Chương 66: Mộng đẹp tái giá

"Tại sao có thể như vậy? Thật sự là quá đáng thương."

Hà Hoa vừa nghe tin tức này cũng rất cả kinh, tuy rằng nàng không thích Sở Đại Nha, nhưng đột nhiên nghe loại chuyện này vẫn cảm thấy người gặp phải loại chuyện ngoài ý muốn này rất đáng thương, hơn nữa trong số người chết còn có trẻ con.

Vợ Loan Mộc cũng thở dài nói: "Là rất đáng thương. Sở Đại Nha lúc này trở thành quả phụ, thị cùng nhà chồng quan hệ cũng không tốt, lần này chồng cùng con đều chết, thị không chiếm được chỗ tốt. Ngươi có biết không, giống như lúc trước khi bọn họ ở riêng, nhà chồng liền mắng thị là tang môn tinh, nói liền bởi vì cưới thị mới để cho con cùng bọn họ cách tâm, tương lai một nhà của con trai cũng phải lụi bại ở trong tay thị. Kết quả bây giờ còn thật sự ứng những lời này! Ta vừa rồi đi tới cửa Sở gia nghe ngóng, mơ hồ nghe được bên trong truyền ra tiếng chửi bậy."

Hà Hoa hỏi: "Sở Đại Nha đã trở lại?"

Vợ Loan Mộc bĩu môi, nói: "Đã trở lại, theo lý thuyết thị gặp phải loại chuyện này ta sẽ đồng tình thị, nhưng cứ nghĩ đến thị là cái dạng người gì, ta sẽ không đồng tình nổi. Ngươi là không biết a, thị nhìn thấy ta, còn lôi kéo tay của ta mắng nhà chồng thị, há mồm liền hướng ta vay tiền! Ngươi gặp qua người nào vừa mới chết chồng con đi về nhà mẹ đẻ, còn chưa có nhìn thấy người nhà mẹ đẻ đâu, ở trên đường liền lập tức túm lấy người bình thường không thân quen nói chuyện vay tiền? Còn mượn những hai lượng! Làm như nhà ta là đại tài chủ sao?!"

Vợ Loan Mộc tức giận nói, nàng cũng không phải người nhẫn tâm, chính là bị Sở Đại Nha làm cho thật tức giận, lúc đó Sở Đại Nha như vậy, giống như nàng không cho vay tiền chính là một ác nhân, may mà nàng không phải là người hồ đồ, nếu không bị vào tròng đáp ứng cho vay tiền, tiền này không biết chừng nào thì có thể trở về, còn phải nghẹn một bụng tức giận.

Hà Hoa nghe xong cũng không nói gì, nghĩ sao Sở Đại Nha này đột nhiên gặp phải loại tai hoạ này lại còn có thể như vậy chứ? Quả nhiên người họ Sở cũng chỉ có Sở Phong Thu được Thương thị dạy dỗ, mới không như vậy.

"Được rồi, không cần tức giận, đến lúc đó cách xa thị chút là được."

Hà Hoa khuyên vợ Loan Mộc.

Vợ Loan Mộc nói: "Ta không tức giận, thị lại không chiếm được tiện nghi của ta. Nhưng Sở gia lúc này lại quản chuyện này, nếu Sở Đại Nha không sống ở thôn kia, không phải sẽ bị trả về nhà mẹ đẻ sao? Đến lúc đó khẳng định náo nhiệt. May mà các người rời đi cái nhà kia, nếu không chừng lại bị liên lụy!"

Trong lòng Hà Hoa cũng cảm thấy may mắn.

Hai người vừa nói, vừa đùa với Đoàn tử, chờ Trương Đại Khuê và Lý Thải Vân đến, lại một phen náo nhiệt.

Trong nhà Sở Phong Thu vui sướиɠ, vô cùng náo nhiệt, trong nhà Sở Tuấn Tài cũng vô cùng náo nhiệt, nhưng không phải vui sướиɠ, mà là vừa khóc vừa chửi.

Lần này Sở Đại Nha trở về nhờ nhà mẹ đẻ giúp đỡ, tựa như vợ Loan Mộc nói ấy, chồng con thị vừa mới chết, thị đã bị người nhà chồng đánh cho, thị sợ, lúc này chạy về nhà mẹ đẻ.

"Cha, cha cần phải làm chủ cho con! Cây cổ thụ kia ngã làm sụp phòng ở sao có thể trách con chứ? Đây là chuyện của ông trời! Ai biết cây kia sẽ đổ a?" Sở Đại Nha khóc nói với Sở Tuấn Tài, vẻ mặt không phục khó chịu, giọng nói ủy khuất lại mang theo phẫn nộ: "Còn có, nói cái gì con xài hết tiền nên trước mùa đông mới không thể sửa chữa lại phòng ở, lúc này để cho cây đỗ đè sụp nhà, chuyện này có thể trách con sao? Tiền trong nhà đều bị cha đứa nhỏ xài hết, chuyện không liên quan tới con! Nhưng bọn họ chính là không tin, rất không phân rõ phải trái a! Con thật sự không có cách nào mà sống!"

Sở Tuấn Tài đau đầu xoa xoa thái dương, khuê nữ này vừa trở về liền luôn miệng khóc thét, rồi nói đi nói lại những lời này, ầm ỹ làm ông ta đau đầu muốn chết.

"Con đừng khóc, cha không phải nói sẽ làm chủ cho con sao? Con lại khóc, sẽ làm cho đệ đệ sợ. Nó xương cốt không tốt, không chịu nổi con cứ lớn tiếng như vậy."

Sở Tuấn Tài nghe tiếng khóc của con trai út, càng buồn phiền.

Sở Đại Nha nói: "Cha, tiểu đệ cũng không phải là do con làm sợ, nó vốn không khỏe mạnh, liền hay khóc, cha đừng trách đến trên đầu con."

Sở Đại Nha nghe được cha quan tâm đệ đệ như vậy, trong lòng không thoải mái, nghĩ mình là nữ nhi duy nhất của ông ta, còn kém hơn một con ma ốm nhỏ nhất trong ba thằng con trai của ông sao?! Lại nghĩ đến đứa con trai này của Liễu Thúy Cầm xương cốt không tốt, xài không ít tiền, thị đau lòng tựa như đang xài tiền của mình vậy, trong lòng thực hận không thể để cho con ma ốm này khóc đến chết luôn đi, dựa vào cái gì con thị chết thảm như vậy, thằng nhãi con bệnh tật này còn khóc lớn tiếng như vậy? Ông trời thật không công bằng!

Sở Đại Nha lại khóc thảm hại hơn.

Liễu Thúy Cầm ở trong phòng ôm con dỗ dành, trong lòng tức giận, nghĩ mới sáng sớm đã khóc tang, thực xúi quẩy, còn có nghe rõ ràng Sở Tuấn Tài đều nói nó nhỏ giọng chút, nó còn khóc lớn tiếng như vậy, ý định muốn làm con bà ta hoảng sợ sao?! Khó trách chồng con nó đều chết hết, đều là nó náo! Sao không đè chết nó luôn đi? Người nhà chồng nó nói nó là tang môn tinh thật sự chưa nói sai!

Khúc Hồng Bố khuyên nhủ: "Muội vẫn đừng khóc, lại khóc nữa khóc đến nỗi mắt hỏng rồi. Về sau ngày còn dài, mắt khóc hỏng rồi thì rất chịu tội."

Sở Đại Bảo cũng nói: "Cũng đúng, đừng khóc, khóc làm đầu huynh đều đau, muội khóc đầu không đau sao? Muội không phải sớm nói ngày ấy muội sống không tốt sao? Lần này vừa vặn đổi cuộc sống khác, cho dù muội không cười, khóc cái gì chứ?"

"Mày câm miệng cho tao!" Sở Tuấn Tài mắng to Sở Đại Bảo: "Lời này là mày nên nói sao?! Nếu không nói tiếng người liền đi ra ngoài cho tao!"

"Cha Thụ Căn, ngươi ít vài câu đi!"

Khúc Hồng Bố nhíu mày, nghĩ rằng chính mình thế nào tìm một người chồng như vậy? Tuổi càng lớn càng không biết cách nói chuyện!

Liễu Thúy Cầm ở trong phòng nghe xong mân miệng cười, lại dựng thẳng lỗ tai tiếp tục nghe.

Sở Đại Nha nghe Khúc Hồng Bố nói xong vốn đã ngừng tiếng khóc, nhưng vừa nghe Sở Đại Bảo nói lại bắt đầu khóc lớn.

Sở Đại Bảo nói: "Muội trước đừng khóc, nghe lời nói của huynh một chút lại khóc a! Dù sao chồng con muội đều chết, muội khóc cũng vô dụng, chẳng nên ngẫm lại về sau làm sao bây giờ. Huynh đều giúp muội nghĩ xong đường ra rồi. Trong thôn chúng ta không phải Điền Trang vừa trở về sao? Huynh thấy trong tay ông ta nhất định có chút tiền, có thể để cho vợ mình sống những ngày tốt nhất. Muội gả cho ông ta đi!"

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều nhìn hắn, ngay cả Sở Đại Nha cũng ngừng khóc.

Liễu Thúy Cầm ở trong phòng cười lạnh, nghĩ chuyện này thật đúng là mơ mộng hão huyền, Sở Đại Nha như vậy Điền Trang có thể muốn sao? Tuy rằng bà ta chỉ thấy qua Điền Trang kia hai lần, nhưng biết người nọ không phải dễ hồ lộng, lại nghe nói mấy lần người tới làm mai đều bị hắn từ chối, liền biết người này không ham thích chuyện đón dâu, ít nhất không phải cứ có người làm mai liền muốn thú ngay. Sở Đại Nha như vậy, hắn có thể lấy mới là lạ!

Sở Tuấn Tài trầm ngâm một chút nói: "Nhưng mà Điền Trang kia tuổi hơi lớn, ấn bối phận Đại Nha đều phải gọi hắn là chú."

Sở Đại Bảo nói: "Tuổi lớn chút như thế nào? Có vài người làm mai cho ông ta còn nhỏ hơn Đại Nha! Ông ta không có con, đương nhiên tìm người phụ nữ tuổi không phải quá lớn sinh con cho ông ta, tuổi lớn muốn gả ông ta còn không chịu thú đâu! Về phần nói bối phận này? Đó là khách khí mới gọi ông ta là chú, thực ra chúng ta cùng ông ta không hề có quan hệ. Nếu Đại Nha gả cho ông ta, bối phận nhà chúng ta còn cao hơn đồng lứa, cũng không phải thấp đồng lứa, đây là chuyện tốt, về sau ở trong thôn làm việc càng dễ hơn! Các người nói đúng không?"

Khúc Hồng Bố cảm thấy Sở Đại Bảo nói rất có lý, hiện tại thị liền ngóng trông Sở Đại Nha đừng lại ở nhà là được, đem thị gả đi ra ngoài là lựa chọn tốt nhất, nếu có thể gả tốt, đến lúc đó cũng ít tìm chút phiền toái cho trong nhà. Nếu trước kia, thị còn không muốn Sở Đại Nha gả đến trong thôn này, sợ cách gần thị cứ về nhà mẹ đẻ tìm việc cho thị ta, nhưng hiện tại trong nhà đã thêm Liễu Thúy Cầm, Khúc Hồng Bố cảm thấy Sở Đại Nha có thể trở về làm một người giúp đỡ cũng không sai. Bởi vậy, gả cho Điền Trang thật đúng là một chuyện tốt.

Sở Tuấn Tài cũng bị lời nói của Sở Đại Bảo thuyết phục, hơi hơi gật gật đầu.

Tâm tư Sở Đại Nha nhanh chóng xoay chuyển mấy vòng, cũng rất thích ý, thị cũng không có bao nhiêu cảm tình đối với người chồng cùng đứa con đã mất, mất đi bọn họ cũng không khổ sở nhiều, chính là lo lắng sợ hãi tương lai của mình không có chỗ dựa vào, hơn nữa bị người nhà chồng mắng, thị mới có thể khóc thành như vậy. Hiện tại người nhà mẹ đẻ chỉ cho thị một con đường tái giá, nếu tái giá được, thị sẽ được sống tốt hơn trước kia, chút khó chịu trong lòng thị liền hoàn toàn tan thành mây khói.

Liễu Thúy Cầm nghe bọn họ ở bên ngoài thương lượng thế nào có thể để cho Điền Trang thú Sở Đại Nha, trong lòng tuy rằng cảm thấy Điền Trang khẳng định không muốn thú Sở Đại Nha, nhưng nếu Sở Đại Nha có thể gả tốt một ít, đừng luôn có lý do trở về chiếm tiện nghi, bà ta cũng muốn thị gả tốt hơn.

Chính là bà ta thấy người nhà Sở gia này nếu không dùng ám chiêu, hôn sự này khẳng định không thành.

"Con a, về sau con nhất định phải thông minh giống mẹ, nếu không về sau làm sao bây giờ? Cả nhà này không để cho người bớt lo, đều muốn cắn mẹ con chúng ta một ngụm! Con nhưng đừng giống tỷ tỷ con không có tâm nhãn như vậy, nếu giống y như nó, vậy mẹ chết mất thôi!"

Liễu Thúy Cầm nhìn con trai, trong lòng thở dài suy nghĩ.

Thạch Tú Nương gả cho Liên tú tài sống cũng không tốt, số lần trở về dùng đầu ngón tay đều có thể đếm được, khóc kể cùng bà ta nói chuyện đáng giận của Liên tú tài. Bà ta đau lòng, nhưng cũng không có biện pháp, bởi vì chỗ đáng giận của Liên tú tài kia thật sự làm cho người ta không có biện pháp nói ra, hơn nữa hiện tại bà ta có con trai, dù sao cũng phải vì con trai suy nghĩ, nữ nhi bà ta cũng muốn quản, nhưng có tâm vô lực a. Liên tú tài kia dù sao cũng là một tú tài, tuy rằng làm cho Thạch Tú Nương bị ủy khuất, nhưng trên mặt mũi vẫn làm rất đẹp mắt, nhà ai không hâm mộ bà ta có một con rể tú tài a, hơn nữa con rể kia còn nói, về sau nếu con trai bà ta muốn đọc sách, hắn cũng vui vẻ dạy dỗ, thậm chí muốn đề cử cho tiên sinh tốt, đây chính là chuyện tốt a, liền vì chuyện này, bà ta cũng phải để cho nữ nhi tiếp tục sống như vậy.

Liễu Thúy Cầm dạy Thạch Tú Nương không ít chủ ý, để cho nàng ta làm theo, cảm thấy chỉ cần làm theo cách bà ta nói, cuộc sống về sau sẽ lướt qua càng tốt.

Thời điểm mừng năm mới Thạch Tú Nương trở về khí sắc tốt hơn rất nhiều, cũng không lại oán giận, Liễu Thúy Cầm cảm thấy biện pháp của mình có tác dụng, hơi chút yên tâm. Lại dặn dò rất nhiều, nói nữ nhi có thể làm cho con rể vui vẻ. Thạch Tú Nương cũng đều lần lượt đáp ứng rồi. Chính là Liễu Thúy Cầm không biết vì sao cứ cảm thấy khuê nữ có chút lơ là, hơn nữa cũng không thân thiết với mình.

"Thật sự đều là nợ a! Ta nhưng là tốt cho nó, nó dùng xong biện pháp của ta, rõ ràng sống tốt hơn, còn oán ta, tì khí này thật sự là một chút cũng không thay đổi. Con a, về sau con cũng không nên như vậy, nếu không về sau mẹ dựa vào ai đây?"

Trong lòng Liễu Thúy Cầm nghĩ từ từ sẽ đến đi, bà ta nhất định sẽ tranh thủ cho con trai hoàn cảnh trưởng thành tốt nhất, tương lai của mình liền chỉ nhờ vào con trai.