Màn đêm nhuộm đất trời thành một màu đen xám, nền trời tĩnh mịch, nhờ mảnh trăng non xua bớt u tối mênh mông.
Khắp thôn xóm nhà nhà sáng ánh đèn, tiếng nói cười huyên náo từ những ngôi nhà ấy sao mà ấp áp quá.
Ngoài đường vắng tanh, hầu hết mọi người đều trở về tổ ấm của mình, lâu lâu mới bắt gặp vài bóng dáng vội vã ra ngoài có việc gấp hay thất thểu về nhà trễ do lỡ bước.
Quang Minh và hai con lúc này ở ngoài đường cũng là trường hợp bất đắc dĩ, cả ba lặng lẽ bước đi, không gian vắng lặng có thể nghe rõ tiếng hít thở của mỗi người cùng tiếng dép loẹt xoẹt, tiếng rít của côn trùng…
Minh Thư, Minh Tuấn đi trước dẫn đường, nhìn bóng lưng thẳng tắp hai con, ánh mắt Quang Minh ảm đạm rầu rĩ, khoản cách giữa anh và bọn trẻ tựa hố sâu không rõ đáy, lần này nếu hai con tiếp tục hiểu lầm, anh không biết bao lâu mới có lại niềm tin của chúng. Chúng cần thời gian tiếp nhận anh, cũng như anh cần thời gian tìm hiểu chúng. Anh hy vọng bằng sự kiên trì cùng sự chân thành tận đáy lòng, hai con thông cảm chấp nhận mình.
Suốt doạn đường về nhà, tâm trạng hai chị em phức tạp nhiều mâu thuẫn, nghe cô dì chú bác chúc mừng, hai em nên vui nhưng tận đáy lòng lại bài xích điều đó, tại sao có sự bài xích này hai em không rõ nữa. Không có ai để hai em trút bầu tâm sự, nếu có mẹ còn ở bên thì hay biết mấy…
Nhớ đến mẹ, cảm giác l*иg ngực bản thân lại ẩn ẩn đau, có lẽ hai chị em sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm nên suy nghĩ cũng như cảm giác tương thông với nhau.
Nhớ trước kia… Khi ấy, người ta nhìn hai em bằng ánh mắt thương hại, tội nghiệp vì gia đình đơn côi không có người đàn ông dựa vào. Hai em không thích họ nhìn mình như vậy chút nào, không có ba thì sao? Bạn bè cùng trang lứa có ba có mẹ chúng còn kém xa hai em nữa là.
Một lần bắt gặp mẹ khóc thầm lúc ngủ, chị và em cảm nhận dường như mẹ đang khó chịu…Không biết có phải mẹ bị ốm không? Khi hai em bị ốm, trong người khó chịu cũng sẽ khóc thế này, lúc đó mẹ hỏi han ‘Con khó chịu chỗ nào?’ Nếu đau bụng mẹ bôi dầu xoa xoa bụng là hết đau, có khi mẹ cho uống một liều thuốc mới khỏi bệnh. Nếu nóng sốt, mẹ chườm khăn lạnh, uống một hai liều thuốc nữa là tốt liền…
Chị lo lắng ngồi dậy em cũng bật dậy theo, em hỏi mẹ ‘Mẹ đau bụng sao? Để con lấy dầu xoa xoa bụng cho mẹ nha!’ dường như mẹ xấu hổ khi thấy hai em bắt gặp mẹ yếu đuối phải nhờ hai chị em trông nom, ôm hai em vào lòng, mẹ kìm chặt nước mắt trấn an ‘Mẹ không sao! Hai đứa ngủ đi! Xin lỗi… khiến hai con thức giấc!’ Hai em khó hiểu ‘Tại sao mẹ xin lỗi chứ? Mẹ có khó chịu chỗ nào thì cứ nói để hai em giúp. Mẹ không tin tưởng hai em thì phải?’
Mẹ cam đoan không sao còn cố nặn nụ cười nữa, trông mẹ cười còn xấu hơn khi khóc bảo sao hai em tin tưởng được đây! Mẹ không muốn nói hai em không hỏi, im lặng cùng thức với mẹ. Đợi mẹ hết khó chịu cùng nằm xuống giường ngủ, hai chị em không biết mình chìm vào mộng tự lúc nào, khi thức giấc đã thấy mẹ luôn tay chuẩn bị hàng quẩy bán buổi sáng.
Thấy hai em thức dậy, mẹ ân cần dịu dàng như bao ngày, không có chút đau buồn hay khó chịu, tối qua tựa giấc chiêm bao của riêng hai chị em thôi.
Rồi vài lần bắt gặp mẹ trộm khóc thầm lần nữa, những lần này mẹ trốn vào góc khuất trông rất đau lòng, dường như mẹ sợ hai em trông thấy thì phải. Một lần hai em không cẩn thận để mẹ bắt gặp, mẹ liền giải thích qua loa ‘bụi bay vào mắt ấy con ạ!’
Hai em đã biết nguyên nhân mẹ đau lòng từ đâu ‘mẹ nhớ ba đó!’ Hai em có ba nhưng ông ta đang ở đâu thì hai em không biết nữa. Mẹ đau lòng nhớ ông ta, hai em hy vọng ông ta mau mau về để mẹ không phải đau lòng thế này.
Hy vọng nhỏ này bị thời gian mài mòn, hai em không còn kiên nhẫn chờ đợi hay hy vọng về con người ấy, nhắc đến ông ta chỉ còn sự kháng cự mà thôi.
Hai em muốn nói với mẹ rằng: ‘Mẹ! Người không cần thương nhớ ông ta làm gì, có hai chị em chúng con là đủ rồi!’ Nhưng đó là suy nghĩ của hai em, sợ nói ra mẹ đau lòng hơn thôi, hy vọng một ngày nào đó mẹ chóng quên ông ta, hai em mãi ở bên mẹ, bảo vệ mẹ…
Hôm nay ông ta… người mẹ mong nhớ cho đến khi chết đã trở về, mẹ không còn nữa, đối với hai em ông ta còn thua những người xóm giềng ở đây. Mấy năm qua, cả nhà sống cùng thành phố, cùng lướt qua bao ngả đường nhưng con đường của mẹ và hai em với ông ta là hai đường thẳng song song không đầu không cuối.
Ông ta sống trong nhà rộng, nơi lui tới dành cho giới thượng lưu, mà mẹ và hai em cư ngụ trong ngôi nhà trọ tồi tàn thấp kém, thuộc xóm lao động nghèo…
Về tới nhà rồi! Nhìn ngôi nhà trước mặt hai em cảm giác thời gian trôi thật nhanh, mới đó mà về đến nhà rồi. Hai em tạm hiểu rối rắm trong lòng mình lúc nãy nhưng chưa biết đối diện thế nào với người ấy tự nhiên nhất, thôi thì xem tình hình thế nào, người thì cũng đã theo hai em về đến nhà rồi còn đâu. Thầm thở nhẹ một hơi, Minh Tuấn tiến lên mở cửa cổng. Bình thường nếu ở bên ngoài về khuya, Minh Thư đợi em trai đóng cổng cùng vào nhà. Hôm nay có Quang Minh đợi em trai, Minh Thư vào nhà trước.
Lúc chiều qua nhà chú Chín, không nghĩ về trễ Minh Thư không cầm đèn pin theo, may hôm nay có ánh trăng, dù ánh sáng không rõ cũng đủ em lần đường tìm chỗ đặt cây đèn, thắp cây đèn thứ nhất, thắp tiếp cây đèn thứ hai, để lại một cây ở phòng khách, cây kia em cầm ra sau nhà.
Minh Tuấn cùng Quang Minh vào nhà không thấy chị trên này, một mình đối diện với Quang Minh có chút lúng túng. Em lắp bắp mở miệng.
– Chu ú… à… ba a… ngồi đây đợi một chút… con ra sau nhà xem chị Mi làm gì phía sau…
Quang Minh vừa gật đầu, Minh Tuấn liền chạy ra nhà sau, không đợi Quang Minh hỏi con có cần cầm theo đèn không?
Cụp mắt che dấu mất mát nơi đáy mắt, anh an ủi bản thân ‘Không gấp, còn nhiểu thời gian mà.’
Nữa giờ trôi qua, tâm trạng anh bình tĩnh hơn, bọn trẻ vẫn ở đằng sau chưa chịu lên anh không biết chúng đang làm gì? Có phải trốn anh không? Anh không thể ra sau tìm gặp chúng, cần để chúng tự nhiên tiếp nhận anh mới là kết quả tốt nhất.
Thở dài, đưa tay day day trán bớt căng thẳng, cả ngày hôn nay tâm trạng anh quá khẩn trương rồi. Anh cần làm gì đó phân tán suy nghĩ của mình mới được.
Đưa mắt lướt một lượt phòng khách, tim anh chợt nhói đau.
Thời gian qua đứng xa nhìn hai con, trông tinh thần chúng hăng hái anh nghĩ cuộc sống chúng không đến nỗi túng thiếu, thiết nghĩ lần gặp trước cho chúng ít tiền, số tiền ấy đủ chúng sống thoải mái một thời gian, đến lúc này anh vẫn chưa hiểu chúng thì sao chúng chấp nhận anh?
Chúng đã có những suy nghĩ rất già dặn, biết cách lo liệu cuộc sống lâu dài khi mà không có anh. Chúng dường như không đυ.ng vào số tiền ấy, nhìn những vật dụng trong phòng khách này là rõ, đều là vật dụng cũ được gia cố lại, có lẽ của chủ cũ hoặc của những xóm giềng xung quanh cho.
Tầm nhìn dừng lại hũ sành đặt trên bàn kê sát vách, đồng tử anh co rúm tối lại, muốn nói lời gì đó đều bị ứ nghẹn ở cổ ‘Cái… cái…’
Cảm giác trái tim như bị ai đó bóp chặt, anh khó thở quá!
Mấy tháng qua anh không dám nhắc đến cô, không phải lương tâm bị chó gặm mất rồi mà là anh sợ! Sợ cô không tha thứ cho mình nên không dám đối diện dù cô không còn trên đời nữa.
Anh cố gắng tìm kiếm con, như vậy khi đối diện với cô còn chút tư cách nói lời xin lỗi.
Anh xin lỗi cô… xin lỗi…
…
Bên tai anh có tiếng rấm rức khóc của ai đó ‘Ai đang khóc sao?’
Anh nhận ra hai bé con khốn khổ của mình dựa vào nhau khóc thút thít. Hai con đang khóc… trông chúng cố nén nước mắt mà đau lòng.
Bất chấp suy nghĩ thiệt hơn, đến bên con anh dang rộng cánh tay ôm lấy chúng, hy vọng chúng yên tâm dựa vào anh, để anh che chở.
Anh không dỗ dành được chúng, ngược lại cùng chúng khóc hu hu một trận. Bọn trẻ khóc mệt ngủ vùi trong lòng mình, hai con đã ngủ say mà tinh thần không thả lỏng, nhìn chúng một chút anh đã suy nghĩ kỹ, mai anh sẽ nói chuyện với chúng.
Bế bọn trẻ vào buồng, xếp tư thế chúng thoải mái, thả mùng khỏi muỗi đốt anh trở lại phòng khách một mình ngồi trầm tư.
Thắp nén hương đầu tiên cho vợ, chân thật đối diện cô sau nhiều năm, ký ức xưa tưởng chừng mờ nhạt bởi tháng năm như thủy triều ùa về cắn nuốt lương tâm anh…
Quang Minh tỉnh mộng, tự hỏi ‘Sáng rồi ư?’
Nghĩ mình sẽ thức cả đêm vậy mà ngủ lúc nào cũng không hay, liếc nhìn hũ tro trên bàn anh mắt anh kiên định ‘Em yên tâm nhé, hai con đã có anh rồi!’
Đứng dậy, đi vào buồng hai con, thấy chúng đang ngủ ngon, khóe miệng nhẹ cong, anh nhẹ nhàng đi ra, sợ hai con giật mình thức giấc.
Để chúng ngủ thêm chút nữa, thời gian qua chúng quá vất vả rồi, bây giờ anh nhanh chóng làm bữa sáng, chút chúng dậy liền có ăn.
Tìm thấy trong khạp gạo chừng nữa ký gạo, trong trạng có bốn quả trứng gà và một túi mì ký.
Bên cạnh khạp gạo là thùng xốp ướp lạnh, trong thùng có hai bị thịt heo nhỏ, một bị cá và một túi đựng cà chua cùng rau nêm.
Nhà bếp và sàn chén dựng tách riêng nhà chính, xung quanh cất đặt gọn gàng, sạch sẽ. Bọn được cô dạy tính tự lập rất tốt, biết điều này anh không biết nên vui hay đau lòng đây?
Lâu rồi anh không tự làm những việc sơ chế thức ăn, tuy có chút luống cuống nhưng cuối cùng cũng xong, tưởng tượng ánh mắt hạnh phúc của hai con anh mỉm cười tủm tỉm một mình.
Anh tính nấu giả món mì Ý, nguyên liệu không đúng cũng không sao, quan trọng thức ăn mới lạ, ngon miệng.
Thịt băm ướp gia vị, cà chua băm nhỏ, mì trụng qua nước sôi vớt ra để ráo rồi lăn áp chảo với trứng, như vậy mì không bị dính, dai hơn, khô hơn. thịt, cà chua làm sốt Spaghetti xíu trộn mì ăn.
Chẳng mấy chốc đồ ăn nấu xong, hương thơm lan tận phòng ngủ nhà chính.
Hai chị em lâu rồi mới được phen ngủ nướng, bởi mùi thơm thức ăn đánh thức con sâu bụng réo ầm ầm. Cả hai hít hít mũi trong cơn ngái ngủ ‘Mùi gì thơm quá đi!’
Minh Thư dần tỉnh táo, thấy mặt trời sắp dâng tận ngọn trúc, em thầm hô ‘Ôi! Bữa sáng… mình sao giờ này mới dậy chứ!’
Cào cào đầu tóc bù xù của mình, em vội xỏ dép hớt hả chạy ra thì va phải Minh Tuấn từ buồng bên cạnh cùng đi ra.
Đυ.ng đau, cả hai hô lên.
– Ui ya!
Lúc này hai chị em tỉnh táo hơn, mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau hỏi.
– Chị dậy trễ!
– Em dậy trễ!
Nghe tiếng bọn trẻ, Quang Minh đi vào thấy hai con đối mắt nhìn nhau thật sinh động, tim anh dường như ấm áp một chút, cười dịu dàng anh nói.
– Hai đứa dậy rồi! Nhanh rửa mặt lại ăn sáng cùng ba.
Tiếng người lạ đột ngột vang, hai em giật nảy nhìn anh. Mơ hồ nhớ chuyện tối qua, hai em không rõ mình ngủ lúc nào, khi nào lên giường ngủ… chỉ là lúc này… người ấy… ông ta nói đã làm bữa sáng rồi, thật ngại quá!
Bọn trẻ còn ngơ ngẩn nhìn mình, anh hối thúc.
– Hai con đi nhanh, món này ăn nguội sẽ không ngon.
Hai chị em bị động nhận lệnh, vội chạy ra sàn chén rửa mặt, súc miệng.
Trước mặt hai chị em là món mì xào đặc biệt tỏa mùi thơm nức mũi, chính mùi này đã đánh thức hai chị em dậy.
Lần đầu tiên ăn mì bằng dĩa, sợi mì vàng tươi, trên mặt rưới một lớp sốt Spaghetti màu đỏ và màu xanh của rau mùi trông thật bắt mắt.
Ánh mắt bọn trẻ bị thức ăn đánh động, tâm trạng Quang Minh vui vẻ.
– Món này ba làm chưa đúng, lần sau sử dụng đúng nguyện liệu nấu sẽ ngon hơn.
Ánh mắt hai chị em lấp lánh.
– Thật ạ?
– Ừ! Hai con thích, ngày ngày ba nấu cho hai đứa, ăn ngán mới thôi.
Hai chị em vui vẻ có chút do dự, phát hiện điều đó Quang Minh nói.
– Cho ba cơ hội bù đắp thiếu xót mấy năm qua… được không hai con?
Bằng sự chân thành cùng bữa sáng hôm nay của anh, tâm tư hai chị em thả lỏng không ít. Ba biết lỗi rồi. Mẹ mất rồi… không thể quay về nữa, nghĩ đến đó hai chị em nhìn nhau, gật đầu với anh.
Bọn trẻ thả lỏng tâm tình chấp nhận mình, Quang Minh vui mừng rơi nước mắt. Gạt những giọt nước mắt phiền nhiễu, anh nói với chúng.
– Cám ơn hai con nhiều lắm! Chúng ta ăn thôi… mì sắp nguội hết rồi!
– Dạ ba!
Đêm qua chưa nói chuyện được với hai con, ăn xong bữa sáng, anh cùng hai con có cuộc trò chuyện thân mật đầu tiên.
– Hai con biết ba sống ở Sài Gòn?
Hai chị em gật đầu, anh nói tiếp.
– Ở Sài Gòn, ba có một căn hộ nội thành, ba làm việc tại một nhà hàng Tây, giữ chức trưởng bộ phận bếp. Ba còn góp một ít cổ phần cho nhà hàng này, hàng tháng ngoài tiền lương ba còn được chia lợi nhuận từ cổ phần đó…
Nghe ba nói một hơi, hai chị tạm hiểu: Ba làm cho nhà hàng, nơi chỉ có khách sang trọng mới dám vào, tiền lương, cổ phần gì đó không biết là bao nhiêu nhưng ba có nhà hẳn hoi, không như mẹ và hai em ở trọ…
– Hiện ba nghỉ phép còn hơn một tháng, ba muốn hỏi hai đứa một chút. Hai con về thành phố với ba được chứ?
Hai chị em nhìn nhau ‘Làm sao đây? Nhà này hai chị em mới mua… nhà ở thành phố có ai khác ở nữa không?’
Hai con nhìn nhau khó xử, Quang Minh hỏi chúng.
– Hai đứa có khó khăn gì sao?
Minh Thư nhỏ giọng trình bày lý do hai chị em do dự.
– Dạ, nhà này…
Biết hai con nghĩ gì, anh nói.
– Hai đứa muốn giữ lại chỗ này?
Hai chị em gật đầu, biết mình đoán đúng, anh nói.
– Chỗ này vẫn của riêng hai con… chỉ là ba muốn đón hai đứa về thành phố dễ bề chiếu cố, nơi này sẽ thuê ai đó trông coi, nghỉ hè hai đứa muốn về đây chơi cũng có chổ nghỉ ngơi thoải mái, ba tính vậy… hai con thấy thế nào?
Anh nói hợp lý, hai chị em gật đầu. Quang Minh hỏi.
– Hai con đi học rồi chứ?
Nhìn Quang Minh, hai chị em cụp mắt nhìn đầu gối lý nhí trả lời.
– Trước mẹ có cho tụi con đi học, đang học lớp bốn thì…
Không khí quanh ba con lúc này trầm hẳn. Quang Minh hít hít mũi nói.
– Ba biết rồi, ba liên hệ trường sẽ nói với hai con.
Suốt buổi trò chuyện Minh Tuấn đóng vai người tham dự, không góp ý kiến, lúc này em dè dặt lên tiếng.
– Nhà ba có ai nữa không?
Câu hỏi bất ngờ của con trai, Quang Minh giật mình. Bọn trẻ quá nhạy cảm, anh cần chú ý, lỡ bọn trẻ hiểu lầm không tốt. Anh xác nhận cùng hai con.
– Hai đứa yên tâm, chỉ mình ba thôi, ba chuẩn bị phòng của hai chị em rồi, về là ở được.
– Dạ.
– Ba tính đãi bà con ở đây bữa cơm thân mật vào cuối tuần này, cám ơn mấy tháng qua chiếu cố hai con và cũng là tiệc chia tay họ.
– Dạ.
– Hai đứa biết mộ ông bà nội, bà ngoại chứ?
Hai chị em lắc đầu. Quang Minh không hỏi chuyện sao hai con không biết, anh hiểu tình cảnh vợ lúc ấy không đào sâu nữa. Anh nói.
– Chiều nay cùng ba thăm mộ ông bà nhé!
Hai chị em nhu thuận đồng ý, Quang Minh hỏi tiếp.
– Các con biết anh Tí đúng không?
– Dạ đúng.
– Ừ, trước nhà chúng ta sát vách nhà ba mẹ anh Tí, khi hai con sinh ra cũng được ba mẹ anh Tí chiếu cố nhiều. Chiều nay ra mộ thăm ông, chúng ta ghé nhà ba mẹ anh Tí luôn, họ rất mong gặp mặt hai con một lần.
– Dạ ba.
Bóng chiều ngả dài, dưới ánh vàng nhạt nhòa bóng Quang Minh cùng hai con thấp thoáng bận rộn tảo mộ ông bà.
Nơi này Quang Minh mới dọn gần đây không phải dọn dẹp nhiều, chỉ thu dọn chút rác bẩn đem đốt thôi.
Quang Minh giới thiệu hai chị em với ông bà.
Hai em xin lỗi ông bà đến bây giờ mới đến thăm nom. Khi xưa, mỗi năm vào ngày giỗ ông bà, mẹ làm mâm cơm nhỏ cùng thắp nén nhan nhắc nhở hai em mà thôi, ngày tết người ta nghỉ ngơi còn mẹ và hai em tất bật buôn bán, ngày này buôn bán được nhất, tiền ấy mẹ dành góp học phí cho hai em. Ba nói mỗi năm mùng hai đều về đây tảo mộ ông bà, nếu mẹ cũng về biết đâu…