Rời nghĩa trang, lúc này ánh chiều không chói chang khó chịu nữa, thay vào đó không khí dịu hẳn xuống, chút phiếm hồng cuối chân trời phía tây rất nhanh bị hòa tan, cả nền trời chỉ còn một màu xám trắng tĩnh lặng nhạt nhòa.
Thỉnh thoảng tiếng chim trời quang quoác bên tai, nhìn lên bắt gặp vài cánh chim lạc tội nghiệp đang cố sức sải cánh về tổ ấm.
Từ đầu giờ chiều đến giờ ông trời vẫn luôn đứng gió, một chút gió nhẹ cũng chẳng thấy đâu, khi ánh dương vụt tắt thì gió từ đâu kéo về dạt dào, cây cối xung quanh lắc lư không ngừng.
Gió lướt qua tấm ướt đẫm mồ hôi khiến hai chị em Minh Thư rùng mình giật nảy, nhờ vậy tinh thần uể oải được vực dậy chút ít. Mười phút sau, cảm giác dính dính sau lưng không còn, mồ hôi nhễ nhai được gió thổi hong khô, gương mặt đỏ au vì nắng nóng dần được giải nhiệt và bước chân mọi người thong dong hơn.
Khúc mắc được gỡ bỏ rồi, suốt dọc đường về Quang Minh cùng hai con trò chuyện vui vẻ, tuy chưa được thân mật nhưng sự ngượn ngùng trước đó đã bị đập tan, nơi đáy mọi người đầy ý cười hiện hữu.
Nhìn ngôi nhà xây dựng kiểu cách bằng lá trông bắt mắt trước mặt, ánh mắt Quang Minh chợt ngưng trọng, suy nghĩ dường như phiêu phiêu về một nơi xa xăm, chợt nghe bọn trẻ gọi mình anh mới biết mình đang thất thần. Vì không biết hai con hỏi gì, anh xấu hổ hỏi lại.
– Ừm, hai con nói gì?
Thấy ba thất thần tuy có chút không vui nhưng Minh Thư vẫn vui lòng lập lại câu hỏi lúc nãy.
– Gần tới nhà ba mẹ anh Tí chưa hả ba?
Xốc lại tinh thần, anh cong khóe miệng thâm tình trả lời.
– À, sắp tới rồi!
Chỉ ngôi nhà kiểu cách trước mặt, anh nói.
– Hai đứa thấy ngôi nhà kia chứ?
Hai chị em gật đầu, anh lại nói tiếp.
– Đó là nhà cũ của chúng ta… và ngôi nhà bên trái là của ba mẹ anh Tí đấy!
Hai chị em ngắm kỹ ngôi nhà kiểu cách lợp bằng lá, kiến trúc khác hẳn những ngôi nhà xung quanh trong sự trầm trồ khinh ngạc, một lúc sau Minh Tuấn hỏi.
– Ngôi nhà đó thật đẹp!
Minh Thư tán thành lời khen em trai, gật đầu phụ họa.
– Đúng vậy!
Hai chị em khen ngợi ngôi nhà ấy đích thật không ngoa, tất cả vật liệu bao quanh đều bằng lá, cấu trúc cầu kỳ trông đơn giản, bình dị mà gần gũi. Nơi ấy trước đây là nhà cũ vợ bán đi, nhưng kiểu cách ngôi nhà ấy đã thay đổi hoàn toàn rồi, mái tranh vách đất thay bằng mái lá vách lá. Tường rào bằng tre nứa thay bằng đá chẻ và tường vôi, cổng gỗ đơn sơ thay bằng cửa sắt kiên cố.
Trông bọn trẻ yêu thích ngôi nhà Quang Minh vội giải thích tránh hai con hiểu lầm.
– À… ừm… thực ra nhà cũ… giống nhà bác hai bên cạnh thôi, sau khi bán cho chú Tư Bắc cuối thôn, rồi chú ấy tiếp tục bán cho vị khách vãn lai. Vị khách này kinh doanh lá lợp, mua mảnh đất này xong liền dỡ bỏ nhà cũ xây mới hoàn toàn…
Nghe ba giải thích hai chị em à một tiếng tỏ ý hiểu, chút mất mát nơi đáy mắt rơi vào tầm mắt anh. Nhíu nhíu chân mày suy nghĩ, nhìn hai con đi phía trước ánh mắt chợt lóe, anh âm thầm đưa một quyết định xong, bước chân liền sải nhanh đuổi theo bọn trẻ.
— —— ——-
Biết hôm nay Quang Minh dẫn hai chị em Minh Tuấn đến nhà ba mẹ dùng cơm tối, đầu giờ chiều Tí dẫn vợ con về nội.
Chiều nay chú hai cũng ở nhà, Tí ôm con trai ra trước nhà trò chuyện cùng ba vừa trông bé, vợ anh phụ mẹ nấu cơm đãi khách.
Ba giờ chiều đến cử con trai ăn dặm, vợ đưa Tí bát bột để đút cho con, cô quay lại trông nồi cháo gà đang nấu dở.
Thổi nhẹ thìa bột nguội, Tí đút cho con trai ăn, chú hai ngồi bên cạnh không ngừng chọc cười với bé. Rất nhanh chén bột chui hết vào bụng con trai, Tí đút hai thìa nước con trai uống nữa rồi mới lấy khăn sạch lau miệng cho con.
Con trai ăn no, anh thả bé xuống đi dạo tự chơi nhưng bé không chịu mà bắt ba phải cùng chơi với mình.
Nhìn cháu nội cười toe toét vui vẻ trong sân, chú hai cười nheo mắt cười, ngồi buồn nhạt miệng chú kéo điếu cày hút một điếu, dời ánh mắt vào hộp gỗ, chậm rãi cầm túi nilon đựng thuốc rê lấy một ít bỏ vào đầu đốt thuốc, quấn túi nilon gọn gàng bỏ lại chổ cũ, đánh que diêm lóe cháy châm đầu đốt thuốc, chú kéo vài hơi dài đầy thỏa mãn.
Thả hết khói trắng trong khoang miệng mình, đẩy điếu cày sang một bên, nhướn nhìn lên nền trời xám xịt trước mặt chú nói với Tí.
– Con ra đầu cổng xem chú Tư sắp tới chưa… cũng trễ rồi ấy nhỉ?
Biết ba sốt ruột, Tí dạ một tiếng rồi bế con trai cười nói.
– Đi nào con trai, chúng ta đi đón chú Tư nào!
Bé con nghe nói được đi chơi vui vẻ hẳn lên, miệng không ngừng ê a.
– Đi chơi! Đi chơi!
Đến đầu ngõ, Tí ngó nghiên phải trái hai lượt mới thấy bóng chú Tư cùng hai chị em Minh Tuấn. Anh vội quay ngược trở lại thông báo cho ba mình.
– Chú Tư sắp tới rồi ba ơi!
Nghe con trai gọi vọng ngoài cổng, chú hai lẩm bẩm.
– Tới rồi sao?
Đặt ly trà trên tay xuống, chú gọi ra sau nhà.
– Mẹ thằng Tí ơi, chú Tư sắp tới rồi kìa!
Thím hai đáp lại đã biết, chú hai đứng dậy đi nhanh ra đầu ngỏ cùng con trai đón khách.
Tới nơi, Quang Minh thấy chú hai cùng Tí đón đầu ngõ không khỏi xúc động đỏ mắt. Áp chế cảm giác vui mừng thái quá, chớp chớp mắt anh giới thiệu.
– Đây là Minh Tuấn… Minh Thư… và đây là chú hai, anh Tí…
Hai chị em lễ phép chào chú hai, Tí thì cả hai đều đã biết nên cuộc gặp gỡ bớt trịnh trọng có phần gần gũi, thân mật hơn.
Chú hai bảo mọi người nhanh vào nhà, thím hai đang đợi.
Về đến cổng thấy thím hai, vợ Tí và con gái út chú hai đứng trong sân chờ rồi.
Phải nói người xúc động nhất là thím hai, lúc hai em sinh ra cho đến bốn tuổi đều được thím quan tâm, chăm sóc. Khi Hương Lê chuyển đi, mất một thời gian thím mới đỡ nhớ nhung bọn trẻ, nghĩ Hương Lê đoàn tụ cùng chồng là chuyện vui, dần dà thím mới nguôi ngoai nhung nhớ.
Mấy tháng qua nghe chuyện kể về bọn trẻ, càng khiến tâm thím đau lòng.
– Mi và Bin đây à? Thật tốt…
Thím hai đau lòng vì bọn trẻ, cảm xúc nghẹn trong lòng Quang Minh cũng được bộc phát nước mắt ngắn dài, đặt tay lên vai hai con anh nói.
– Chào… thím hai đi con…
Hai chị em lễ phép chào thím hai, lúc này tâm trạng thím hai thật không tốt, òa khóc như đê vỡ, ôm chặt hai chị em Minh Thư vào lòng, miệng không ngừng lẩm bẩm ‘Thật tốt! Thật tốt’.
Nhìn cảnh đoàn tụ không ai kìm được nước mắt, chỉ có bé con không hiểu gì cả, thấy bà nội khóc hu hu, nhìn quanh bao trùm một cỗ thê lương, sợ hãi dâng lên bé òa lên khóc to.
Nhờ tiếng khóc lảnh lót của bé, tâm trạng mọi người khá hơn, quyệt nước mắt mình thím hai nói.
– Hôm này ngày vui… phải cười mới đúng…
Mọi người nói đúng vậy, không khí sầu buồn tươi tỉnh trở lại, bé con nằm trong lòng mẹ còn chút hức hức vì bị cả nhà dọa sợ.
Thím hai giục mọi người vào nhà.
– Quên mất, mọi người vào nhà uống nước nói chuyện chứ nhỉ?
Chú hai thêm lời.
– Ừ, vào nhà, vào nhà thôi!
Đưa con trai cho chồng, vợ Tí cùng bé Na xuống nhà sau dọn cơm tối.
Thím hai đi vào rót trà, chú hai cùng mọi người nối tiếp đi vào.
Bởi lúc này đã tới giờ cơm, vợ Tí báo thím hai cơm nước sẵn sàng, thím hai gọi mọi người qua bàn ăn.
Tối đó, ánh đèn nhà chú hai gần như tỏa sáng suốt cả đêm cho đến sáng…
— —— ——-
Mười năm sau.
Nhà riêng Quang Minh tại Sài Gòn.
Tiếng nói em trai trầm trầm có chút gắt vang lên.
– Em đi trước đây!
Tiếng em gái lanh lảnh trên nhà vọng xuống.
– Từ từ nào, còn ba mươi phút nữa mà…
Em gái chưa kịp nói xong bị tiếng em trai cắt đứt.
– Chị không tính trường hợp kẹt xe hả?
…
Đẩy chiếc kính lão trên mũi, Quang Minh nhìn lướt qua con trai một cái rồi tiếp tục đọc tờ báo trong tay. Cảnh tượng này lập đi lập lại quen rồi, sự giằng co của hai con chẳng ảnh hưởng chút nào đối với anh.
Minh Tuấn năm nay hai mươi, dáng người cao hơn Quang Minh một chút, gương mặt cương nghị, tuấn lãng, cặp mày kiếm nhíu chặt bực tức vì nhẫn nại không còn.
– Trễ quá rồi, chị mà không xuống em đi trước đó!
Lúc này một bóng dáng mảnh khảnh đáng yêu xuất hiện đầu cầu thang, Minh Thư mặc chiếc áo kiểu màu trắng, váy xòe màu xanh đen dài đến giữa ống khuyển, vai trái đeo túi xách đen. Tay phải cầm áo khoát giống màu chiếc váy, tay trái vịn cầu thang đi xuống, cặp môi nhỏ xinh càm ràm.
– Tới rồi! Tới rồi đây!
Không buồn nhìn chị, Minh Tuấn hừ một tiếng rồi chào ba đi học.
– Con đi học ạ.
Minh Thư chạy lại hôn chụt lên má ba.
– Con đi học đây ba.
Quang Minh ừ, nhìn bóng hai con nhướn mày nhắc nhở.
– Nhớ trưa về ăn cơm biết chưa?
Hai chị em không quay lại, chỉ có tiếng trả lời vang vọng.
– Dạ ba!
Nhắc hai con về ăn cơm trưa là có lý do, bình thường bọn trẻ ở lại trường ăn uống nghỉ ngơi luôn vì còn có tiết buổi chiều, ngày nào không có tiết chúng đến thư viện tự học. Hơn nữa Quang Minh bận rộn cả ở nhà hàng, chỉ có buổi tối mọi người mới có mặt đông đủ cùng ăn cơm.
Hôm nay là ngày đặc biệt, tại sao? Vì hôm nay là ngày giỗ vợ anh, mười năm qua không năm nào anh quên cả. Thời gian trước, mỗi khi đến ngày này anh đều đau khổ tự trách, bây giờ cảm giác không khó chịu như trước, có lẽ vì anh biết mình cần làm gì để chuộc lỗi, trong lòng thanh thản hơn.
Hôm nay có thêm chú hai và Tí ghé, lâu rồi không gặp họ anh có chút mong đợi.
Bỏ tờ báo vào giá đựng, anh đứng dậy lấy ví tiền bỏ túi quần, dắt chiếc cup đi chợ.
Một mình anh lay hoay chọn thức ăn trong chợ, về nhà tiếp tục một mình sơ chế nấu nướng.
Đồng hồ tí tắc trôi qua.
Món thứ hai hoàn tất được đặt lên bàn, định vòng lại bếp thì chuông cửa vang ‘kính coong’, nghĩ chắc chú hai và Tí tới rồi anh vui vẻ đi mở cửa.
Đúng như anh đoán, chú hai và Tí đã đến.
Nhìn hai tay của hai ba con chú hai xách túi lớn túi nhỏ, anh nhíu mày hỏi.
– Chú và Tí xách gì mà nhiều thế này?
Chú hai cười ha hả, tiện đưa túi đồ trên tay cho anh.
– Của thím hai cho hai đứa nhỏ nhà chú ấy, cầm đi! Tôi nào muốn xách nặng thế này đâu, mà không xách đi thì chết với thím nó.
Nghe trần thuật lý lẽ của chú hai anh chỉ cười cười đón nhận, vừa đóng cửa vừa nói cám ơn.
Chú hai xua tay.
– Ơn nghĩa gì, toàn mấy thứ nông phẩm linh tinh mà thôi.
Chú hai xếp mấy thứ gửi riêng cho Quang Minh một bên, lần này lên thành phố hai ba con chú còn ghé ký túc thăm con gái nhỏ nữa. Na lớn hơn hai con Quang Ming một tuổi, hiện đang theo học ngành sư phạm tại đây.
Mùi thức ăn thơm ngon xông nức mũi, Tí hít hà hà hỏi Quang Minh.
– Chú Tư nấu món gì thơm quá đi!
Con trai già đầu rồi, thấy ăn thì tươm tướp ánh mắt, chú hai rầy la.
– Trông cái thằng hai kìa, mày không biết mất mặt hả?
Quang Minh cười sang sảng.
– Có gì đâu anh, người nhà cả mà.
Tí làm mặt xấu với ba, lân la đến chỗ Quang Minh lấy lòng.
– Còn làm gì nữa chú nói để con phụ nà.
Quang Minh chỉ bình nước rau má mới xay bảo.
– Con lấy nước rau má cho ba con uống, mọi việc chú làm xong cả rồi, chờ nồi súp này xong nữa thôi.
Tí dạ, hỏi ba uống nước không anh rót. Chú hai đồng ý, anh rót một ly đầy đưa ba đồng thời rót tiếp một lý khác cho mình. Sáng giờ đổi xe khách ba lượt, rồi đi lanh quanh mấy bận đúng là khát chết anh rồi, uống xong nước mát, Tí hỏi Quang Minh.
– Hai em sắp về chưa chú?
Quay nhìn đồng hồ, Quang Minh trả lời.
– Mười lăm phút nữa chúng về tới.
Đúng thật mười lăm phút sau liền nghe tiếng hai chị em vang trên nhà.
Chả là vừa vào nhà, hương thơm thức ăn xông lên mũi, Minh Thư hít hà.
– Ôi! Thơm quá! Thơm quá!
Nhìn tướng tham ăn của chị, Minh Tuấn hừ một tiếng.
– Thật mất hình tượng.
Minh Thư chìa môi.
– Hứ! Lát nữa đừng giành ăn với chị nhá.
Rồi Minh Thư chạy vọt vào nhà, Minh Tuấn đóng cửa đi vào sau, miệng không khỏi lầm bầm.
– Ai thèm giành ăn với chị, cho chị ăn hết rồi đừng than sao mình lại lên cân…
Công nhận mùi thức ăn hôm nay thật quyến rũ, Minh Tuấn hít hút mũi “Đúng là thơm thật, không biết ba nấu món gì nhỉ?” Bước chân em bất giác sải nhanh một chút.
Nhìn thấy hai chị em, chú hai hỏi trước.
– Hai đứa về rồi à?
Minh Thư reo sung sướиɠ.
– Con chào bác hai, chào anh Tí… thưa ba con mới đi học về.
Quang Minh gật đầu rồi tiếp tục trông nồi súp, hiện còn bước cuối cùng là có thể ăn rồi.
Tí quay lại chào Minh Thư.
– Anh chào em gái.
Minh Tuấn vừa vào tới, tiếp tục việc chào hỏi giống chị lúc nãy.
Quang Minh thúc giục hai con thay đồ, rửa mặt lại dùng cơm.
Sau khi Quang Minh thắp nén hương cho vợ.
Mọi người trở lại bàn ăn cùng dùng cơm, bữa cơm hôm nay rôm rả hơn mọi ngày.
— —— ——-
Mười năm rồi lại tiếp mười năm…
Mái tóc Quang Minh từ màu đen tuyền, điểm chút muối tiêu rồi chuyển một màu trắng xóa.
Ánh mắt trầm đυ.c thay thế sự sắc bén năm nào.
Hôm nay anh không muốn cử động chân tay chút nào, bỗng dưng lại nhớ ngày xưa da diết, những hình ảnh ấm áp ấy càng lúc càng rõ ràng. Không biết có phải mình đang mơ không, thực sự anh không muốn thoát khỏi giấc mơ này chút nào, anh nhớ cô lắm…
Tiếng khóc ai oán vang lên.
– Ba ơi… hu hu…
– Ba ơi… hu hu…
Dường như người trên giường không nghe thấy, bỗng ánh mắt nhẹ nhàn khép lại, nơi môi miệng vẫn hiện ý cười.
Tiếng kêu gào dường như thảm thiết hơn…
Khoản cách giữa người trên giường và những người ở lại đã cách nhau một đời…
— —— ——-
Trong một kho hàng u tối, một người thanh niên co ro ôm gối, mắt đang nhắm tít, miệng không thôi lẩm bẩm “Đói quá! Con ơi ba đói quá!… Khát nước!”
Gọi hoài chẳng thấy con trả lời mà anh thì đói quá, thôi thì anh tự lê thân già kiếm gì bỏ bụng trước đã. Nghĩ vậy anh cố mở đôi mắt, mí mắt nhắm chặt hấp háy hé hờ.
Cảm giác sự khác lạ xung quanh, người thanh niên vội tỉnh táo hơn. Do bất ngờ bật giậy khiến anh lăn cù một vòng.
Nhìn xung quang là hàng hóa chất đầy, suy nghĩ ban đầu của anh là “Mình bị bắt cóc rồi!”… “Mà ai bắt mình nhỉ?” “Các con không biết có sao không… mà đây là đâu?”
Những câu hỏi đặt ra chưa có lời giải đáp, lắng tai nghe động tĩnh xung quanh, dường như không có ai cả. Anh đứng dậy phủi phủi bụi bẩn trên người, cảm giác có chút gì đó quái quái nhưng chưa thể giải thích được. Gác chuyện đó sang một bên, anh cần phải trốn thoát ra khỏi đây đã.
Ra khỏi nhà kho u tối, nhìn quang cảnh xung quanh đập vào thị giác, giường như có gì đó lướt qua trong đầu anh chưa kịp nắm bắt thì bị bắt quả tang.
– Anh kia!
Nghe tiếng gọi giật mình, anh quay lại nhìn người cất tiếng nói.
Trông thấy hai người hằm hằm đi tới, đầu óc anh trống rỗng không nghĩ ra được điều gì, mặc cho họ lôi kéo đi.
Họ nói chuyện anh hiểu, qua đối đáp giữa họ là đang buộc tội anh lên thuyền trái phép “Cái gì… lên thuyền ư?”
Anh chưa hiểu đầu đuôi tai ngeo thì nghe tiếng nói mẹ đẻ của mình. Nhìn người này trông thật quen quen, nghĩ chắc não bộ già rồi nên lẩm cẩm đây. Người ấy nói.
– Anh ấy là bạn tôi, thay thế chỗ Huy vừa xin nghỉ ạ… xin lỗi ngài vì tôi chưa thông báo với mọi người.
Một người phiên dịch ý kẻ nói thay cho anh, rồi họ nói qua nói lại gì đó nhưng anh không nghe rõ nữa, Tại sao không nghe rõ vì anh đang khϊếp sợ, đúng vậy, lúc này não bộ anh đang hoạt động tối đa, anh nhớ… ừ những người này anh có quen…
Không biết qua bao lâu, những người bao quanh anh đã đi hết chỉ còn vị trung niên nói đỡ lúc nãy ở bên cạnh. Dường như người ấy gọi anh nhiều lần vì khi anh nghe ông ta nói thì sắc mặt ông ấy dường như sắp mất kiên nhẫn. Anh trả lời trong vô thức.
– Dạ?
– Tôi hỏi chú đó.
– Tôi… tôi không biết…
Người đồng hương ấy nhẹ thở dài.
– Thôi, theo tôi ăn chút gì rồi làm việc, chú không thể cứ đứng ngơ ngẩn ở đây mãi được.
Anh đi theo chú ấy, ăn những thứ chú ấy đưa, làm những việc chú ấy giao phó.
Mất ba ngày sinh hoạt như vậy trong mơ hồ, cuối cùng anh phát hiện một điều “Anh trở về rồi!” anh lẩm bẩm.
– Hương Lê! Đợi anh em nhé… lần này anh hứa sẽ không bỏ lỡ nữa đâu…