Chương 72: Tôn Lan Thảo lập gia đình

Chuyện ba nhà Khúc Sở Liên giống như loạn thành một đoàn, nếu muốn suy xét rành mạch không dễ dàng, nhà ai cũng không chịu phục trước, bởi vì thấp đầu trước nói không chừng sẽ bị hai nhà khác nghĩ là quả hồng mềm mà cắn xé. Sau này náo thành động tĩnh rất lớn, Liên tú tài lui trước tiên.

Liên tú tài dù sao cũng là một tú tài, cho dù lần này hắn chiếm ở một chữ lí, nhưng chuyện cũng không dễ nghe, nhất là còn có chết người, hắn lén nghe được người cùng trường chê cười hắn sau này sẽ không muốn tiếp tục qua lại, lại náo tiếp nói không chừng chuyện mình cưới một nữ nhi nông gia bị mọi người đều biết, lại nói Sở gia Khúc gia đều là nông dân, đem một đồng tiền đều trở thành bảo bối, hắn nghĩ đòi lại được tiền bạc tổn thất là không có khả năng, vì bọn họ dù có bị ép buộc trả tiền cũng không có mà trả, cho nên hắn lui trước tiên.

Liên tú tài vừa lui, Khúc gia cùng Sở gia cũng dần dần tắt hỏa, chẳng qua hai nhà xem như kết hận thù, cho dù có Khúc Hồng Bố này thì quan hệ cũng không dùng được.

Khúc Hồng Bố xem như hận chết Thạch Tú Nương, nếu không phải ả câu dẫn nhị ca, nhị ca làm sao có thể làm ra cái loại chuyện hoang đường này, làm hại mình hiện tại thành tội nhân nhà mẹ đẻ, người nhà mẹ đẻ nói thị về nhà mẹ đẻ đi, thị có thể trở về sao? Đi trở về Thụ Căn làm sao bây giờ? Lại nói, cho dù trở về, người nhà mẹ đẻ cũng sẽ không đối xử với thị thật tốt, nói không chừng đến lúc đó đem tất cả cơn tức với Sở gia tát đến trên người thị, có thể đem thị bán để trả mạng cho nhị ca! Nhưng mà không hòa ly, người nhà mẹ đẻ sẽ không cần thị, thị sẽ thành một người phụ nữ không có nhà mẹ đẻ! Tất cả chuyện này đều là Thạch Tú Nương làm hại! Hiện tại Thạch Tú Nương đã chết, Khúc Hồng Bố liền ghi hận tới Liễu Thúy Cầm, nếu không phải Liễu Thúy Cầm gả vào nhà này, việc này đều sẽ không phát sinh, mẹ chồng Thương thị dễ nói chuyện, còn có Sở Phong Thu, hắn cũng sẽ luôn luôn sinh hoạt trong một viện cùng mình!

Tuy rằng Khúc Hồng Bố không lựa chọn rời đi Sở gia, nhưng cũng không có yên tĩnh, cả ngày mặt dài ra, giống như ai đều thiếu nợ thị, thị cũng cho rằng toàn bộ Sở gia đều thiếu thị, đừng nói Liễu Thúy Cầm, chính là Sở Tuấn Tài cùng Sở Đại Bảo chọc thị, thị đều có thể giống như một trái pháo bị châm ngòi nổ, rốt cuộc duy trì không được bề ngoài hiền lành trước kia nữa.

Liễu Thúy Cầm biết Khúc Hồng Bố hận bà ta, bà ta cũng hận Khúc Hồng Bố, Liễu Thúy Cầm cảm thấy chính là đàn ông Khúc gia bắt cóc nữ nhi của bà ta, nếu không nữ nhi của bà ta nào có lớn gan như vậy, còn trộm đi tài vật của bà ta! Liễu Thúy Cầm không có biện pháp chiếm được tiện nghi ở trên người nhà Khúc gia, thì tìm Khúc Hồng Bố gây phiền toái.

Hai người phụ nữ mỗi ngày không phải ngươi gây phiền toái cho ta chính là ta gây phiền toái cho ngươi, náo cả nhà không có ngày lành, làm cho Sở Tuấn Tài và Sở Đại Bảo đều thấy phiền không muốn ở nhà. Sở Đại Bảo liền cả ngày đi ra ngoài dạo, chân Sở Tuấn Tài còn bị thương, chỉ có thể ở nhà chịu đựng, kỳ thật có thể đi ra ngoài ông ta cũng không muốn đi ra, Thương thị nhị gả, Sở Tuấn Tài không cần xem cũng biết hiện tại ông ta đi ra ngoài khẳng định có không ít người chờ nhìn ông ta chê cười, ông ta mới không nghĩ đi ra ngoài bị người cười nhạo.

Hiện tại Sở Tuấn Tài đặc biệt hối hận mình vì Liễu Thúy Cầm đem Thương thị cùng Sở Phong Thu đuổi đi, lúc trước bọn họ ở nhà mình làm sao có thể chịu loại tội này? Còn có, nếu bây giờ bọn họ còn ở nhà, chỉ bằng bản sự của bọn họ, hiện tại chính mình khẳng định sống như một lão thái gia. Đáng tiếc a, hết thảy đều đã trễ.

Thời điểm Liên tú tài cùng người Khúc gia đánh lên cửa, Sở Tuấn Tài bị bọn họ đòi tiền, cũng động qua tâm tư đòi tiền Sở Phong Thu, ông ta động không được, sai Sở Đại Bảo đi đòi, nói Sở Đại Bảo giả vờ đáng thương, lại nói như thế nào bọn họ cũng cùng chung huyết thống, nếu có thể nương cơ hội này đem quan hệ gần hơn liền rất tốt. Sở Đại Bảo đi, đáng tiếc bị chó nhà Sở Phong Thu cắn chạy té ra.

Trưởng thôn Điền Hữu Tài gọi Sở gia tới, nói bọn họ không cần lại đi tìm Sở Phong Thu, nói đã ký văn thư đoạn thân, kia cũng không phải là đùa giỡn.

Sở Tuấn Tài không dám vi phạm ý tứ của trưởng thôn, đáp ứng không tìm Sở Phong Thu nữa.

Sở Tuấn Tài nghĩ đứa con Sở Phong Thu này thật sự rất tâm ngoan, thật đúng sẽ không nhận mình, quả nhiên giống như mình nghĩ, đây là một bạch nhãn lang* a, lại có tiền cũng là một bạch nhãn lang!

*Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là không hiểu nhân tính, đặc biệt, con lang có 'điếu bạch nhãn' thường hung tợn hơn cả.

Bạch nhãn (mắt trắng), nghĩa là không có con ngươi không nhìn thấy gì, cũng như không có con mắt, không thấy tính người.

Nếu nói Trung sơn lang là lấy oán trả ơn, thì Bạch nhãn lang còn tệ hơn, có đối xử với nó thế nào, nó cũng sẽ hại người, chính là không chút cảm động.

...

Một cách giải thích khác, nói Bạch nhãn lang là một cách nói hình tượng.

Bởi vì phía trên mắt sói thường có chùm lông trắng, thường thường người TQ hay gọi là Chó bốn mắt, hơn nữa vành mắt khá đen.

Thường thường ở bên ngoài thấy sói, nhìn mắt nó không rõ bằng chùm lông trắng trên mắt, nên tưởng đó mới là mắt, phần nhiều đều cho nó là con Chó bốn mắt.

Người Đông Bắc khi nói đến Bạch nhãn lang là ý chỉ loại người lúc bình thường thì có vẻ hiền lành dễ bảo như chó, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói.

Ngay lúc hai mẹ chồng – nàng dâu Khúc Hồng Bố và Liễu Thúy Cầm mỗi ngày ở nhà giống như chọi gà, Sở Đại Bảo ở bên ngoài đã xảy ra chuyện, hắn cùng Tôn Lan Thảo, hai người ở bên ngoài lêu lổng bị người bắt được.

Vốn là lúc trước sau khi Sở Đại Bảo bị Sở Đại Nha đẩy xuống sông đi cứu Tôn Lan Thảo, tuy rằng ở mặt ngoài hai người không có gì lui tới, nhưng vẫn ngầm đi lại với nhau.

Sở Đại Bảo cảm thấy Tôn Lan Thảo tuy rằng diện mạo khó coi, nhưng dáng người cũng rất hấp dẫn hơn Khúc Hồng Bố nhiều, mà lúc mới bắt đầu Tôn Lan Thảo cũng không nghĩ tới cùng Sở Đại Bảo thế nào, dù sao diện mạo của Khúc Hồng Bố không kém, lại sinh con trai cho Sở Đại Bảo, còn có nhà mẹ đẻ rất lợi hại che chở, xem hiền lành kỳ thật cũng rất lợi hại. Lại nói Sở Đại Bảo cũng không phải Sở Phong Thu, cho dù có bằng một nửa Sở Phong Thu, thị đều nắm chặt không tha, biết Sở Phong Thu cùng Sở gia quan hệ ác liệt, Tôn Lan Thảo cho dù biết mình cùng Sở Phong Thu không có khả năng gì, nhưng vì không để cho hắn chán ghét chính mình thêm một tầng nữa, thị cũng phải tránh được. Nhưng gần đây Tôn Lan Thảo nghe người nhà mẹ đẻ lặng lẽ thương lượng tính toán đem thị trói lại gả đến nơi rừng núi rất xa, vì không muốn rơi vào kết quả như vậy, Tôn Lan Thảo bắt đầu cân nhắc tìm người gả cho, vừa vặn gặp phải Sở Đại Bảo.

Tôn Lan Thảo cũng biết mấy chuyện thối nát của Sở gia, thị chỉ hơi chút dụ dỗ, Sở Đại Bảo cái gì cũng đều nói, trong lời nói đối với Khúc Hồng Bố thực bất mãn. Tôn Lan Thảo nghĩ Khúc Hồng Bố hiện tại không có nhà mẹ đẻ đắc lực, còn mất tâm Sở Đại Bảo, chính mình nhưng có thể suy nghĩ tới Sở Đại Bảo. Tuy rằng nghe nói mẹ kế kia của Sở Đại Bảo – Liễu thị – tài vật trong tay đều bị Thạch Tú Nương trộm đi, nhưng thị không tin, nghĩ Sở gia vẫn có chút của cải, đến lúc đó thị gả qua, cứ nịnh bợ Liễu thị, giúp đỡ Liễu thị đối phó Khúc Hồng Bố, chính mình cho dù không có con, đến lúc đó cũng có thể sống rất tốt.

Tôn Lan Thảo nghĩ thông suốt liền bắt đầu câu dẫn Sở Đại Bảo, Sở Đại Bảo vốn cảm thấy Tôn Lan Thảo tuy rằng xấu xí nhưng dáng người rất được, cho nên bị thị vừa câu dẫn liền câu đi luôn rồi.

Vài ngày nay hai người vừa vặn thêm mỡ trong mật, đã bị người bắt gặp.

Người nhà mẹ đẻ Tôn Lan Thảo chỉ cầu mau chút đem Tôn Lan Thảo gả đi ra ngoài, chẳng những không biết hổ thẹn, còn lớn tiếng ồn ào nói Sở gia thú Tôn Lan Thảo vào làm bình thê. Tôn Lan Thảo tự nhiên cũng vui ý, Sở Đại Bảo đang bị Tôn Lan Thảo câu dẫn thất hồn lạc phách, sau khi ở cùng Tôn Lan Thảo hắn mới biết được cái gì kêu là tiêu hồn, bản sự Tôn Lan Thảo để cho đàn ông cao hứng cao hơn một mảng lớn so với Khúc Hồng Bố. Nói hắn cùng Tôn Lan Thảo liền như vậy chặt đứt, hắn luyến tiếc, hơn nữa Khúc Hồng Bố mấy ngày nay tới giờ làm ầm ĩ, hắn phiền Khúc Hồng Bố, nghĩ nên tìm người dọn dẹp thị một chút, đáp ứng thú Tôn Lan Thảo làm bình thê.

Khúc Hồng Bố cơ hồ cũng bị tức phát điên rồi, thị đã không còn nhà mẹ đẻ, bây giờ còn cùng với ả đàn bà khác chia sẻ chồng, sao thị có thể vui được? Thị không đáp ứng, bị Sở Đại Bảo đánh một bạt tai, chạy về nhà mẹ đẻ, người nhà mẹ đẻ nhìn thấy thị thái độ hung dữ, ván cửa suýt nữa đập vào mặt của thị.

Lúc trước Khúc Hồng Bố lựa chọn không cần nhà mẹ đẻ cũng muốn ở lại Sở gia làm cho bọn họ thực thất vọng với Khúc Hồng Bố, kiên trì cùng thị đoạn tuyệt quan hệ.

Ở trên đường trở về, Khúc Hồng Bố gặp Thụ Căn đi tìm thị, nghe con khóc cầu thị không cần đi, Khúc Hồng Bố gắt gao ôm con.

Khúc Hồng Bố lại trở về Sở gia, vì con, thị nhất định sẽ không bị gục ngã!

Không tới vài ngày Tôn Lan Thảo liền vào cửa Sở gia, chỉ cần có thể đi vào Sở gia, thị cũng không cần phô trương cái gì, nghĩ về sau nghĩ biện pháp đem tiền của Sở gia chộp vào trong tay là được.

Tôn Lan Thảo vào cửa xong nhà này càng rối loạn, thị lấy lòng Liễu Thúy Cầm, đối phó Khúc Hồng Bố, Khúc Hồng Bố mồm mép lại lợi hại đối phó hai người này cũng có chút mệt mỏi, hơn nữa cha con Sở gia cũng giúp đỡ bọn Tôn Lan Thảo, tâm tình của thị càng ngày càng nặng nề, vì không để cho chính mình bị tức điên, liền thường chạy đến bên ngoài, nói là cắt cỏ chặt củi, kỳ thật là đi xả tức giận.

Thím Cẩu Tử ở Tôn Vương thôn chạy tới Đào Hoa thôn, làm bộ gặp được Khúc Hồng Bố, nói cho Khúc Hồng Bố, nói là Đại Bạch Lê giựt giây Tôn Lan Thảo câu dẫn Sở Đại Bảo.

"Ta vài lần nghe được Đại Bạch Lê trước mặt Tôn Lan Thảo nói Sở gia Đào Nguyên thôn có nhiều của cải, vài ngày trước còn nói Sở gia cho dù xảy ra chuyện cũng không đổ được, nói Liễu Thúy Cầm từng làm hạ nhân cho người ta, lại dùng cái loại thủ đoạn thấp hèn này gả vào Sở gia, nhất định là người có tâm cơ, bà ta lại là nhị gả, vì tâm an, khẳng định còn cất giấu bạc, nói Khúc Hồng Bố cùng Liễu thị náo loạn thực ngu, nên giả vờ rộng lượng, nói không chừng Liễu thị cảm động còn phân chút bạc cho thị. Lúc đó ánh mắt Tôn Lan Thảo đều sáng. Ngươi cũng biết Đại Bạch Lê cùng Tôn Lan Thảo có cừu oán, bà ta nói này nói nọ, Tôn Lan Thảo chính là trúng kế cũng không có người cảm thấy là Đại Bạch Lê khuyến khích."

Thím Cẩu Tử xem trên mặt Khúc Hồng Bố tuy rằng không có biểu cảm, nhưng ánh mắt rất là phẫn nộ, trong lòng cảm thấy chính mình thành công. Hừ, Đại Bạch Lê này, dám đoạt mối làm ăn của nhà bà ta, còn dám trước mặt nhiều người như vậy nói ra chuyện chồng của mình cùng tiện nhân Tôn Lan Thảo kia cũng có một chân, làm hại bà ta dọa người, xem bà ta (thím Cẩu tử) lần này tìm không thoải mái cho bà ta (Đại Bạch Lê). Đương nhiên, tiện nhân Tôn Lan Thảo kia bà ta cũng không thể dễ dàng buông tha.

Thím Cẩu Tử lại tiếp tục nói: "Ta nói cho ngươi a, liền ngay cả chuyện chồng ngươi cùng Tôn Lan Thảo bị bắt gặp, cũng là Đại Bạch Lê kia làm hại. Ai, nếu không phải là bà ta, nói không chừng chồng ngươi cũng chỉ trộm miệng, sẽ không thú Tôn Lan Thảo kia, nói đến cùng Tôn Lan Thảo sao bằng ngươi được?

Đều là bị Đại Bạch Lê làm cho đến bước này a. Hừ, bà ta không phải là lo lắng chồng mình sẽ đi tìm Tôn Lan Thảo nữa, lại muốn giúp muội tử Tiểu Bạch Đào xả giận, lúc này làm ra chuyện như vậy không nói gì sao? Ngươi thật đúng là vô tội a."

Khúc Hồng Bố nhìn thím Cẩu Tử, không nói một lời rồi đi.

Thím Cẩu Tử đắc ý nở nụ cười, bất quá rất nhanh bà ta liền cười không nổi, bởi vì bà ta xem nhẹ tâm cơ của Khúc Hồng Bố. Mấy ngày nay Khúc Hồng Bố quả thật mọi chuyện không thuận, nhưng đầu óc vẫn còn, sau khi tỉnh táo lại thị vẫn không hề ngu ngốc, hơn nữa càng bảo hộ chính mình, thị sẽ không bị thím Cẩu Tử nói mấy câu liền bị tức giận đi tìm Đại Bạch Lê liều mạng, Đại Bạch Lê kia thân cao thể tráng, sao thị đánh lại, đến lúc đó thị bị đả thương làm sao bây giờ? Thị còn muốn sống thật tốt nuôi con trai của thị nữa.

Khúc Hồng Bố đem chuyện này nói ra khi cùng với Tôn Lan Thảo ngươi một lời ta một câu châm chọc nhau, nói Tôn Lan Thảo chính là đứa ngu xuẩn, bị rõ ràng làm thứ đồ chơi vui đùa.

Tôn Lan Thảo cũng không có nhẫn nại như Khúc Hồng Bố, trực tiếp chạy về Tôn Vương thôn cùng Đại Bạch Lê đánh nhau một trận, hơn nữa lôi kéo bà ta đi đối chất cùng thím Cẩu Tử.

Đại Bạch Lê vừa nghe là thím Cẩu Tử đi tố giác bà ta, liền lại đánh nhau cùng thím Cẩu Tử. Ba người phụ nữ hung hăng đánh nhau một trận, cuối cùng bị trưởng thôn mắng cho một trận, lúc này mới tách ra. Thím Cẩu Tử nổi giận đùng đùng trở về nhà, nghĩ rằng người phụ nữ Khúc Hồng Bố này thực không phúc hậu, chính mình đi giúp thị, thị cư nhiên đem mình hại thành như vậy, xem về sau bà ta có cơ hội lại thu thập thị!

Khúc Hồng Bố cũng biết tự bản thân lại đắc tội thêm một người, nhưng thị cũng không để ý, thị chỉ nghĩ đến làm sao sống yên ở Sở gia, con trai của thị sẽ là đàn ông duy nhất của Sở gia có thể đỉnh thiên lập địa (đội trời đạp đất), đến lúc đó xem ai dám khi dễ thị nữa!

Đại Bạch Lê bị đánh đầy vết thương trên mặt, thế nào cũng không cam tâm, bỏ chạy đi tìm muội muội Tiểu Bạch Đào, nói bà ta là vì giúp thị mới bị đánh thành như vậy, trong lời ngoài lời ý tứ là để cho Tiểu Bạch Đào cảm kích bà ta. Đáng tiếc Tiểu Bạch Đào hiện tại tự thân khó bảo toàn, tự nhiên không có gì có thể cho bà ta. Sở Đại Nha ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, Tiểu Bạch Đào cũng không phải một gốc rạ thiện lương, thế nhưng châm ngòi Đại Bạch Lê cùng Sở Đại Nha đánh nhau.

Nữ nhi Tiểu Bạch Đào thân thể vốn liền yếu ớt, bị dọa oa oa khóc lớn, té ngửa ra, Tiểu Bạch Đào sợ tới mức ngao một tiếng gào khóc lên.

Đại Bạch Lê vừa thấy chuyện không ổn vội vàng chạy, bà ta sợ Tiểu Bạch Đào đòi tiền bà ta.

Cuối cùng nhà Tiểu Bạch Đào vẫn lại đòi một số tiền lớn cho đứa nhỏ xem bệnh, chọc Sở Đại Nha thực mất hứng.

Chuyện náo nhiệt liên tiếp xảy ra ở hai thôn, ảnh hưởng tới hôn sự của nam nữ trẻ tuổi trong thôn bị người bẩm báo trưởng thôn nơi đây, làm hai trưởng thôn đều bị chọc tức, đem mấy người phụ nhân cùng người nhà các nàng đều cẩn thận giáo huấn một phen.

Mấy người phụ nhân tuy rằng nói thành thật một ít, nhưng chỉ là mặt ngoài, về sau sự an bình của hai thôn có an tĩnh không thì không biết, dù sao người nhà các nàng sẽ không bởi vì các nàng mà được an bình.