Sở Đại Nha kiên trì đoạt chồng cùng với Tiểu Bạch Đào, thị biết nếu buông tha lần cơ hội này cũng sẽ không gả được tốt lắm, chẳng thà đâm lao phải theo lao bắt lấy chồng Tiểu Bạch Đào, tuy rằng đến lúc đó vào cửa nhiều nhất là một bình thê, nhưng bình thê cũng là thê. Tiểu Bạch Đào sinh hai đứa bé thân thể lại không tốt, đến lúc đó thị sinh đứa nhỏ hoạt bát, khỏe mạnh, cũng không tin đứng không vững trong nhà kia, đem thị chọc nóng nảy, thị đem Tiểu Bạch Đào cùng hai đứa trong nhà kia đuổi đi, đến lúc đó bình thê sẽ bỏ chữ bình đi.
Sở Tuấn Tài suýt chút bị Sở Đại Nha làm cho tức chết, hung hăng mắng một trận, nhưng Sở Đại Nha vừa khóc vừa náo, hơn nữa người trong nhà đều khuyên ông ta, ông ta cũng chỉ có thể giúp Sở Đại Nha. Ông ta nghĩ nữ nhi này vẫn nên mau gả đi ra ngoài đi, nếu không thật sự cái nhà này không có ngày lành. Lúc này Sở Tuấn Tài có chút nhớ tới Thương thị cùng mấy người Sở Phong Thu khi còn ở nhà, tuy rằng thời điểm kia trong nhà cũng loạn, nhưng trong loạn có trật tự, cuộc sống cũng có tư có vị, giống như hiện tại a, loạn làm cho người ta phiền lòng! Lại nghĩ đến mấy người Sở Phong Thu hiện tại sống rất náo nhiệt, ông ta cũng có chút hối hận.
Đôi khi, người ta sẽ không trân trọng người đang bên cạnh, đến khi mất đi mới biết hối hận, lại không thèm để ý người bên cạnh. Sở Tuấn Tài chính là người như vậy, khi Thương thị còn bên cạnh, ông ta vẫn cứ nhớ nhung bà vợ đã chết, đối xử với Thương thị không tốt. Hiện tại Thương thị rời bỏ ông ta, ông ta liền cảm thấy Thương thị tốt lắm, lại cảm thấy Liễu Thúy Cầm không phải tốt như vậy.
"Ai, một đứa hai đứa, đều không có như Phong Thu để cho ta bớt lo a!"
Sở Tuấn Tài nghĩ sau khi cưới Liễu Thúy Cầm cuộc sống trong nhà kỳ thật cũng cứ như vậy, bà ta cho dù có tiền cũng không chi ra bao nhiêu ở trong nhà này, tất cả đều dùng trên người con trai út bệnh tật kia, thật đúng không bằng trước kia đâu. Nếu ông ta kiên trì, nói không chừng hiện tại sống rất tốt.
"Biết ngay ông ta sẽ không thấy đủ."
Liễu Thúy Cầm nghe được Sở Tuấn Tài nhắc tới, càng quyết tâm phải nắm chặt tiền bạc. Đồng thời trong lòng bà ta lại bắt đầu nghĩ thế nào bôi đen Thương thị, dựa vào cái gì bà ly khai Sở gia ngược lại sống rất tốt chứ?!
Sở gia giúp đỡ Sở Đại Nha bức thân, Sở Đại Nha một khóc hai nháo ba thắt cổ, nói nếu không cưới thị liền bẩm báo quan phủ, cùng lắm thì đến lúc đó đâm đầu chết ở huyện nha.
Tiểu Bạch Đào nói Sở Đại Nha khắc phu khắc tử, nhưng Sở Đại Nha nói chính mình căn bản không thể phu khắc tử, thật sự khắc phu khắc tử đã sớm khắc, làm sao có thể gả qua sinh con nhiều năm như vậy mới khắc chứ? Nhà chồng Tiểu Bạch Đào vừa nghe lời này, vốn không tin năm phần liền biến thành chín phần không tin.
Vốn nghĩ lại cưới thêm một người phụ nữ sinh hạ con cháu cường tráng cho nhà mình, hiện tại có người tự mình muốn gả qua, còn mang theo phong phú đồ cưới, nhà chồng Tiểu Bạch Đào rốt cục đồng ý để cho Sở Đại Nha vào cửa làm bình thê.
Tiểu Bạch Đào sao có thể để cho Sở Đại Nha vào nhà bà ta chứ, cắt cổ tay, thắt cổ, gặp trở ngại thì nhảy sông, còn có lôi kéo đứa nhỏ cùng đi chết, các loại chiêu đều dùng tới, để cho người trong thôn xem rất náo nhiệt. Có thể là bà ta làm ầm ĩ quá lợi hại, cũng có thể là sợ hãi cha lại thú bình thê, con trai vốn xương cốt không tốt kia của bà ta bỗng chốc ngã bệnh, nhìn lang trung uống thuốc rồi, vẫn không cứu được, đi đời nhà ma!
Thấy thế này, nhà chồng Tiểu Bạch Đào cũng có lý, nói Tiểu Bạch Đào đem hương khói duy nhất ép chết, một bó tuổi muốn sinh cũng sinh không được, nhà bọn họ thú người có thể sinh đứa nhỏ để tiếp tục hương khói, rất nhanh liền cùng Sở gia thương lượng xong ngày để cho Sở Đại Nha vào cửa.
"Vậy Tiểu Bạch Đào sẽ đồng ý? Bà ta cũng không phải là người dễ dàng nhận mệnh như vậy chứ?"
Hà Hoa tuy rằng tiếp xúc cùng Tiểu Bạch Đào không nhiều lắm, nhưng cảm thấy người phụ nữ này tâm tư quá nhiều, không phải là người lương thiện gì. Vì mẫu tắc cường, Tiểu Bạch Đào nổi danh bao che cho con, hiện tại con trai bà ta đã chết, tuy rằng cũng có chút quan hệ tới bà ta, nhưng nói đến cùng là Sở Đại Nha náo, bà ta sao có thể để cho Sở Đại Nha vào cửa? Hà Hoa cảm thấy chuyện sẽ không đơn giản thế đâu.
Thím Điền nói: "Hiện tại nó không có con trai, còn có một nữ nhi cần che chở, cũng không thể bị hưu ra cửa chứ? Càng không thể để cho Sở Đại Nha tố cáo chồng nó, cho nên đã dùng hết chiêu số rồi, chỉ có thể nắm mũi nhận. Bất quá người phụ nữ này tâm kế, nhà nó về sau có thể rất nhiễu loạn. Chỉ bằng Sở Đại Nha kia sao đấu lại Tiểu Bạch Đào."
Vợ Loan Mộc nói: "Nhưng Sở Đại Nha có thể sinh a, chỉ cần sinh được con thì tốt rồi, hơn nữa trong tay thế nào cũng có chút tiền, người nhà mẹ đẻ còn ngay tại bên cạnh, sống không kém phải không?"
Thím Điền liếc nhìn nàng một cái, nói: "Đổi là người thông minh thì có khả năng, liền đầu óc của Sở Đại Nha kia, gặp mặt phải Tiểu Bạch Đào, căng nha!"
Hà Hoa cũng cảm thấy tương lai của Sở Đại Nha có chút căng, sinh được đứa nhỏ thì thế nào, nhiều người phụ nữ sinh được đứa nhỏ như vậy cuối cùng cũng sống không tốt đâu. Nếu Tiểu Bạch Đào tâm ngoan một ít, nói không chừng gϊếŧ chết Sở Đại Nha, cũng có thể đem đứa nhỏ Sở Đại Nha sinh rơi vào tay bà ta thì sao, đến lúc đó ai sống tốt ai sống kém đây? Ngẫm lại đều làm cho trái tim băng giá. Bất quá nàng cũng mặc kệ mấy chuyện này, chỉ cần đừng đánh nhiễu sinh hoạt của nàng, cho dù Tiểu Bạch Đào cùng Sở Đại Nha đầu người đánh thành đầu chó nàng cũng không quản!
Hiện tại Hà Hoa chỉ quan tâm chuyện mẹ chồng nàng, liền bởi vì Tiểu Bạch Đào làm loạn ồn ào một trận như vậy, vốn Điền Trang có lòng tốt giúp đỡ Thương thị một phen bị nói thành Điền Trang ôm Thương thị trong lòng. Việc này so với chuyện của Sở Đại Nha, có thể nói không tính là lớn, chỉ cần không có người nói tới liền đi qua, nhưng trong thôn này chính là có người ngại chuyện này không đủ lớn, sau khi việc Sở Đại Nha hết nóng sốt, chuyện Điền Trang và
Thương thị lại bị người ta bàn tán đến.
Vài ngày nay Thương thị luôn luôn trốn trong nhà, nhưng còn có một ít người đáng ghét không có việc gì đến tận cửa nói với bà chuyện này, bề mặt là an ủi bên trong chính là chê cười. Cuối cùng Hà Hoa cũng không để cho mấy người nhiều chuyện này vào nhà nữa, nhưng Thương thị vẫn gầy đi rõ ràng, mắt thâm quầng. Mấy ngày nay Thương thị sống rất hài lòng, so với trước kia trẻ hơn mười tuổi, trải qua ép buộc như vậy, lại biến trở về rồi. Hà Hoa và Sở Phong Thu xem đều đau lòng.
Hiện tại Sở Phong Thu và Hà Hoa thật sự là hận chết Điền đại nương, Sở Đại Nha và Tiểu Bạch Đào, nếu không là các ả đó làm ầm ĩ, làm sao có thể liên lụy đến Thương thị chứ?
"Về sau đυ.ng tới các ả đừng cho các ả hoà nhã! Xé rách da mặt đi!" Hà Hoa oán hận nói, nàng đã sớm không kiên nhẫn với mấy nhà này.
"Ừ." Sở Phong Thu rầu rĩ lên tiếng.
Hai vợ chồng đang tính toán về sau thế nào thu thập mấy người này. Điền Trang đến, ông ấy muốn thú Thương thị.
"Điền Trang thúc, thúc là vì chuyện phát sinh lúc trước kia, vì trong thôn đồn đãi mới đến đây một chuyến sao? Nếu là như thế này, bỏ qua đi. Cháu tuy rằng không có đại bản sự gì, nhưng bảo vệ cho mẹ vẫn có thể làm được." Mặt Sở Phong Thu không biểu cảm nói, lúc trước hắn gặp mặt Điền Trang luôn hòa hòa khí khí, cũng rất kính trọng Điền Trang, nhưng hiện tại hắn thật sự không có biện pháp cho Điền Trang một khuôn mặt tươi cười, dù rằng hắn biết Điền Trang
cũng bị oan uổng. Lúc đó Điền Trang đỡ Thương thị cũng là có lòng tốt.
Hà Hoa tuy rằng cũng từng nghĩ để cho Thương thị tái giá Điền Trang, nhưng phải là hai người ngươi tình ta nguyện mới thành thân được, cũng không phải là bị không trâu bắt chó đi cày như vậy. Nàng cũng không muốn mẹ chồng của mình tái giá lại gả không như ý, vậy rất đáng thương.
Hà Hoa nói: "Điền Trang thúc, thúc sẽ không phải là vì cảm thấy áy náy mới đến nhà cháu chứ? Vậy thì cũng không cần. Nếu trong thôn này đồn đãi luôn không ngừng, chúng cháu mang theo mẹ chuyển nhà, cũng có thể để cho bà ấy sống tự tại."
Thương thị ở trong phòng nghe xong, che miệng, nước mắt ngậm ở trong hốc mắt, con trai, con dâu thật sự là rất hiếu thuận.
Điền Trang thành khẩn nói: "Thúc quả thật là vì đồn đãi trong thôn này mới có thể đến nhà hai đứa, đồn đãi này cho thúc dũng khí, nếu không thúc không hạ quyết tâm nhắc tới cửa hôn sự này. Nói thật, trước khi chuyện xảy ra, thúc đã muốn đến cửa cầu hôn, nhưng lại sợ bị cự tuyệt, cho nên luôn luôn không có hành động. Hiện tại xảy ra chuyện này, nên thúc tới đây. Thúc trịnh trọng thỉnh cầu hai cháu có thể đồng ý cửa hôn sự này. Thúc thề nhất định sẽ đối tốt với mẹ các cháu. Nếu các cháu đồng ý, bà ấy cũng đồng ý, thúc lập tức nhờ người đến cầu hôn."
Sở Phong Thu cùng Hà Hoa đều trầm mặc, hai người liếc mắt nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương thấy được kinh ngạc, bọn họ không nghĩ tới Điền Trang sẽ nói ra lời này.
Hà Hoa càng vừa lòng Điền Trang, nàng cảm thấy Thương thị tốt lắm, Điền Trang muốn cưới Thương thị cũng là đang bồi thường, nhưng Điền Trang có thể ở dưới loại tình huống này còn đem ý tưởng thực sự nói ra, liền càng có vẻ cho thấy ông ấy có thành ý. Nếu đổi thành người đàn ông bình thường khác, nói không chừng liền sẽ không nghĩ cầu hôn Thương thị, bởi vậy liền cho thêm một điểm.
Thương thị ở trong phòng cũng thực kinh ngạc, bà cùng Điền Trang gặp mặt số lần chẳng phải rất nhiều, cũng không có cái gì đặc biệt, sao ông ấy liền lưu ý tới mình chứ? Thương thị tự nhận bản thân căn bản không so được với đại cô nương trẻ tuổi. Bà luôn luôn cảm thấy Điền Trang muốn cưới thê nhất định sẽ tìm một người phụ nữ trẻ tuổi, cho dù không tìm một cô nương, cũng sẽ tìm một phụ nhân trẻ tuổi, bà không tính là còn trẻ.
Điền Trang còn nói rất nhiều, sau đó đi về, lưu thời gian cho mấy người Sở Phong Thu suy nghĩ.
Sở Phong Thu nhìn về phía Hà Hoa, hắn biết tình huống hiện tại đương nhiên là để cho mẹ hắn gả cho Điền Trang thúc tốt nhất, không những có thể để cho những người không có việc gì thích nói lung tung bị xấu mặt, để cho mẹ hắn lại thẳng thắt lưng đi lại ở bên ngoài, hơn nữa con người Điền Trang thúc rất tốt lại có tiền, mẹ hắn sẽ sống tốt. Mẹ hắn còn trẻ, nửa đời sau có người làm bạn cũng là chuyện tốt. Cũng không biết Hà Hoa nghĩ như thế nào, dù sao đó là mẹ chồng nàng, mẹ chồng tái giá, làm con dâu cho dù không thể phản đối, nhưng thái độ cũng rất trọng yếu.
Hà Hoa gật gật đầu.
Hai người cùng nhau vào buồng trong, thấy Thương thị ngồi ở trên giường, ánh mắt dừng ở trên người Đoàn tử đang ngủ, nhưng hai mắt vô thần, vừa thấy biết ngay là thất thần.
"Cửa hôn sự này nếu các con không phản đối, cứ như vậy đi." Thương thị ngẩng đầu nhìn con trai con dâu, lộ ra một nụ cười.
Thương thị nghĩ không thể bởi vì mình để cho bọn nhỏ lại ở trong thôn bị người ta chỉ trỏ chế giễu, gả cho Điền Trang cũng rất tốt, người đàn ông kia ổn trọng lại có chủ kiến, của cải còn dày hơn, hiện tại lại thành tâm tới cầu hôn, chẳng phải bộ dáng bị bắt, tương lai chỉ cần mình chung sống với ông ấy, tin tưởng cuộc sống đều tốt đẹp hơn. Còn có một điểm chính là Phong Thu tại trong thôn này không có người thân để giúp đỡ, cả nhà Sở Tuấn Tài kia làm không tốt còn muốn đến cắn một ngụm, nếu chính mình gả cho Điền Trang, Điền gia ở trong thôn là nhà giàu, về sau con cũng có chỗ dựa vào.
Sở Phong Thu ngẩn người, nói: "Mẹ, mẹ nghĩ kỹ rồi sao? Chỉ cần mẹ có một chút mảnh nhỏ không muốn gả, đều không cần gả, chúng ta cùng lắm thì mang theo mẹ chuyển nhà."
Hà Hoa đã ở một bên gật đầu.
Trong lòng Thương thị cảm động, bà nói: "Mẹ vui, vốn không nghĩ tái giá đó là mẹ cảm thấy tuổi đã lớn không cần gả, những năm qua sống với các con, mẹ
chỉ cần hưởng phúc là được. Hiện tại xảy ra chuyện này, xem ra tuổi mẹ còn chưa có quá già, Điền Trang thúc làm người cũng rất được."
Thương thị nghĩ đến Điền Trang, trong lòng đối với chuyện sẽ sống cùng với người đàn ông đó một chút cũng không mâu thuẫn, không có cảm giác lo lắng giống như năm đó sắp gả cho Sở Tuấn Tài.
Qua hai ngày, Thương thị còn chưa có đổi chủ ý.
Hai ngày này Sở Phong Thu nghĩ mẹ của mình nếu gả, trong lòng cũng thực mâu thuẫn, nhưng cuối cùng vẫn quyết định vô cùng cao hứng để mẹ tái giá. Hà Hoa thấy Sở Phong Thu vì chuyện này người càng gầy, có chút đau lòng, lại có chút kiêu ngạo, chẳng phải tất cả đàn ông đều có thể chấp nhận chuyện cha mẹ của mình tái giá lại thú, nhất là đàn ông ở cổ đại này, bọn họ có khả năng chấp nhận chuyện cha mình lại thú, đối với chuyện mẹ mình tái giá cũng không nhất định có thể chấp nhận. Mà Sở Phong Thu lại tiếp nhận rồi, còn vì Thương thị lo lắng, căn bản là không muốn hắn đem mẹ của mình gả đi ra ngoài sẽ bị nghị luận như thế nào, sẽ có cái gì ảnh hưởng.
"Đoàn tử, con về sau nhất định phải giống cha con hiếu thuận với mẹ nha." Hà Hoa nhéo cái mũi nhỏ của Đoàn tử, nhẹ giọng nói, sau đó mới phản ứng lại, che miệng cười: "Đương nhiên rồi, mẹ con muốn sống cùng cha con tới đầu bạc, sẽ không tái giá."
Điền Trang nghe được tin chính xác, cao hứng cực kỳ, lập tức nhờ thím Điền làm bà mối, chuẩn bị phong phú sính lễ tới nhà Sở Phong Thu cầu hôn.