- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Cuộc Sống Này Là Những Con Số
- Chương 21
Cuộc Sống Này Là Những Con Số
Chương 21
Sáng sớm thứ sáu, Hồng San gọi điện hỏi tôi tối nay có rảnh không, cùng cậu ấy đi dự tiếc, tôi hỏi tiệc gì, Hồng San nói: “Tớ giúp một nhà giàu xem xét ngọc Phật, nhà giàu cao hứng, hắn nói mẹ hắn sinh nhật, mời tớ đi dự.”
Tôi nói: “Người ta mời cậu, tớ cùng người đó có quen biết gì, đi làm chi nha~?”
“Đi đi mà, nhà giàu nói tớ có thể mời thêm bạn, mẹ hắn lớn tuổi thích náo nhiệt, tớ vừa mới gọi cho Điền Hàm, cậu ấy cũng đi nha~ đúng rồi, cậu cũng cùng Diệp Lê đi đi, rồi cuối tuần cùng đi ăn uống luôn.”
“Vậy chúng ta có cần chuẩn bị lễ vật không?”
“Không cần, không cần, không có giao tình thì chuẩn bị cái gì? Tớ cũng chưa có chuẩn bị, vác người đi coi như là cho hắn mặt mũi rồi.”
Nghĩ lại tối nay cũng không việc gì cần làm, còn được ăn uống miễn phí, đi thì đi, tôi đồng ý rồi gọi điện cho Diệp Lê mời cậu ấy đi cùng.
Buổi chiề sau khi tan việc, tôi trở về nhà thay đồ, bởi vì tiệc này không có quan trọng, nên sơ sài mặc áo bằng bông hưu nhàn.
Đi vào tiệc rượu, từ xa đã thấy Hồng San Điền Hàm và Diệp Lê đang trò chuyện, nhìn thấy tôi Hồng San la hét: “Các cậu thực cho tớ mặt mũi nha, một đám đều mặc thành như vậy, có phải để nổi bật vẻ đẹp của tớ mà cố ý mặc thành vậy hả?”
Tôi không hiểu gì nhìn Hồng San, lại nhìn Điền Hàm và Diệp Lê, lúc này chợt hiểu ra, bốn người chỉ có Hồng San là mặc lễ phục màu đen, tôi, Điền Hàm và Diệp Lê không hẹn mà cùng mặc đồ hưu nhàn, nhất là Điền Hàm, tóc cột đuôi ngựa, trên mặc áo trắng có dây đeo, dưới mặc váy, chân mang giày vải, thoạt nhìn cứ như học sinh…
Tôi cười nói với Hồng San: “Chúng ta là tới ăn cơm ké, mặc như cậu rất lãng phí, mau vào thôi, hôm nay nóng quá.”
Nhà giàu kia bao hết một tầng khách sạn, chúng tôi đi vào bên trong đã thấy có rất nhiều người, trong đại sảnh tràn ngập các loại âm thâm, còn có tranh cãi ầm ĩ, ở bên trong đủ loại người đủ loại tạp âm, còn có vài đứa con nít thét đến chói tai ở trong đám người chạy tới chạy lui, tôi nhíu mày nghĩ vì bữa con miễn phí đi gặp bác sĩ thính giác, rốt cuộc là tốt hay không tốt?
Hồng San kêu bọn tôi cứ trò chuyện đi, cậu ấy đi tìm người nhà giàu kia, Diệp Lê nhẹ nhàng nắm tay tôi, tôi quay đầu nhìn cậu ấy, cậu ấy cười nói với tôi: “Lâu rồi tôi không cảm thụ không khí huyên náo này.”
“Aiz~ tôi cũng vậy.” tôi nắm chặt tay cậu ấy: “Đợi lát ăn no, chúng ta liền về.”
Đợi mọi người đông đủ, người nhà giàu kia đứng trên sân khấu nói nói, mẹ hăn ngồi cách đó không xa, lão bà mặt bóng loáng vừa nhìn liền biết cuộc sống không tệ, nhà giàu kia nói xong câu nói cuối cùng: “Cám ơn mọi người đã đến tham gia sinh nhật của mẹ tôi, đừng khách khí, ăn nhiều một chút, uống nhiều một chút.” Điền Hàm lập tức nắm lấy tay tôi và Diệp Lê lôi đi, hướng thẳng về khu vực đặt thức ăn, vừa đi vừa nói: “Nhà giàu kia bảo đừng khách khí, vậy bọn mình cũng đừng khách khí, ăn đi ăn đi, vì bữa cơm tối nay mà trưa nay tớ không có ăn gì, thật đói đi vào thì phải thật no đi ra nha~”
Tôi và Diệp Lê cười, Diệp Lê nói: “Cậu xem nhà giàu kia, lớn lên cũng phải cố gắng để giống họ.”
Nhà giàu kia nhìn hơn năm mươi tuổi, giống trâu đực rắn chắc, trán cao ngỗ ngược, hơn nữa trán không rộng, cũng không có phần cao thâm, mắt không lớn, mũi hơi tẹt, miệng hơi rộng, vóc dáng không cao, nhưng béo và phệ, nhìn xem thân thể béo tới mức như muốn nổ ra vậy, tôi nghi hoặc nói: “Không biết làm sao Hồng San có thể quen biết hắn, thích sưu tầm đồ cổ, không phải đều là người phong nhã sao?”
“Cậu sẽ không hiểu đâu.” Điền Hàm bỏ tôm viên vào miệng nói: “Không nghe người ta nói học đòi văn vẻ hả? Người không có văn hóa, càng muốn đảm đương công việc văn hóa, không có việc gì làm thì cả ngày đâm cái này một cái, chọt cái kia một cái, ra vẻ mình có học thức, trái lại những người có văn hóa khi làm tác xã hội, nói chuyện làm việc đều sẽ đại chúng hóa, rất có phong cách.”
“Coi như cũng đúng nha~” Diệp Lê gật đầu cười khản: “Thật hay giả cũng khó phân biết lắm, ai cũng cần có vẻ ngoài để bảo vệ chính mình mà, không giống với mấy ngôi sao thần tượng, đi đứng gì cũng có người hộ tống, cơ mà nói đến sao thần tượng, tớ có nghe nói mấy người làm trong Cctv ở mảng tin thức thời sự vì chịu không được nóng mà trên đồ tây dưới quần đùi, nghĩ đến đã thấy thú vị nha~”
Tôi kinh ngạc hỏi: “Thật hả? Cctv không phải đều có quy định sao?”
“Aiz~ Trên có chính sách, dưới có yêu sách, cậu cũng không biết?” Điền Hàm lắc đầu nói: “Trong tòa soạn báo, có khi nóng không chịu được, điều hòa bị hư, đều là lộ ngực làm việc, chuyện thường xảy ra.”
Tôi cười nói: “Đừng nói cậu cũng thả ngực làm việc nha”
“Đi chết đi, tớ là thục nữ, cậu không biết thục nữ là gì hả?”
“Nhìn cậu mới biết được thục nữ là như vậy nha~”
Đang chọc ghẹo thì Hồng San và nhà giàu kia đang đi tới, cùng nhau giới thiệu sơ, nhà giàu kia nói giọng vùng quê tiếng phổ thông nói: “A~ tất cả đều là niên khinh vi hữu tiểu thư, cám ơn mọi người đã ghé qua, cứ chơi thật vui ăn thật ngon nga~”
Niên khinh vi hữu? Còn tiểu thư?? Lời này nghe thật khó chịu, trò chuyện vài câu nhà giàu kia rời đi, Hồng San chỉ vào một cô bé cách hắn không xa nói: “Nhìn thấy cô bé đó chứ? Đó là tình nhân của tên nhà giàu đó, nghe nói còn chưa lên đại học.”
Nghe Hồng San nói, bọn tôi lập tức đem ánh mắt ném lên cô bé kia, còn chưa lớn, cùng lắm chỉ mười hai mười ba tuổi, Diệp Lê thở dài nói: “Còn nhỏ như vậy, đâu thiếu tay chân, tự mình làm gì mà không được, lại để người khác bao, nếu truyền ra ngoài sau này sẽ như thế nào?”
“Hài, nếu dám để người khác bao thì không sợ truyền ra ngoài rồi.” Điền Hàm nói: “Cũng phải đạo thôi. Cái này gọi là có tiền muốn làm gì thì làm, có nhiều nam nữ trẻ tuổi còn mong chính mình được bao, đâu dễ làm mẹ kế hay tiểu công tử đâu.”
“Ai~” tôi thở dài đáp: “Nếu đã là phải đạo thì không còn gì để nói, đều là tự mình lựa chọn rồi.”
Vừa dứt lời thì mẹ tên nhà giàu đi tới, lão bà nói giọng miền quê làm bọn tôi nghe không hiểu lắm, chỉ có thể buông đồ ăn trên tay xuống, chăm chú nghe bà nói chuyện, lão bà coi như hiền lành, vả lại còn có thân thiết, chỉ là nói chuyện có chút nhanh, cùng trao đổi có chút tốn sức, khách sáo xong lão bà nói: “Nhìn thấy các con như hoa như ngọc liền nghĩ đến chính ta khi còn trẻ, chớp mắt một cái đã vài thập niên trôi qua, thực vui vẻ.”
Hồng San nói: “Đúng ạ, thực vui vẻ, nhưng nhìn con của mình nổi trội cũng rất vui mừng ạ.”
“Vui mừng, vui mừng.” Lão bà ánh mắt cười đến híp thành một đường, khuôn mặt đầy đặn khẽ nói: “Ta cả đời dùng toàn bộ tinh lưc cùng ông nhà lo cho nó, hiện tại cũng không sống được bao nhiêu, giờ rồi cũng nhàn rỗi, lắm lúc nghĩ lại chính mình tài giỏi như thế nào.”
Điền Hàm khóe miệng run run nói: “Bà a, đừng nghĩ nhiều, hiện tại chuyên tâm hưởng thụ cuộc sống nga~”
“Đúng nha~ ta cả đời này nhìn nó lớn lên, cảm thấy cuộc sống này không có lãng phí, bạn già của ta tuổi trẻ làm thuê, cực khổ suốt một thời gian dài, sau này có con, nó lại không thích đi học gì, lại hứng thú với việc làm ăn hơn, mấy nay nay do ông nhà gây sức ép việc nên việc làm ăn của nó mới tốt được như bây giờ.” Lão bà nói về chồng và con trai, miệng có chút không ngừng lại được, trên mặt ngập tràn hạnh phúc.
Trương Ái Linh từng trải qua bi thương, bởi vì cô ấy đi tàu điện của thời gian đυ.ng trúng hai người phụ nữ, một là người mình yêu, người còn lại là con gái, thế nên làm cho Trương Ái Linh ở trong bi thương phát ra tiếng thở dài. “Phụ nữ…phụ nữ dùng cả đời để giận đàn ông, oán đàn ông, vĩnh viễn luôn là như vậy.”
Tôi luôn luôn thắc mắc, Trương Ái Linh nói những lời này là nói ai, hay là cô ấy đang tự nói chính mình, tôi nhìn lão bà, đôi môi kiêu ngạo làm tôi nhớ đến Trương Ái Linh, thật là một người phụ nữ thông minh thanh tú, cô ấy mặc dù quạnh quẻ nhưng lại là gương sáng cho hậu thế sau này, soi xét mọi điều rất thấu đáo, có thể nói trên đời này chỉ có một và duy nhất Trương Ái Linh mà thôi.
Cho nên tôi thử lắng nghe, thử lý giải, nhưng dù thế nào cũng không thể hiểu được tâm tình của lão bà. Lúc này lại hiểu rõ, đạo lý là chết, người là sống, cùng dạng cấu tạo tâm sinh lý, cùng trải qua sinh lão bệnh tử, mặc dù có thể biết đạo lý 'người không phải ta, ta cũng không phải người' nhưng chỉ cần chưa từng trải qua, sẽ không thể nào thấu hiểu thấu đáo.
Lúc lão bà nói chuyện, tôi cười nhìn về phía Diệp Lê, Diệp Lê cũng cười nhìn tôi, lúc hai ánh mặt trực tiếp chạm nhau, giống như có pháo bông được bắn lên nở rộ rực rỡ trong không khí, bốn phía đột nhiên trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại ánh mắt lay động.
Có một số người, chỉ cần biết không cần hiểu, lại có một số người, không phải chỉ hiểu biết, mà phải thực hiểu biết.
Mà hiện tại, tôi đối với cậu ấy chính là hiểu biết chứ không phải thực hiểu biết, giống như mây mù trên núi cao, lúc hiểu lúc không hiểu, tôi muốn đưa tay bắt lấy cậu, nhưng tay đưa một nữa lại vội vã rụt về, tôi sợ tốn sức bắt được lại là lãnh lẽo ở hai tay.
Diệp Lê, cậu đối với tôi có phải hay không cũng là cảm giác bình thường? Tôi không dám với tay, vì tôi sợ, sợ cậu cũng sợ chính mình, sợ cậu không xác định được, càng sợ chính tôi là Thiên Sát Cô Tinh, mẹ và bà ngoại rời bỏ tôi là đả kích rất lớn, mỗi lần nghĩ đến hai người, trong lòng lúc nào cũng đau nhói. Còn cậu thì sao? Đến cuối cùng là cậu không dám, hay chuyện của tôi và cậu chưa bao giờ được nghĩ tới?
Điền Hàm lơ đãng đảo mắt nhìn tôi và Diệp Lê đang nắm lấy ngón út của nhau, cậu ấy nhường mày nhìn tôi, tôi cũng cười nhìn cậu ấy, Điền Hàm lúc này mới thôi nhíu mày, tự vỗ vỗ đầu tiếp tục nhìn lão bà.
Cảm tình của tôi đối với Diệp Lê, bây giờ không cần phải nói với Điền Hàm và Hồng San, đối với hai người bạn này tôi chính là rất hiểu, bình thường hay đùa đùa giỡn giỡn, nếu thật bị các cậu ấy biết tôi thích Diệp Lê, không chừng sẽ lải nhải không thôi.
Qua một lúc lâu lão bà hỏi: “Mấy đứa tụi con đã có đối tượng chưa?”
Hồng San lắc đầu nói: “Vẫn chưa có ạ.”
“Tất cả đều chưa có?” Lão bà trên mặt kinh ngạc, sau đó nhìn trái nhìn phải, cười sảng khoái nói: “Nếu không chê ta sẽ giới thiệu cho mấy đứa cháu trai của ta, đối với mấy đứa cũng không cách nhau bao nhiêu.”
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, chưa kịp mở miệng thì lão bà liền kêu một người trẻ tuổi rồi chỉ vào hắn giới thiệu: “Đây là cháu ta, Vương Thiên Phong” rồi hướng Vương Thiên Phong nói: “Trung Sơn đâu? Kêu nó đến đây.”
Vương Thiên Phong lại kêu qua một người trẻ tuổi khác, lão thái vui tươi hớn hở lại giới thiệu: “Đây là tôn tử tên Vương Trung Sơn, mấy đứa tụi trẻ tùy tiện tán ngẫu đi.”
Nói xong lão bà vỗ mông rời đi, tôi đánh giá Vương Thiên Phong và Vương Trung Sơn, hai người này đúng là họ hàng, nhìn lại có phần giống nhau, cả hai mặc tây phục màu xám, đầu và mặt đều hơi lớn, dáng người nhìn cũng không tốt lắm.
Chúng tôi bốn người nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không hiểu tại sao từ ăn uống miễn phí lại trở thành tiệc xem mắt?
Aiz~ thiện hạ đúng là không có bữa ăn nào miễn phí nha
~____
Bộ này công nhận rất chậm nhiệt nhưng được cái nhẹ nhàng và vòng vo, đợi vài chương nữa cháo mới bắt đầu nhừ:“>
~
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Cuộc Sống Này Là Những Con Số
- Chương 21