Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Làm Ruộng Sau Khi Lưu Đày Của Cố Nhị Nương

Chương 44

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đôi tay vốn lười biếng giờ lại vung vẩy nhanh thoăn thoắt, khóe miệng nhịn không được khẽ nhếch lên, trong lòng vui mừng: Tối nay, nàng có thịt rắn để ăn rồi!

Bởi vì có được thu hoạch ngoài ý muốn này, cuối cùng Cố Nhiễm cũng chịu đựng được công việc quét tuyết ngày hôm nay, trước khi trở về dịch trạm trả chổi về nhà lao, nha dịch để cho bọn họ đến phòng bếp nhận một bát canh gừng.

Thấy trời lạnh giá, giải quan và quan sai cũng không thể trơ mắt nhìn người ta bị đông rét, không chỉ phát cho mỗi người một chiếc chiếu và áo bông, mỗi ngày sau khi lao động xong, đều để phòng bếp nấu cho phạm nhân một nồi canh gừng xua tan giá lạnh.

Vị gừng không nồng, nhưng có thể làm ấm người.

Cố Nhiễm nhận canh gừng xong liền uống một ngụm, cảm nhận canh gừng ấm nóng từ cổ họng chảy xuống bụng, lúc công hiệu của gừng tỏa ra ở bụng, cả người đều thoải mái hơn rất nhiều.

Mà những phạm nhân cùng làm việc với nàng đều đang há to miệng uống canh gừng, trên mặt đều là vẻ hài lòng.

Cố Nhiễm nhìn thấy Mạch đại thẩm và Mạch Hương cùng hai phạm nhân khác đứng thành một nhóm, một bên uống một bên cười nói gì đó, nhìn dáng vẻ, ước chừng chính là cha và huynh trưởng của Mạch Hương.

Đại bá Mạch gia ăn mặc như một nông phu, thân hình vạm vỡ, vừa nhìn là biết quen việc đồng áng, khí lực chắc hẳn hơn người, còn Mạch Đông, cao bằng đại bá Mạch gia, chỉ là thân hình gầy hơn phân nửa, ngoại trừ đôi mắt nhỏ hơn một chút, ngũ quan cũng coi như đoan chính.

Nàng lại theo bản năng nhìn về phía bạn tù chung phòng giam là Bùi Lục Nương, phát hiện nàng ấy đứng một mình ở một góc hơi xa mọi người, lặng lẽ bưng bát canh gừng mà uống.

Dường như là chú ý tới ánh mắt nhìn qua, Bùi Lục Nương cũng nhìn lại về phía nàng.

Ánh mắt này, ngược lại khiến Cố Nhiễm kinh diễm.

Trong ngục giam này, hình như Bùi Lục Nương luôn tránh né bọn họ, cho nên Cố Nhiễm cũng chỉ có ấn tượng đại khái về nàng ấy, biết nàng ấy lớn lên xinh đẹp, lại không ngờ, lại xinh đẹp đến thế.

Bởi vì tuổi còn nhỏ, dung nhan toát ra vẻ ngây thơ, lại có ngũ quan tinh xảo như ngọc, có lẽ bởi vì trời lạnh, sắc da trắng nõn nà, chóp mũi mang theo một chút ửng hồng nhàn nhạt.

Nhưng đặc biệt khiến người ta ấn tượng sâu sắc, không phải dung nhan xinh đẹp này, mà là một đôi mắt quá đỗi trong sáng, ẩn chứa một cỗ lạnh lùng không hợp với lứa tuổi.
« Chương TrướcChương Tiếp »