy cái chậy rồi nấu nước, các con chờ a~”
“Dạ!”
Ăn xong cơm trưa, tôi và Diệp Lê cùng lão Từng nói chuyện vài cậu, nhìn sắc trời cũng không còn sớm, tôi và Diệp Lê chuẩn bị rời đi, vợ lão Từng kêu chúng tôi chờ một chút, sau đó từ trong vạc lấy ra tượng hình con cá, tìm túi nhựa bỏ vào rồi đưa cho chúng tôi “Đều là bác tự tạc, mấy đứa mang về trang trí a~”
Tôi nhận lấy nói: “Cám ơn bác gái.”
“Cám ơn cái gì?” Lão Từng nói “Nên cám ơn là hai vọ chồng bác, đứa nhỏ này năm nào cũng đến chơi, còn mang theo lễ vật này nọ, trong lòng bác thật sự…ai~ trờ về thì nghỉ ngơi thật tốt, công việc có vội thì cũng nên chú y bản thân, đừng để mệt quá, biết chưa?”
“Dạ con biết, bác gái, bác trai, bọn con đi đây, đừng tiễn nữa”
Tôi phất phất tay hai cái với lão Từng, rồi cùng Diệp Lê sóng vai rời đi, ở trên đường tôi giận dữ nói: “Lão Từng bọn họ thật sự đáng thương, ba đứa con đến cả cha mẹ cũng không đến thăm, nuôi con như vậy có ích lợi gì? Đúng là quỷ ma, làm con mà vô tâm”
“Aiz~ đa nuôi rồi, còn có cách nào khác sao?” Diệp Lê hơi hơi cong lên khóe môi, con người trong sáng nói: “Kỳ thực lão Từng bọn họ cũng không tới nổi, ít nhất còn có bạn giờ, con cái lớn rồi ai cũng có chỗ riêng, chỉ có bạn già, mới có thể cùng mình một đời, mượn ý ở đây có thể nói, chúng ta kiếp này tuy rằng sẽ không có con, nhưng chúng ta có thể dựa vào nhau, che chở nhau, đời này đã là viên mãn lắm rồi”
Trong lời nói của Diệp Lê, như là nước suối mát lùng hòa cùng gió đêm, ôn nhu dịu dàng, cậu ấy có thể dễ dàng nắm được tâm lý của tôi.
Tôi nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu ấy, ý cười ở khóe miệng hiện lên, vốn là khí trời rét lạnh, tôi lại cảm thật thật ấm áp.
————-
Đọc bộ này, tự nhiên cảm thấy, thực muốn có một người bạn, để cùng già, cùng che chở nhau quạ T^T ~….haiz ~
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Cuộc Sống Này Là Những Con Số
- Chương 53