Chưa bao giờ vận động như vậy làm tôi ngủ rất say, sáng sớm đồng hồ báo thức kêu muốn hư tôi mới lồm cồm bò dậy, chậm rãi mở mắt nhìn thấy Diệp Lê thật giống heo con đang nằm ngủ, aiz, cậu ấy chắc chắn cũng mệt muốn chết, mỗi ngày mở mắt đều có thể nhìn thấy cậu ấy đúng là loại cảm giác tuyệt vời nhất, cơ mà khi nhìn lại thời gian…tốt nhất vẫn là nên rời giường đi…
Tôi vỗ vỗ mặt Diệp Lê nói nhỏ: “Diệp Lê, mau dậy, không thì trễ đó.”
Lông mi Diệp Lê thật dài khẽ run, ánh mắt mệt mỏi mở ra một đường nhỏ, cậu ấy đưa tay lười biếng vặn một cái, không tình nguyện nói: “Nay không muốn đi làm, thiệt khốn.”
“Không được, mau dậy, nay không đi làm thì cuối tuần tớ làm sao cùng cậu nghỉ ngơi.”
“Aiz~ được rồi…” Diệp Lê ôm chặt cổ tôi, làm nũng nói: “Hôn tớ sớm tốt lành đi.”
“…” tôi nhẹ nhàng hôn lên môi cậu ấy, Diệp Lê hình như thấy không đủ, rướn đầu cùng tôi hòa vào nhau, một lúc lâu sau mới thỏa ước mong liếʍ liếʍ môi cười hì hì: “Sáng sớm sau này cứ như vậy hôn đi.”
“Cậu nha~” tôi bất đắc dĩ xoa xoa tóc cậu ấy, đem quần áo đưa cho Diệp Lê: “Không còn sớm, mau đứng lên, tí nữa xuống dưới lầu ăn đi, nay làm không kịp rồi.”
“Được.”
Ăn điểm tâm, tinh thần phấn chấn đi làm, hai mưới sau tuổi, lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị yêu thương, tâm tinh đương nhiên rất rất rất tốt.
Nội thất của khách sạn LC đã làm được một nữa, tôi hẹn Trương Minh đi thị sát công trình, Trương Minh đối với chất lượng trang hoàng rất hài lòng, ở đại sảnh lầu một nói: “Công ty M quả nhiên là tốt nhất, sau này nếu có cơ hội tôi cùng người sáng lập hội sẽ lại cùng công ty các người hợp tác.”
“Có thể cùng ngài hợp tác, chúng tôi cầu còn không được.”
“Đã sớm nghe Diệp Lê nói qua Phương Ngưng là người đáng tin cậy, mấy tháng qua cùng cô làm việc cảm nhận vô cùng rõ ràng.”
“Trương lão quá khen rồi, làm ăn đương nhiên phải chú ý chữ tín, làm người cũng nên như vậy, trước kia nghe qua Trương lão đối với người hay sự việc đều thành 'thành' làm tín, tôi cũng chỉ là học tập theo ngài thôi ạ.”
“Ha ha, tốt, tốt lắm.” Trương Minh tháo nón bảo hộ xuống, ngồi xuống ghế so pha trong đại sảnh nói: “Phương Ngưng, thân thế của cô tôi có nghe người quản lý nói tới, có thể từ một tiểu cô nương lớn lên trở thành người được người khác hâm mộ như vậy thật không dễ, cô bây giờ vẫn độc thân?”
Tôi nghĩ đến Diệp Lê, lắc đầu cười nói: “Không phải”
“Di~ chàng trai nhà ai mà có phúc khí vậy?”
“Haha, là bạn học của tôi.”
“Bạn học tốt, bạn học rất tốt, thanh mai trúc mã, đã hiểu rõ.” Trương Minh gật gật đầu rồi thở dài: “Vốn còn định giới thiệu cho cô đệ tử của tôi, giờ thì không cần rồi.”
“Đệ tử của Trương lão là nhan trung long phượng (rồng trong loài người), nhất định sẽ tìm được đối tượng tốt.”
“Khó nói, khó nói lắm” Trương Minh lắc đầu, tay vung lên nói: “Hiện tại, nam nữ không tốt ngày càng nhiều, phần lớn toàn là xoi xét người khác, đàn ông xoi xét phụ nữ, phụ nữ đối với nam nhân lại càng xoi xét, người tốt không ít, nhưng tìm người hợp ý, không dễ.”
“Cái đó rất khó trách, coi như duyên phận chưa tới, chờ duyên phận tới có ngăn cũng không ngăn được a.”
“Haha, hay cho câu duyên phận chưa tới của cô, đem vấn đề nam nữ không tốt triệt để giải quyết, rất tốt, nha đầu này làm tôi thực thích, rảnh rỗi thì tới nhà tôi một chút, tôi đề cập cô với vớ tôi, cô ấy rất muốn gặp cô nha~”
“Haha, vinh quanh cùng may mắn của tôi, nhất định sẽ ghé.”
Cùng Trương Minh rời đi, Điền Hàm gọi điện cho tôi nói: “Cuối tuần có lễ hội đấu giá rất lớn, Hồng San lại là khách quý, cậu ấy nói cậu và Diệp Lê không có việc gì thì ghé qua chơi kìa.”
Tôi hỏi: “Cậu có đi không?”
“Tớ đương nhiên phải đi, không những phải đi mà còn phải phỏng vất được một vài người nổi tiếng nha, các cậu đừng quên đó.”
“Được, hẹn cuối tuần gặp.”
Cuối tuần, tôi và Diệp Lê đi đến lễ hội đấu giá, trên đường đi, Diệp Lê lật đi lật lại vài trang trong tạp chí kiến trúc, cau mày nói: “Bây giờ người phế phán bình phẩm ngày càng nhiều, cậu xem thị vi bất phân, bình phẩm Trương Minh không ít, nói Kiến trúc sư Trương Minh tư tưởng bảo thủ, già cỗi, tớ thấy cảm nói vậy rất oan cho Trương lão sư nha, thật đúng là ứng với câu nói kẻ tiểu nhân thường đắc ý với khuyết điểm hoặc sai lầm của vĩ nhân”
Tôi quay đầu liếc sơ qua đầu đề, vươn tay vỗ vỗ chân Diệp Lê an ủi: “Cây to đón gió mà, Trương Minh trong giới kiến trúc rất có danh tiếng, tự nhiên sẽ có người cực kỳ hâm mộ cũng sẽ có người đố kỵ chỉ trích, theo tâm lý học có rất nhiều thích mắng mỏ hay so sánh thành công của người khác để thõa mãn chính mình, cũng dùng cách này để khoe khoang chính mình, tớ nghĩ Trương Minh đối với loại công kích phê bình này không để ý tới đâu, nếu không đã không có thành tựu như ngày hôm nay rồi, chỉ cần nổi tiếng liền sẽ có người phê bình này nọ, còn nếu không phê bình thì cũng chỉ là mấy lời khen tặng giả tạo thôi, nhớ kỹ, không ai đá một con chó chết cả.”
“Phương Ngưng, cậu đúng là khai sáng người nha~” Diệp Lê không màng danh lợi cười hỏi: “Nếu ngày nào đó tớ cũng bị chỉ trích như vậy, cậu sẽ làm gì?”
“Này” tôi vỗ vỗ đầu Diệp Lê giống như dỗ con nít nói: “Tớ sẽ nói cho cậu biết, cuộc sống của mình không cần để người khác quấy rầy, sẽ cổ vũ cậu khi cậu cho rằng việc cậu đang làm là đúng, sẽ giống như Mã Tu Bố Lạp hứa với cậu, cho cậu một chỗ dựa, mặc cho lời phê bình như mưa rớt trên mặt, sẽ không cho nó chạm vào lý tưởng của cậu.”
Diệp Lê nghe xong trầm mặc một lát, sau đó rướn người hôn lên mặt tôi, ngón út có chút ngứa, cậu ấy nhỏ giọng chân thành nói: “Phương Ngưng, cám ơn cậu, những định kiến kia, hai người chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”
“Được, hai người chúng ta có hai cặp tay, cùng nhau chống thủ, cùng nhau vượt qua mọi thứ, cùng nhau vững chắc.”
“Ừm, cùng nhau vứng chắc.”
Chúng tôi rất nhanh đến điểm đấu giá, từ trong xe bước ra đã thấy một lượng lớn nhân viên công ty đấu giá đứng ở cửa thẩm tra đối chiếu với bàn nhân viên giám định. Ở bãi đỗ xe có rất nhiều xe có tiếng trong và ngoài nước, xe nhỏ QQ của tôi ở đó đặc biệt bắt mắt, tôi cười nhìn Diệp Lê nói: “Cậu nói coi xe của tớ là hạc trong bầy gà hay gà trong bầy hạc?”
“Đương nhiên là hạc trong bầy gà rồi” Diệp Lê khoát tay tôi gãi gãi lòng bàn tay tôi nghiêm túc nói: “Cậu phải nhớ kỹ, vĩnh viễn tốt nhất chính là tớ.”
“Aiz~ thật không biết khiêm tốn gì cả.”
Chúng tôi vừa cười vừa nói, đi đến đại sảnh, Hồng San đã chờ ở cửa, cậu ấy mang đôi bông tai ngọc thạch lịch sự nhã nhặn, tóc búi lên, mặc váy màu thủy lam đính ngọc lấp lánh, giông như sen trong vũng bùn không bị vấy bẩn. Nhìn thấy chúng tôi lập tức cười đến sáng lạn, cười chưa được hai giây môi đã bắt đầu run rẩy, cậu ấy nhìn chầm chầm về phía sau.
Từ phía sau âm thanh ong ong bắt đầu truyền đến: “Thật trùng hợp, mọi người đều ở đây.”
_____
Vì lý do quánh lộn với bạn beta nên mình up nốt chương này sẽ tạm ngưng để giải quyết mâu thuẫn, hi vọng là có thể trở lại sớm…mọi người ráng đợi mình nhe T T
~