Chương 31
“Sao lại nói vậy?” Vân Hoan nghe xong giống như bị lọt vào sương mù.
Cũng may Tư Hoa vội vàng chạy ra ngoài, hành lễ kéo Tư Niên, nói: “Ở trước mặt tiểu thư không cho phép nói dỗi!”
“Ta không nói dỗi. Ta nói đều là lời thật.” Tư Niên lập tức kích động, chỉ vào phòng bếp nói không ra lời.
Tư Hoa ấn tay nàng xuống, thấp giọng nói với Vân Hoan: “Tiểu thư bảo chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nhóm nô tì liền đi chuẩn bị. Nhưng nô tì vừa mới rời khỏi phòng bếp chưa được bao lâu, lúc trở về những thứ đó đều đã bị chuyển xuống dưới đất. Tư Niên tức giận đi lý luận, người chủ trì phòng bếp nói là Đại gia giao phó, còn nói phòng bếp là nơi quan trọng, người không liên quan không được đi vào!”
“Là ai ngăn cản các ngươi?” Thấy Tư Niên tức giận thành như vậy, khẳng định là không thiếu can thiệp? Chuyện này vừa khéo, người nàng mang vào phủ, cũng bị ra oai phủ đầu!
“Chính là vị Lục Sam cô nương kia!” Tư Hoa thấp giọng nói.
“Cái gì Lục Sam Lục La, ta thấy chính là hai đóa hoa loa kèn màu xanh – kỳ hoa!” Tư Niên oán hận nói câu, lại nói: “Những thứ kia ta vất vả chuẩn bị, nàng ta để ở một bên cũng thôi, lại cứ nói mấy lời làm người khác khó chịu. Ý là ta và Tư Hoa tỷ tỷ hai người xuất thân Hướng phủ, cửa nhỏ nhà nghèo không có kiến thức gì, chê chúng ta ở phòng bếp vướng chân vướng tay... Tiểu thư người nói xem, nàng ta làm vậy có bực không chứ!”
Vân Hoan nghe hai chữ ‘kỳ hoa’ liền cười ra tiếng, khoát tay áo nói: “Có chuyện gì cũng đừng bực tức. Ta mang ngươi đi lấy lại công đạo.”
Chính thê thật không dễ làm, trên phải lấy lòng cha mẹ chồng tổ mẫu, dưới phải quản thúc được nha hoàn tiểu thϊếp. Trong phòng phải đấu thắng được tướng công, ở ngoài còn phải có khả năng buôn bán quản gia, mọi chuyện mọi việc đều là một môn học vấn.
Không đúng à, vừa mới vào cửa, đã phải nghĩ lập uy thế nào!
Vân Hoan âm thầm cảm thán, cùng Tư Hoa Tư Niên tiến vào phòng bếp. Trong phòng bếp tổng cộng có một đầu bếp nữ và ba nha hoàn, Vân Hoan vừa mới nhìn qua, lúc này người cũng đều ở đây, vừa thấy nàng, bốn người đồng loạt hành lễ.
Đầu bếp nữ tầm trên dưới ba mươi tuổi, vào phủ cũng mới nửa năm, xem như được liệt vào đội ngũ đầu bếp của Tống Trường Bình, thời gian ngốc tương đối dài, người thoạt nhìn cũng thật thà. Khi Trường Bình mang nàng đi dạo trong sân, cũng từng nhìn thấy nàng, người gọi nàng một tiếng ‘Lưu tẩu’.
Vân Hoan liếc mắt đảo qua phòng bếp một lần, quả thật nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn Tư Niên chuẩn bị đều đặt ở trên mặt đất, ngó sen, cọng tỏi non đã chuẩn bị tốt đều lẫn chung một chỗ, bên cạnh là mấy miếng thịt dê đáng thương.
Trên mặt bàn dài trong phòng bếp cũng có mấy món ăn được đặt ngay ngắn, nguyên liệu phối rất tốt, trong nồi còn bốc lên hơi nóng, nhìn qua giống như là thịt bò xào tuyết lê, cũng là món ăn bổ huyết ích khí, rất tốt cho bệnh nhân hư nhược, tỳ vị suy yếu.
Xem bộ dáng này, trong phòng bếp mấy người này đang muốn làm mấy món ăn khác, hoàn toàn không đem nãi nãi như nàng để vào mắt.
“Lưu tẩu, đây là có chuyện gì?” Vân Hoan cũng lười quanh co lòng vòng, chỉ chỉ đồ trên mặt đất, nhíu mày hỏi.
Lưu tẩu thật thà thân mình run lên, nghiêng đầu nhìn Lục Sam, trong lòng kêu khổ: phòng bếp này trên danh nghĩa là nàng ta làm chủ, thật ra, nàng ta cũng là người tới muộn nhất. Bình thường Đại gia cũng không thích quan tâm cô nương nào, chỉ riêng thấy Lục La Lục Sam sẽ nói hai ba câu, người người đều nói Lục La trong viện Đại gia một ngày nào đó sẽ bay lên cành cao, trong phòng bếp hai nha hoàn khác cũng gần như lấy Lục La làm đầu, dù là đầu bếp nữ như nàng ta cũng phải nịnh nợ hai câu.
Thế sự hay thay đổi, nãi nãi vào cửa, theo lý nàng ta nên đi lấy lòng nãi nãi.
Chính là ngày thường nàng ta không bắt được chỗ không tốt của Lục Sam, đột nhiên lại được nàng ta chiếu cố, vừa rồi khi đôi bên đối đầu, Lục Sam lại liên tục đảm bảo, nếu có người hỏi đến nàng ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Nàng ta dứt khoát thờ ơ lạnh nhật, án theo thực đơn ngày thường nấu cơm.
Nhưng nãi nãi khen ngược, đi lên liền hỏi nàng ta, nàng ta biết trả lời thế nào?
Nàng ta chỉ liếc mắt nhìn Lục Sam, trong lòng sốt ruột, Lục Sam cười tiến lên hai bước đánh bạo nói: “Là nô tì đặt nguyên liệu nấu ăn này xuống. Bàn này nhỏ, không đặt được nhiều đồ như vậy. Lưu tẩu vội chuẩn bị bữa tối, nô tì liền đánh bạo tạm thời đặt nó ở chỗ kia.”
“Tống quản gia không nói cho ngươi, đây là ta bảo người ta chuẩn bị hay sao?” Vân Hoan cũng không giận, ôn tồn nói.
“Nãi nãi vừa vào phủ, sợ là không hiểu rõ tình hình lắm.” Lục Sam chỉ chỉ vào mấy thứ trên mặt đất, “Nô tì đi theo bên người gia gần mười năm, hiểu tập tính của gia rõ nhất. Ngó sen và cọng tỏi non, gia cho tới bây giờ đều không thích ăn. Thịt dê mùi rất gay, gia cũng không thích. Còn có canh gà này, gia chán ghét nhất là canh gà hầm thuốc, gia ngại có mùi lạ!”
Nói mấy câu, lấy những gì Vân Hoan định làm đều ghét bỏ một lần, Vân Hoan chỉ thảnh thơi nghe nàng ta nói tiếp, Lục Sam lại nói: “Đại gia thân thể yếu đuối, hiện nay lại càng không được để đói. Lục Sam liền chuẩn bị những món ngày thường Đại gia thích ăn. Nãi nãi muốn làm đồ ăn cho gia, là tấm lòng của nãi nãi, vì vậy, nô tì liền tạm thời đặt những nguyên liệu nấu ăn đó ở kia, chỉ còn chờ nãi nãi đến xử lí. Vốn muốn tìm một cơ hội bẩm báo với nãi nãi, chính là giờ đang chuẩn bị bữa tối, nhất thời không thoát thân được.”
“Theo như lời ngươi nói, ngược lại thật sự là ta không phân biệt được nặng nhẹ, có ý muốn để gia ăn không ngon rồi. Ngươi có lòng, chân thành vì chủ, lại nói tiếp, ta đối đãi với gia không bằng ngươi?” Vân Hoan nhướn mi nhìn nàng ta, vừa vặn nhìn thấy nàng ta nhìn thẳng vào mình, mắt đầy khinh thường.
Có thể là phát hiện nàng đang nhìn mình, Lục Sam vội vàng thu lại tầm mắt, bán thấp thân mình nói: “Nô tì không dám, nô tì chỉ vì gia suy nghĩ!”
“Khá lắm không dám!” Vốn Vân Hoan còn muốn cùng nàng ta nói lý lẽ, thế nhưng nhìn thái độ này, dù nàng hao hết võ mồm, nàng ta cũng chỉ dùng một chữ ‘gia’ qua loa tắc trách, cũng đủ.
Nàng có lẽ vô đức vô năng, nhưng phòng bếp cũng là lãnh địa của nàng, nha đầu này hôm nay đã dám ném nguyên liệu nấu ăn của nàng, ngày mai không chừng lại muốn dẫm lên đầu nàng!
Hôm nay nếu đểu nàng ta khi dễ, sau này nàng lấy mặt mũi đâu ra giúp Tống Trường Bình quản lý nhà này?
Quả thật, có thể là Lục Sam bênh vực tỷ tỷ của nàng ta, nhưng dứt bỏ tầng quan hệ này không nói, nàng mới là chủ mẫu nhà này. Cho dù Lục La có thể bước vào cửa Tống gia, cũng chỉ là một tiểu thϊếp, chưa đến lượt nha hoàn là Lục Sam khoa tay múa chân với nàng.
“Tư Niên,” Vân Hoan trầm mâu hỏi Tư Niên, “Hướng gia chúng ta cửa nhỏ nhà nghèo, so ra kém Tống phủ, có nhiều quy củ như vậy. Hôm qua ta lệnh ngươi học thuộc gia pháp Tống gia, bây giờ ngươi nói cho ta, trong gia pháp Tống gia, nếu là gia nô dĩ hạ phạm thượng, nên xử lý như thế nào?”
Tư Niên tiến lên hai bước, con mắt hung hăng trừng Lục Sam, giòn tan đáp: “Hồi Đại nãi nãi, gia quy Tống phủ điều 31, có nô tì dĩ hạ phạm thượng, nhẹ thì phạt quỳ hoặc vả miệng, nặng thì trượng trác 50, dạy mãi không sửa, loạn côn đánh chết cũng không đủ!”
“Loạn côn đánh chết? Tống phủ còn có quy củ này?” Vân Hoan lại hỏi Tư Hoa, Tư Hoa cười nói: “Hướng phủ chúng ta luôn đối xử nhân từ với hạ nhân. Nhưng Tống phủ dù sao cũng là nhà giàu, gia quy rất nghiêm. Nếu là thật sự có nô tì dĩ hạ phạm thượng, cho dù là đánh chết quan phủ cũng sẽ không thể hỏi đến.
Ba người một hỏi một đáp, Lưu tẩu và hai nha hoàn trẻ tuổi thân mình đều run lên, dù là Lục Sam nghe xong cũng cả kinh.
Dù sao cũng là đi theo bên người Tống Trường Bình nhiều năm, lúc này nàng ta vẫn quật cường đáp lại: “Dĩ hạ phạm thượng cho dù là khoét thịt cắt tim nô tì cũng không đủ. Nhưng là nô tì đã thừa nhận Đại gia là chủ tử duy nhất của nô tì, chủ tử giao cho nô tì, trừ nô tì và tỷ tỷ nô tì ra, người khác nếu không được chủ tử phân phó, đều không được vào phòng bếp, càng không được chạm vào đồ ăn của gia. Nô tì tất cả đều nghe theo Đại gia phân phó, làm sai chỗ nào!”
“Tốt tốt tốt!” Nha đầu này không những có bộ dáng tốt, còn có một cái miệng lanh lợi. Vân Hoan lập tức chán nản: Đại gia là chủ tử duy nhất, vậy nàng ở trong cái sân này, là khách nhân hay là hạ nhân?
Chẳng trách Tư Niên tức giận, nha đầu kia nói chuyện câu nào cũng có gai, ai nghe xong mà không tức giận?
Nếu đổi lại là trước đây, Vân Hoan đã sớm tặng cho nàng ta một cái tát, vừa giải hận lại hết giận. Chỉ tiếc lúc này nàng là tân nương tử, tát một cái quả thật hết giận, nhưng truyền ra ngoài cũng rất không ổn. Hơn nữa thân phận lúc này của Lục Sam, nếu nàng thật sự đánh, chẳng phải là không cho Tống Trường Bình thể diện?
Nhưng nếu nhịn? Nàng có thể nhịn, nhưng không có đạo lý để bản thân nhịn đến nội thương đúng không?
Trên mặt Vân Hoan phong vân biến đổi, ngay cả Lưu tẩu đứng ở một bên cũng thấy không đúng, nàng ta mặc dù nhát gan, nhưng vẫn biết xem xét thời thế.
Vị nãi nãi tuổi tuy nhỏ, nhưng khí thế rất mạnh. Nghe nói khi còn ở nhà cũng là một vị chủ nhân điêu ngoa. Bây giờ sắc mặt thay đổi, nhưng đừng lây đến nàng ta là được.
Nàng ta vội vàng thấp giọng nói: “Lục Sam, ngươi nói như vậy là không đúng. Mấy ngày trước Đại gia đã dặn chúng ta, nếu nãi nãi vào phủ, nàng chính là chủ tử quan trọng nhất trong viện chúng ta, tất cả nội viện đều từ nàng làm chủ, nàng nói một, chúng ta liền không thể nói hai. Sau này tất cả của Đại gia cũng từ nãi nãi tự mình chuẩn bị, chúng ta chỉ cần làm là được.”
“Ngươi có nghe được?” Vân Hoan đang không bắt được khuyết điểm của nàng ta, Lưu tẩu vừa nói, nàng ta lập tức biến sắc, cười lạnh nói: “Đã trong lòng ngươi chỉ có một vị chủ tử, bây giờ ta cũng không làm khó ngươi. Cho dù ngươi như vậy xúc phạm ta, ta cũng phải xin ý kiến. Ta này Đại nãi nãi muốn làm đồ ăn cho tướng công, nha đầu trong phòng bếp lại để đồ của ta xuống đất, ta phải lập tức đi hỏi phu nhân xem, có đạo lý này không! Tư Hoa, Tư Niên, mang theo nàng, chúng ta đến chỗ phu nhân!”
“Dựa vào cái gì mang ta đến chỗ phu nhân!” Ngay lúc Tư Hoa Tư Niên vươn tay muốn chạm vào Lục Sam, nàng ta đột nhiên đứng thẳng lên, phủi tay ngăn Tư Hoa Tư Niên, lui về phía sau một bước, căm tức nhìn Vân Hoan nói: “Hôm nay sáng sớm là nô tì va chạm nãi nãi, nhưng nô tì là không còn cách nào khác, mới xin nãi nãi giúp đỡ. Tỷ tỷ ta quả thật suýt thành thϊếp của gia, nhưng cuối cùng cũng chỉ là ‘suýt trở thành’, hiện nay nàng còn bệnh ở trên giường, không thể uy hϊếp đến nãi nãi một chút nào. Nãi nãi có thể nào bởi vì nàng, giận lây sang ta? Nãi nãi lấy việc công làm việc tư như vậy, nô tì không phục!”
Vân Hoan lập tức sửng sốt: đây là chuyện gì với chuyện gì vậy! Sao đang nói liền chuyển tới trên đầu tỷ tỷ nàng ta rồi?
“Tỷ tỷ chỉ là một người bệnh, nãi nãi vì sao không dung được nàng!” Lục Sam tiếp tục lên án.
Vân Hoan không hiểu ra sao, thấy Lưu tẩu và hai nha hoàn khác đều như có đăm chiêu nhìn bản thân, nàng đang muốn đặt câu hỏi, khóe mắt lại nhìn thấy ở cửa bếp có một vạt áo màu hồng.
Tốt, vô cùng tốt!
Nàng đang nghĩ sao đang diễn lại đột nhiên đổi chiêu, hóa ra là bởi vì chính chủ đến.
Nàng còn tưởng rằng bản thân là người xem diễn, hóa ra, nàng cũng bị lừa mặc áo rồng* chạy một vòng miễn phí!
(*) Áo của con hát ngày xưa.