Thời điểm mừng năm mới thời gian qua rất nhanh, đảo mắt mùa xuân lại tới một lần nữa.
Khi xuân về hoa nở, lại bắt đầu làm việc ngoài ruộng.
Hà Hoa vươn thắt lưng, cảm thấy thắt lưng hơi đau nhức, hơi hơi xoay người, cảm thấy thoải mái chút, ngẩng đầu nhìn núi xanh xa xa, trên mặt lộ ra tươi cười.
Đi đến thế giới này đã một năm, lúc này năm trước nàng mới đến thế giới này, vẫn là một thôn cô nhỏ vừa mới bị từ hôn thắt cổ, mà hiện tại nàng đã là một thôn phụ lập gia đình, rất may mắn có một người chồng tốt đau nàng yêu nàng, còn có một mẹ chồng trân trọng nàng giống như mẹ ruột, những người còn lại thì thôi mặc kệ, sinh hoạt của nàng coi như tốt đẹp, hơn nữa về sau khẳng định còn có thể càng tốt đẹp hơn, bởi vì dị năng của nàng có tiến bộ rất lớn.
Hà Hoa nghĩ năm nay nếu có thể ở riêng, đến lúc đó nàng có thể càng có cớ sử dụng dị năng, chính là không biết có thể ở riêng hay không.
Nhìn Thương thị đang ở làm việc cách đó không xa, Hà Hoa thở dài, nàng vẫn muốn để cho mẹ chồng cùng Sở Tuấn Tài hòa ly, nhưng nàng không phải mẹ chồng, nàng không thể thay mẹ chồng quyết định, chính là nghĩ đến gian tình của Sở Tuấn Tài cùng Liễu Thúy Cầm, trong lòng nàng liền cảm thấy ghê tởm, thực ủy khuất bất bình thay Thương thị.
Sở Phong Thu nhìn ánh mắt Hà Hoa nhìn mẹ hắn, biết nàng lại đang nghĩ cái gì, đi đến bên người nàng, nhẹ giọng nói: "Được rồi, đừng nghĩ, ta cảm thấy mẹ có quyết định của chính mình."
Sở Phong Thu cũng đã nhìn ra, mẹ hắn biết chuyện cha hắn, hơn nữa cũng minh bạch ý tưởng của bọn họ, vậy còn lại do chính bà quyết định, cho dù là con trai con dâu, bọn họ cũng không thể quyết định cho bà, lại nói loại sự tình này thật sự dọa người, hắn biết mẹ của mình khẳng định cũng cảm thấy mất mặt, cho nên cũng không nói trắng ra.
Hà Hoa thở dài nói: "Ta chính là thay mẹ bất bình. Mẹ là người tốt như vậy, làm vợ kế cho người ta, sinh nhi dục nữ, đối xử tử tế con trước của chồng, lại bị đối đãi như vậy!"
Sở Phong Thu cũng cảm thấy mẹ của mình thực đáng thương, nhìn thấy cô vợ nhỏ bất bình vì thấy mẹ hắn tổn thương, hắn cảm thấy thực uất ức, phải biết rằng con dâu nhà người khác gặp được loại sự tình này, phỏng chừng trong mười người có tám sẽ nghĩ để cho mẹ chồng nén giận, bởi vì các nàng sẽ cảm thấy có một mẹ chồng hòa ly thật dọa người, nhưng Hà Hoa không như vậy, để cho hắn gặp được một cô nương ngay thẳng lớn mật như vậy, thật sự là phúc khí của hắn.
"Đi uống miếng nước đi."
Sở Phong Thu thấy mặt vợ đỏ hồng, cũng không biết nàng là mệt hay là tức giận, mặc kệ là loại nào, đều nên để vợ mau nghỉ ngơi một chút đi. Nghĩ như vậy, hắn lại bảo Thương thị một tiếng, để cho bà cũng đi lại ngồi nghỉ một chút.
Thương thị cười đi qua.
Sở Tuấn Tài đã ở trong ruộng, hiện tại mới là mùa xuân, ruộng không có gì thu hoạch, căn bản không có rắn trốn ở trong, ông ta cũng không lấy cớ gì để lười nhác, cho nên cũng chỉ có thể xuống ruộng, nhìn thấy Sở Phong Thu chỉ kêu Thương thị, trong lòng có chút tức giận, nghĩ đứa con này thật sự là bất hiếu a, còn phân công việc, một chút việc cũng không giúp ông ta làm, chỉ hiếu thuận mẹ, thật sự là uổng công nuôi hắn. Sau đó lại trách đến trên đầu Thương thị, nghĩ là do bà đem con dưỡng đối với ông ta không thân, cảm thấy bà không hiền lành, lại còn mấy năm nay bà đối xử với đại nhi tử, đại nữ nhi cũng không tốt, cũng không thể cho trong nhà thịnh vượng, chỉ làm cho trong nhà gà bay chó sủa, càng tìm ra rất nhiều điểm bà không tốt. Như vậy so sánh, Liễu Thúy Cầm quả thực tốt không thể chê.
Sở Tuấn Tài nghĩ đến Liễu Thúy Cầm ôn thanh mềm giọng, nghĩ đến làn da bà ta mịn màng ấm áp, nghĩ đến tiếng rêи ɾỉ khi bà và mình ở cùng nhau, trong lòng lại nóng lên.
Đều nói hoa nhà không bằng hoa dại, thê không bằng thϊếp thϊếp không bằng trộm, lời này áp dụng cho Sở Tuấn Tài thật sự quá đúng.
Tuy rằng diện mạo Liễu Thúy Cầm phổ thông, hơn nữa tuổi cũng không nhỏ, nhưng bà ta bảo dưỡng rất tốt, nhìn trẻ tuổi hơn so với Thương thị, trọng yếu nhất là ôn nhu hơn Thương thị, không giống Thương thị càng ngày càng không giống một người phụ nữ, nếu nói lúc trước Thương thị giống đầu gỗ, như vậy hiện tại Thương thị ở trong mắt Sở Tuấn Tài chính là một tảng đá, tảng đá lớn lạnh như băng!
Nếu vợ của mình là Liễu Thúy Cầm thì tốt rồi.
Trong lòng Sở Tuấn Tài lại một lần nữa nghĩ đến, ông ta nghĩ Liễu Thúy Cầm không chỉ thực ôn nhu săn sóc lại còn có tiền, ông ta mới biết được Liễu Thúy Cầm đã mua một cửa hàng ở trên trấn, tuy rằng không lớn, nhưng buôn bán cũng rất tốt, hiện tại tiền thuê một năm có thể thu không ít tiền, có lợi nhuận hơn làm ruộng như bọn hắn! Nếu bà ta là của vợ của mình, vậy cửa hàng kia không phải là của ông ta sao?
Bất quá Sở Tuấn Tài cũng chỉ nghĩ như vậy, nhưng Liễu Thúy Cầm luôn luôn nói không nghĩ phá tan gia đình ông ta, nói không làm khó Thương thị, cứ như vậy cùng ông ta lui tới. Ông ta nghĩ Liễu thị rất là thiện lương.
"Mẹ, uống nước."
Hà Hoa rót chén nước đưa đến trước mặt Thương thị.
Thương thị nhận lấy uống hơn nửa chén, cảm thấy thực thoải mái, sau đó lượng nước còn lại cũng chầm chậm uống hết.
Ba người ngồi ở bờ ruộng nói chuyện, chợt nghe có người gọi bọn họ, quay đầu vừa thấy nguyên lai là Trương Đại Khuê.
Trong tay Trương Đại Khuê mang theo một con cá, cười nói: "Hôm nay vận khí tốt, bắt được hai con cá, đưa một con cho các ngươi. Thím thông gia, đến lúc đó thím ăn thêm mấy miếng, đây là mẹ cháu sai cháu nói với thím, nói lần trước nhìn thấy thím ốm đi, nhất định phải bồi bổ."
Thương thị cười nói cám ơn.
Hà Hoa nhận lấy con cá kia, nàng không thích ăn thịt lắm, nhưng rất thích ăn cá, cho nên thật cao hứng, nghĩ trở về làm như thế nào, là kho tàu hay là hấp, quên đi vẫn là làm canh cá đi, còn có thể uống thêm vài ngụm canh, nếu không cũng không đủ chia. Trong lòng nghĩ lại đột nhiên cảm thấy một cơn buồn nôn, đưa cá cho Sở Phong Thu, nàng liền quay đầu ngồi một bên ói.
Động tĩnh này của Hà Hoa đem ba người liền phát hoảng, Sở Phong Thu vội vàng đi qua hỏi nàng như thế nào.
"Chàng cầm con cá kia xa một chút, cũng không biết thế nào ngửi thấy mùi cá là buồn nôn, vẫn là đừng làm cho ta nhìn thấy nó."
Hà Hoa chỉ đang nôn khan, nhưng vẫn rất khó chịu, muốn rót chén nước súc miệng.
Trương Đại Khuê kỳ quái nói: "Quái, không phải muội thích ăn cá nhất sao? Sao ngửi đến mùi cá đã muốn buồn nôn? Lúc trước trong nhà làm cá là muội hít hà cái mũi ngay mà. Hay là bị bệnh? Bị bệnh phải đi xem lang trung, nhưng đừng kéo dài, ca trong tay có chút tiền, đi lấy cho muội!"
Sở Phong Thu vội vàng nói: "Đại ca, sao có thể dùng tiền của huynh? Trong nhà chúng ta tiền xem lang trung còn có."
Trương Đại Khuê muốn nói ta đây không phải sợ những người khác trong nhà đệ nói vài câu nói mát sao? Phải biết rằng ở nông thôn này, con dâu nhà ai nếu có đau đầu nhức óc đều là chịu đựng chính mình tự lướt qua, nếu nói đi xem lang trung sẽ bị người ta nói yếu ớt. Hắn nghĩ đến mấy người kia trong nhà Sở Phong Thu, mới nói câu này. Bất quá hắn đến cùng chưa nói ra nguyên nhân, bởi vì muội muội bảo bối của hắn lại buồn nôn, bởi vì lại không cẩn thận nhìn thấy con cá kia.
Trương Đại Khuê vội vàng đem cá qua một bên.
Sở Phong Thu nóng nảy, nói muốn mang Hà Hoa đi coi lang trung.
Ánh mắt Thương thị lại tỏa sáng, đột nhiên vỗ tay một cái, nói: "Đúng! Nên xem lang trung!"
"Mẹ, sao mẹ còn cười chứ?"
Sở Phong Thu nhìn thấy tươi cười trên mặt Thương thị, nghĩ rằng mẹ đây là như thế nào? Rõ ràng bà đau Hà Hoa như vậy, sao Hà Hoa bị bệnh bà còn cười chứ?
Thương thị cười nói: "Mẹ không phải cảm thấy trong bụng Hà Hoa có bé con sao? Nếu thật sự là như vậy, mẹ còn không được cười sao? Có bản lĩnh con đừng cười!"
Thương thị vừa thốt ra lời kia, ba người kia hoàn toàn sửng sốt.
Hà Hoa nghĩ không phải chứ, mình mang thai? Bất quá nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy giống như có khả năng này, phải biết rằng từ sau khi nàng có dị năng, nàng rất ít sinh bệnh, thân thể luôn luôn khỏe mạnh. Mà nàng ngửi thấy mùi cá liền buồn nôn cũng thật sự rất giống phản ứng phụ nữ mang thai a!
Hà Hoa nghĩ đến chính mình khả năng mang thai, lập tức kích động.
Sở Phong Thu cùng Trương Đại Khuê cũng kích động, một người kích động bởi vì sắp làm cha, một người kích động bởi vì sắp làm cậu, hai người đàn ông đều không biết nên làm cái gì, một người tại chỗ xoay quanh, một người chỉ biết ngây ngô cười nhìn chằm chằm bụng Hà Hoa. Cuối cùng vẫn là Thương thị đuổi bọn họ mau dẫn Hà Hoa về nhà nghỉ ngơi, sau đó xác định có phải có thai hay không, bọn họ mới phản ứng lại, đỡ Hà Hoa như bảo bối đi về.