Hà Hoa cùng Sở Phong Thu tiếp tục đi chợ, nơi đó người đến người đi rất náo nhiệt, hai người đi đến sạp bán thịt.
Cắt hai cân thịt, mua thêm một miếng gan heo, thấy còn có mấy cục xương, cũng mua luôn, chuẩn bị trở về nấu canh xương uống, đó là món Hà Hoa thích uống nhất.
Mua xong thịt, lại mua hai khối đậu hủ, sau đó đi lại chung quanh.
Lúc này chợ cũng không có bán gì mấy, kém xa so với chợ đời trước Hà Hoa thường đi, nhưng thắng ở chỗ tươi mới, Hà Hoa xem cũng rất đã nghiền.
"Nhị đệ, Nhị đệ muội, tìm được các ngươi rồi!"
Khúc Hồng Bố và Thạch Tú Nương cùng đi tới, trên mặt Khúc Hồng Bố mang theo tươi cười, trên mặt Thạch Tú Nương lại mang theo biểu cảm mỏi mệt, bất quá nhìn thấy Sở Phong Thu, bọn họ vẫn lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Hà Hoa nói: "Tìm chúng ta có việc?"
Khúc Hồng Bố nói: "Xem Nhị đệ muội nói này! Không có việc gì không thể tìm các ngươi? Các ngươi đều mua xong rồi sao? Đều mua cái gì? Vừa rồi Tú Nương muội tử mua một ít lê, ai nha, lê kia rất mọng nước, ta thấy rất muốn mua, nhưng lại luyến tiếc tiêu tiền, vẫn là Tú Nương muội tử tặng ta vài trái."
Thạch Tú Nương cười nói: "Chị dâu khách khí như vậy làm cái gì? Chỉ có vài trái lê. Sở nhị ca, huynh thích ăn lê sao? Nếu thích, nơi đó còn có bán, muội lại đi mua vài trái, coi như thành quà tặng cho các ngươi. Đúng rồi, nơi này muội còn có một ít lê nhỏ, huynh cùng nhị tẩu cùng nhau nếm thử đi."
Sở Phong Thu lạnh giọng nói: "Ta cùng vợ chẳng ăn lê."
*Chỗ này ta giải thích: STP nói là 'ko phân lê được', phân lê đồng âm với phân ly, người TQ rất kỵ hai vợ chồng cắt lê ra ăn chung vì sợ chia ly. Mà ta dùng 'ăn lê' thay vì phân lê, cắt lê ra ăn.
Thạch Tú Nương sửng sốt, có chút xấu hổ nói: "A, muội đã quên mất chuyện này."
Khúc Hồng Bố nói: "Nhị đệ thật đúng là, không phải ăn lê thôi sao? Chú ý như vậy! Thật sự là đem Nhị đệ muội làm tròng mắt rồi."
Trong lòng Khúc Hồng Bố cùng Thạch Tú Nương đều lên men, tuy rằng Sở Phong Thu nói là không ăn lê, nhưng là ý tứ hắn rất rõ ràng, so với lời ngon tiếng ngọt còn làm cho người ta cảm thấy uất ức a! Nếu các nàng là Hà Hoa, trong lòng không biết thật vui vẻ, đáng tiếc các nàng không phải là Hà Hoa, mắt thấy
Hà Hoa có chồng như vậy, biết cách nói chuyện như vậy, chỉ có thể ghen tị đầy nước chua trong lòng.
Hà Hoa cười, trong lòng quả thật rất cao hứng, cũng không quản ánh mắt hai người phụ nữ đối diện, nắm tay Sở Phong Thu.
Khúc Hồng Bố nhìn không được hai người này ở trước mặt thị ân ái, khoa trương nói: "Nhị đệ muội, ngươi biết không? Thím Bạch Lê cùng thím Cẩu Tử cùng thôn nhà mẹ đẻ ngươi ở trước cửa Hương Khách Lai đánh nhau! Thím Bạch Lê chính là tỷ tỷ của thím Tiểu Bạch Đào, lúc đó thím Tiểu Bạch Đào đã ở đấy, kết quả liền bị thương! Sau đó tới tìm lang trung, kết quả ngươi đoán như thế nào? Động thai khí! Cũng may đứa nhỏ không sao, nếu không thù này sẽ kết lớn!"
Hà Hoa nghĩ nguyên lai là Tiểu Bạch Đào có thai, khó trách ôm bụng kêu thảm như vậy, tuy rằng không quá thích thị, nhưng làm một người phụ nữ, vẫn có chút cảm thấy may mắn đứa bé trong bụng bà ta không có xảy ra việc gì.
"Nga, thật sự là vạn hạnh."
Hà Hoa chỉ nói một câu.
Khúc Hồng Bố nói: "Nhị đệ muội, Hương Khách Lai kia buôn bán rất tốt, nghe nói đưa rau xanh cho bọn họ nhưng lại thu vào rất nhiều bạc, thím Bạch Lê cùng vợ Cẩu Thặng kia chính là bởi vì giành mối buôn bán mới đánh nhau. Cũng khó trách bọn họ đánh nhau, nếu nhà ta có một cách kiếm tiền này, ta cũng không nguyện ý tặng cho người khác a. Hương Khách Lai kia cũng thật là, không ở trên trấn mua rau xanh, lại để cho người Tôn Vương thôn đưa rau xanh, nên lúc này mới gây ra chuyện, cũng không biết về sau còn cần bọn họ đưa rau xanh nữa không. Nhị đệ muội, ngươi nói một chút, nhà chúng ta có thể đi đoạt chuyện buôn bán này lại hay không?"
Mặt Hà Hoa bỗng chốc kéo dài, Khúc Hồng Bố này là cố ý!
Khúc Hồng Bố biết rõ con rể của ông chủ Hương Khách Lai là loại người nào, cũng biết vì sao Hương Khách Lai không mua rau xanhở trên trấn hoặc là để cho thôn hộ gần đó đưa rau xanh cho bọn hắn mà để cho người Tôn Vương thôn đi đưa rau xanh tới, hiện tại lại nói với nàng những lời này, là cố ý ghê tởm nàng sao?!
Không đợi Hà Hoa nói chuyện, Sở Phong Thu liền mở miệng.
"Đại tẩu, về sau nếu lại để cho ta nghe được ngươi nói những lời này, cũng đừng trách ta thất lễ!"
Sở Phong Thu cũng rất tức giận, kỳ thật hắn rất chán ghét Khúc Hồng Bố, Khúc Hồng Bố khó xử Hà Hoa còn chưa đủ, bây giờ còn dám nói chuyện này, coi hắn là người chết sao? Cho dù thị là đại tẩu, hắn cũng không thể dung.
Khúc Hồng Bố ngượng ngùng cười, nói: "Xem kìa, ta chỉ lo nghĩ đó là một cách kiếm tiền, lại quên chuyện khác. Là ta sai lầm rồi, các ngươi mắng ta hai tiếng ta cũng không cãi lại. Đừng giận a, chị dâu sai lầm rồi. Biết lỗi rồi, đừng dài mặt như vậy."
Trong lòng Khúc Hồng Bố mắng chính mình thế nào liền không quản mà há mồm. Kỳ thật thị cũng biết nói như vậy khẳng định đắc tội với người, nhưng nhìn thấy vợ chồng son ngọt ngào mật mật trước mặt, thị bốc hỏa lên, cho nên mới nhất thời xúc động nói những lời này. Thị cũng không nghĩ tới thật sự có thể đưa rau xanh cho Hương Khách Lai, việc này căn bản không thể thực hiện được, thị chính là lấy chuyện này kí©h thí©ɧ Hà Hoa cùng Sở Phong Thu một chút.
Kết quả Sở Phong Thu cũng quá che chở Hà Hoa.
Tuy rằng đã sớm biết Sở Phong Thu bị Hà Hoa câu dẫn triệt để, Khúc Hồng Bố vẫn không phục trong lòng, bị Sở Phong Thu liền mạch răn dạy như vậy, thị càng hận Hà Hoa. Nghĩ cho dù mình cùng Sở Phong Thu đời này cũng không có kết quả, cũng sẽ không để cho hai người bọn họ sống hòa thuận, vui vẻ!
Thạch Tú Nương ở bên cạnh cái gì cũng chưa nói, chỉ cảm thấy Sở Phong Thu thật sự là quá yêu thương vợ, thực đáng tiếc bản thân mình không thể trở
thành vợ hắn.
Hai người Sở Phong Thu và Hà Hoa cũng không muốn đi cùng các nàng, mặt âm trầm xoay người rời đi.
Mới đi một lát, Sở Phong Thu liền nói với Hà Hoa về sau Khúc Hồng Bố còn như vậy đừng khách khí với thị ta.
Hà Hoa nói: "Chàng xem ta khi nào thì khách khí qua? Chẳng qua có chàng ở bên cạnh, người ta không cần ra tay thôi. Tướng công chàng thật tốt!"
Sở Phong Thu nói: "Nàng là vợ ta, ta không che chở nàng thì che chở ai đây? Lại nói liền bởi vì gả cho ta nên nàng mới phải chịu sự bực bội này."
Hà Hoa cảm thấy điểm ấy của Sở Phong Thu tốt lắm, chàng cũng không bởi vì cảm thấy vợ rất lợi hại liền khoanh tay đứng nhìn, cũng sẽ không cho rằng vì đã gả cho chàng nên phải chấp nhận hết thảy tình huống nhà chàng, lại càng không ở bên trong đào bới tìm lỗi của vợ. Tỷ như chuyện lần này, có đàn ông sẽ nghĩ hôn sự trước kia của Hà Hoa là nhược điểm, mà Sở Phong Thu sẽ không. Hà Hoa càng cảm thấy chồng mình thật tốt, cho dù chàng chỉ là một anh nông phu, cho dù chàng có vài người nhà cực phẩm, nàng cũng cảm thấy có thể gả cho chàng thật sự là một chuyện may mắn, là phúc khí nàng đời trước tích góp từng tí một.
Hai người nói rõ ràng, lại vui vẻ bắt đầu dạo chợ.
Hà Hoa vừa đi vừa nghĩ kỳ thật bán rau xanh cũng là chủ ý tốt, đến lúc đó nàng bán rau xanh cho riêng một tửu lâu ngoài Hương Khách Lai, nàng dùng dị năng tạo ra những rau xanh thật ngon, đời trước rau xanh của nàng bị rất nhiều nhà hàng khách sạn cướp giật, giá cao hơn rất nhiều so với rau xanh khác.
Hà Hoa nghĩ Triệu Kim Nguyên không phải bởi vì một cái tửu lâu liền buông tha cho hôn ước trước kia sao? Hắn để ý tửu lâu này như vậy, nàng liền đem tửu lâu này đạp cho sập là được!