Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

6/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: 1×1, sinh tử văn, hiện đại văn, (ngụy?) tra công x xù lông thích phun (lời)thích bạo miệng thụ Tình Trạng: hoàn(62 chương + 3 phiên ngoại) Nguồn: Tấn Giang Trans: QT – Biên tập: viễn(1-12), …
Xem Thêm

Chương 3
Sau khi làm xong thủ tục từ chức ở bệnh viện XX, Vũ Thần ở nhà nghỉ ngơi hai ngày. Vũ Phong đem công việc hắn đi làm ở bệnh viện Nhân Ái Hữu Hảo đi làm đều chuẩn bị tốt rồi, bây giờ chỉ chờ hắn tới báo tên thôi.

Hôm nay Vũ Thần chính thức tới bệnh viện Nhân Ái Hữu Hảo đi làm.

Sáng sớm thức dậy Vũ Thần cố ý chọn một áo sơ mi có vẻ ngay ngắn, muốn để mình thoạt nhìn thành thục một chút, nhưng dù quần áo có thành áo liệm lại vẫn không che lấp được gương mặt thanh tú tuấn dật và vóc người tương đối mảnh khảnh.

“Ba, con đi làm đây…” Sau khi Vũ Thần kiểm tra tốt tất cả không có vấn đề gì xong, chuẩn bị ra ngoài, hắn nghĩ đến lập tức phải tới một hoàn cảnh công tác tốt đẹp thì cả người đều sáng láng lên, mà trước kia lúc hắn đi làm thì đều là vẻ mặt cầu xin, bây giờ tựa như thay đổi cả con người vậy.

“Con ơi công tác tốt nhé! Ba cho con tự tin!” Vũ Phong chạy tới cho Vũ Thần một cái ôm tiễn đưa.

“Được rồi, con đi đây, ba cũng mau chóng đi làm đi.” Vũ Thần không thể chịu nổi bộ dạng không nghiêm túc của Vũ Phong, lập tức tách ra khỏi tay ba hắn.

“Ba lái xe không sợ, con dọc đường đi cẩn thận nhá!”

“Ừm, con đi đây.” Vũ Thần nói xong thì ra ngoài, cưỡi chiếc xe điện nhỏ lên đường.

Vũ Thần từ trong nhà ra ngoài thì mặt mày hớn hở, cưỡi xe điện* tốc độ cũng nhanh hơn, không bao lâu thì tới bệnh viện Nhân Ái Hữu Hảo. Hắn chuẩn bị đỗ xe lại, đi xe tới chỗ đỗ thì chợt thấy, một chiếu Porsche dừng trước hắn một bước ở lối vào khu vực đỗ xe đạp và xe điện, khiến cho xe điện của Vũ Thần căn bản là không vào được.

*ở đây xe điện của Vũ Thần là bình điện xa[电瓶车] không rõ là xe máy điện hay xe đạp điện

Sao thiếu đạo đức thế, xe phong cách thì có thể cản chỗ đỗ xe của người khác sao? Chẳng có tố chất gì cả, xe cao cấp thì tốt lắm chắc! Vũ Thần vốn là muốn cất xe điện tốt rồi đi vào viện báo danh, bây giờ chiếc xe này đỗ ngang chính giữa không phải có ý gây chuyện sao?

Vũ Thần từ trên xe xuống chuẩn bị xông qua chủ xe ấy chất vấn, vừa vặn người đàn ông trên chiếc Porsche ấy cũng xuống xe, y đeo một chiếc kính râm nhưng đường viền ngũ quan vẫn rõ ràng có thể thấy được, chiếc mũi anh tuấn đường mặt góc cạnh phân minh.

Vũ Thần quan sát chủ xe một phen, trong lòng thầm mắng, đi Porsche mặc đồ xa xỉ thì giỏi lắm hả, như vậy thì có thể ngăn chỗ đỗ xe sao? MD, xe điện không phải xe sao? Ông đây càng muốn hắn đem xe tránh ra… Vũ Thần hừng hực như vũ trụ nhỏ đi qua chỗ y.

Vũ Thần đứng ở phía sau người đàn ông coi như có lẽ phép nói: “Nè! Tiên sinh, đừng đi! Làm ơn đem xe của ngài ra chỗ kia!!!”

Y vẫn đi vào bên trong, trong tiếng quát to của Vũ Thần lại không có dừng lại, vẫn như cũ mạnh đi thẳng về phía trước.

Thao, có điếc không vậy, làm bộ không nghe thấy sao? Vũ Thần thấy người nọ không để ý tới hắn, vọt qua kéo lấy người đàn ông ấy: “Nói anh đấy? Không nghe thấy sao?”

Y quay đầu lại tháo kính râm xuống, một đôi mắt đen sẫm thâm thúy nhìn Vũ Thần, trong đôi mắt ấy lộ ra sự sắc sảo khiến người ta sợ hãi.

“Hử?” Y cúi đầu mặt không biểu tình liếc nhìn Vũ Thần. Y so với Vũ Thần còn muốn cao hơn một cái đầu, hơn nữa là cho người ta một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống.

“Đem xe anh ra vị trí kia, cản đường rồi.” Vũ Thần chỉ vào xe của y nói ra, mang theo giọng điệu khinh khỉnh mà nói.

“Phải không? Nhưng tôi cảm thấy đậu ở chỗ này rất tốt.” y không thể nói là nhìn thoáng qua Vũ Thần, chẳng chút nghĩ ngợi nào nói ra ý tứ không muốn rời xe.

“Anh không thấy anh đang chặn lối vào kia sao?” Cái gì kêu là đậu ở chỗ này tốt, dù cho là xe tốt thì có thể tùy tiện dừng xe sao? Người này rốt cục có đạo đức công cộng không vậy! Không phải là một nhị thế tổ*, có tiền thôi sao?! … Vũ Thần nghe thấy chủ xe nói như vậy,

càng không chịu từ bỏ ý đồ, ngữ khí càng phát càng không nhẫn nại.

*nhị thế tổ: phương ngôn Quảng Đông, chính là nói một người đời trước có tiền, đời sau không phải làm gì, mỗi ngày sống phóng túng.

“Đỗ xe như vậy thực sự không có đạo đức công cộng gì cả.”

“Mau dời xe đi!”

“Anh ngăn người khác dừng xe đó!”

Vũ Thần chính nghĩa oai hùng mà xông tới trước mặt y gào thét, mặt hắn tức giận đỏ bừng, mũi thở hai bên phì phì mồ hôi hột rơi ra, trong đôi mắt đào hoa kia tràn ngập phẫn nộ, cũng thẳng tắp mà trừng vào mắt y.

Nam tử hơi nhíu mày, chỉ cảm thấy người trước mắt xen vào việc của người khác, “Cản đến cậu rồi? Vậy chính cậu đi đẩy nó ra đi.” Nam tử hừ lạnh một tiếng xong đeo kính râm lên, cũng không quay đầu lại đi tới phía trước.

Vũ Thần ở phía sau y hét khản cả tiếng, chính là không thấy phản ứng.

… ….

Sao lại có người như vậy? Đẩy mẹ ngươi ấy, ông đây đẩy không được, ông đây có thể đi cạo hỏng nó! Ngày đầu tiên đi làm thì đυ.ng phải đồ đểu không nói lý như thế, thực sự là gặp xui xẻo. Không tố chất thật đáng sợ! Mẹ nó đừng để ta nhìn thấy y nữa… Vũ Thần thầm chửi bới vô số lần, đều khó có thể dẹp loạn lửa giận trong lòng.

Trong lòng nghĩ muốn giáo huấn tên đểu cáng vừa rồi, nhưng sau khi nhặt hòn đá nhỏ lên, Vũ Thần lại buông tha suy nghĩ hạ độc thủ với chiếc xe ấy, cùng loại người không có tố chất này khỏi cần tính toán nhiều vậy, hôm nay coi như ông đây không may!

Nhưng mà tên đểu cáng ấy ánh mắt thật sự là có khí chất lắm, sao lại có người ngang ngược không nói lý thế chứ… Xe điện của ông đây nếu như bị ánh nắng chiếu hỏng, không tìm y tính sổ không xong!

Vũ Thần đứng dưới tán cây hạ hỏa, sửa sang quần áo, rồi đi vào khu nội trú.

Vũ Thần ở bệnh viện Nhân Ái Hữu Hảo làm việc cùng với công việc trước đây có sai khác rõ ràng, hắn bây giờ phải tới khu phòng bệnh cao cấp của khu nội trú làm việc.

Thể chế quản lý cùng với sự phân phối hộ lý nhân viên của khu phòng bệnh cao cấp bệnh viện Nhân Ái Hữu Hảo và bệnh viện bình thường so sánh ra hoàn toàn là hai khái niệm khác biệt. Khu phòng bệnh cao cấp là hạng mục xí nghiệp tư nhân đầu tư hợp tác cùng bệnh viện, cho nên áp dụng thể chế kinh doanh của công ty, quản lý không bị bệnh viện can thiệp nhưng đồng thời lại lợi dụng tài nguyên chữa bệnh của bệnh viện Nhân Ái Hữu Hảo. Mà bệnh nhân trị liệu ở khu phòng bệnh cao cấp chí ít có một thậm chí nhiều hộ sĩ chiếu cố, là người có tiền có quyền mới có thể hưởng thụ được đãi ngộ bực ấy, cũng chính là cái gọi là phòng bệnh quý tộc. Nói theo cách thông thường thì, Vũ Thần bây giờ làm việc chính là đi hầu hạ kẻ có tiền.

Vũ Thần trước khi đi làm Vũ Phong đã dự phòng cho hắn rồi, đã nói cho hắn ở phòng bệnh cao cấp làm công việc bảo vệ tư nhân có lợi cũng có hại. Chỗ tốt chính là công việc tương đối dễ dàng tiền lương khách quan, chỗ hại chính là bệnh nhân trong phòng bệnh cao cấp không dễ chọc. Vũ Thần nghĩ thầm chỉ cần không lại làm cu li không lại thấy chủ nhiệm mặt khỉ và y tá trưởng phì trư thì hắn đã thấy tốt lắm rồi, về phần hầu hạ bệnh nhân có tiền và bệnh nhân không có tiền ấy cũng như nhau thôi, cho nên hoàn toàn không đem lời ba hắn nói để trong lòng.

Vũ Thần cầm thư giới thiệu, tìm tới phòng chủ quản làm việc của khu phòng bệnh cao cấp, gõ cửa.

“Mời vào.” Trong gian phòng truyền ra một giọng nữ trong trẻo.

Vũ Thần thuận lợi đẩy cửa vào, trong phòng làm việc bày biện ngay ngắn có trật tự, trên bàn làm việc một người phụ nữ đang cúi đầu xem lướt qua văn kiện, mái tóc ngắn của cô ấy sạch sẽ gọn gàng, vẽ lên sự tinh xảo của yên huân trang(1), trang phục quần áo điển hình của OL(2), khiến cho người ta cảm giác nghiêm cẩn giỏi giang rồi lại không mất đi bộ dạng thướt tha. Tấm bảng hiệu trên bàn làm việc: Công ty cổ phần hữu hạn Hoàn Dịch bộ hộ lý cao cấp, Dịch Vân, quản lý.

Dịch Vân không phải nhân viên y tế mà là chủ quản của khu nội trú cao cấp của bệnh viện Nhân Ái Hữu Hảo, có thể biết trong mắt cô tất cả những bệnh nhân này đều chỉ là khách hàng, kim chủ mang đến lợi nhuận cho công ty mà thôi.

“Xin chào, tôi là Vũ Thần, đây là thư giới thiệu của tôi.” Vũ Thần nhìn thấy bảng hiệu kia, trong lòng đánh bùm bụp, người này tuổi còn trẻ như vậy lại là quản lý ngành, thực sự là con người không thể nhìn tướng mạo mà phán đoán.

Dịch Vân tiếp nhận thư, cũng không xem mà là trực tiếp ném tới trên bàn, cô ngẩng đầu lên hai tay đan chéo nâng cằm, bắt đầu quan sát Vũ Thần.

“Cậu chính là Vũ Thần?”

“Ừ.” Nghe quản lý nói vậy chẳng lẽ là biết mình hôm nay sẽ tới, là bởi vì duyên cớ mình nhờ quan hệ mà vào bệnh viện Nhân Ái Hữu Hảo? Dịch Vân hỏi như vậy, khiến Vũ Thần rất là nghi hoặc.

“A, thì ra là nam sinh. Cậu hôm nay ngày đầu đi làm, tự nhiên có rất nhiều quy tắc và hạng mục công việc chưa rõ ràng lắm, cậu đi tìm tổ trưởng Vương Linh tổ A, cô ấy sẽ nói cho cậu biết, cậu được đưa vào công tác ở tổ cô ấy, tất cả nghe theo cô ấy sắp xếp là được.” Dịch Vân vừa nói một bên từ bàn công tác đứng dậy, đi tới bên người Vũ Thần, dạo qua hắn một vòng, cuối cùng đứng ở trước mặt hắn.

Dịch Vân đi giày cao gót chiều cao tương tự với Vũ Thần, con mắt nhìn thẳng vào Vũ Thần, đôi môi óng ánh trơn bóng hé mở: “Cậu trai lớn lên thật thanh tú, hộ khách sẽ không bạc đãi cậu đâu, cứ làm đi.” Dịch Vân đưa tay nhéo má Vũ Thần, “Da bảo dưỡng không tồi ha.”

Vũ Thần bị véo lần này da mặt có chút co rút, lời này nghe ngược lại không giống như thủ trưởng cổ vũ, mà cảm giác hệt như là lời hay của tú bà kỹ viện khuyến khích các cô nương mới tới. Mẹ nó, phòng bệnh cũng không phải kỹ viện, cô nàng này thật có thể lôi! Còn không đem mình thành người ngoài sao, tùy tùy tiện tiện chạm mặt ông đây! Bị véo cái ấy, oán niệm của Vũ Thần vẫn là rất nặng.

Bởi vì những lời này của Dịch Vân, trong lòng Vũ Thần như dậy lên sóng lớn, thế nhưng lại làm bộ trấn định, nhẹ nhàng như gió trả lời: “Tôi sẽ nỗ lực làm việc.”

“Ừm, đi thôi.”

“Vậy cảm ơn Dịch quản lý.”

… ….

Vũ Thần đi ra ngoài phòng làm việc, nghĩ đến hành động vừa rồi của Dịch Vân, hắn đối với Dịch Vân chẳng có hảo cảm không nói tới đi, bản thân còn nghẹn cơn tức trong bụng, ông đây cũng không phải tới bán thân, tôi xem cô mới là một bộ dáng kỹ viện. Hắn nghĩ đến còn phải đi tìm tổ trưởng tổ A thì không nghĩ thêm nữa, dù sao hắn ở tầng áp chót công tác cơ hội tiếp xúc quản lý cũng không nhiều lắm.

Vẫn là làm việc chính quan trọng hơn, Vũ Thần liền nhanh bước tiến đến khu bệnh A mà tới.

Tổ trưởng ấy là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, từ trong lời nói Vũ Thần cảm giác được tổ trưởng rất hiền hòa, khuôn mặt không son phấn ấy khiến người ta cảm thấy dễ tiếp cận. Trong lòng Vũ Thần đặt xuống một tảng đá lớn, tổ trưởng so với phì trư không biết tốt hơn bao nhiêu, phì trư thì biết sai khiến hắn làm công nhân vận chuyển, mà tổ trưởng bây giờ thoạt nhìn thực sự là bình dị gần gũi, chuyện đi ăn máng khác này thực không nhảy sai, Vũ Thần mừng thầm.

Tổ trưởng đưa cho Vũ Thần tài liệu về hạng mục công việc cần chú ý của khu phòng bệnh cao cấp, còn dặn dò hắn nhất định phải đem những hạng mục này ghi nhớ, ngàn vạn lần không thể xuất hiện sai lầm trong công việc sau này.

Vũ Thần đón lấy tài liệu rồi xem, coi người bệnh là cao nhất, không hỏi thăm việc riêng tư của người bệnh… Hắn tinh tế xem qua các hạng mục công việc cần chú ý cùng với bình thường không khác nhau lắm.

“Vũ Thần, y tá tư nhân và y tá bình thường không giống nhau cậu sau này khi làm việc sẽ chậm rãi lĩnh hội vậy, bệnh nhân ở đây có khả năng rất xảo quyệt cũng có khả năng sẽ rất quá đáng, nhưng không có việc gì, dùng tâm nói vẫn là có thể nhận được tín nhiệm của bệnh nhân, từng bước từng bước một tới đây đi.” Vương tổ trưởng biết rõ sự khó xử của công nhân bảo vệ tư nhân, thấy người mới này bộ dạng mờ mịt, cô nói lên lời cổ vũ.

“Ờ, đã rõ, cảm ơn tổ trưởng.”

Vũ Thần nghe thấy lời tổ trưởng thoải mái nói, cũng không lo lắng nhiều, cái gì tới nó sẽ tới thôi.

Sau đó tổ trưởng mang theo Vũ Thần dạo một vòng ở khu bệnh A, để hắn quen thuộc hoàn cảnh và quy trình công tác một chút.

Bởi vậy thời gian rất nhanh đã qua, trước lúc tan tầm, tổ trưởng đem một phần bệnh án đưa cho Vũ Thần.

“Ngày mai bệnh nhân này sẽ vào đây, cậu phụ trách đi, về rồi hảo hảo xem bệnh án của y đi.”

“Ờ, đã biết…”

… ….

Sau khi Vũ Thần về đến nhà nghĩ đến phần bệnh án kia liền đem ra nghiên cứu, mở mặt thứ nhất ra, cả khuôn mặt của người bệnh lồ lộ hết trong mắt Vũ Thần.

Phương Trạch, người này có phải đã gặp qua ở đâu rồi không?!

Nhất định là đã gặp qua ở đâu rồi, thế nhưng trong trí nhớ lại không có một ai tên là Phương Trạch tồn tại.

… ….

Rốt cục là ở đâu thấy qua người này?!

Ở đâu a?

Vũ Thần nhìn chằm chằm ảnh chụp một lúc lâu sau, trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ!!!

Người này lại là đồ khoe của đi xe thể thao hôm nay!!!!

Con mẹ nó, sao lại là tên đểu cáng ấy!!!

======

Lời tác giả:

Tiểu công lên sân khấu rồi~~~

Híp mắt hắc hắc ~~~(≧▽≦)/

Về thể chế quản lý phòng bệnh cao cấp gì gì đó ngàn vạn lần không nên hòa làm một với hiện thực!!! Nội dung vở kịch yêu cầu ~~~

.:End 3:.

Thêm Bình Luận