Sau khi hơ ấm người trước lò sưởi, tự giới thiệu với Cố Nhiễm rồi chào hỏi vài câu, cảm thấy cô nương này tâm địa không tệ, cho nên Mạch đại thẩm nói nhiều hơn, đợi đến lúc kể đến nguyên nhân cái chết của đám người bọn họ, lúc đầu còn sảng khoái, nói đến người cuối cùng, liếc mắt nhìn nữ nhi nhà mình một cái, ấp úng.
"Còn có một người, làm sao vậy?" Cố Nhiễm nhận ra sự do dự và kiêng kị của Mạch đại thẩm, truy hỏi.
"Không có gì." Mạch đại thẩm gượng cười, nói sang chuyện khác.
Đây chính là đội ngũ phạm nhân mà nàng sắp sửa gia nhập, tình trạng của phạm nhân tốt hay xấu liên quan đến tình cảnh của nàng sau khi lên đường.
Cố Nhiễm lập tức cảnh giác.
Vậy chẳng lẽ, nguyên nhân cái chết của phạm nhân cuối cùng chết trong đội ngũ phạm nhân mà Lý giải quan áp giải, có ẩn tình không thể nói?
Cố Nhiễm không truy hỏi nữa, nhưng trong lòng lại vô thức ghi nhớ nguyên nhân cái chết của phạm nhân này.
Còn nguyên nhân mẹ con Mạch đại thẩm bị lưu đày, cũng giống như nàng, đều là bị liên lụy.
Bọn họ là nông hộ ở thôn Mạch Gia thuộc một huyện nhỏ ở Trịnh Châu, giáp với thôn Liên Gia, hai bên vốn đã kết oán thù vì thù hận đời trước.
Năm nay lúc thu hoạch mùa hạ, bởi vì phát hiện một hộ ở thôn Mạch Gia có ruộng ở khu vực giáp ranh hai thôn, ngày thường không để ý, sau khi phát hiện mới biết bị người thôn Liên Gia lấn chiếm mất nửa mẫu, nhưng thôn Liên Gia lại cho rằng nửa mẫu ruộng đó thuộc địa phận của thôn mình, không muốn trả lại, vì thế sinh ra tranh chấp.
Mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm, người hai thôn xảy ra ẩu đả, thôn Mạch Gia không có chuyện gì, nhưng thôn Liên Gia lại chết bốn người, cha Mạch Hương lỡ tay đánh chết một người thôn Liên Gia, người thôn Liên Gia bèn quay lại trả thù, Mạch đại thẩm ra sức ngăn cản bị đánh cho một trận, cha Mạch Hương thương thê tử, lại đánh chết thêm một người.
Báo án lên huyện thành, cha Mạch Hương một lần đánh chết hai mạng người của thôn Liên Gia, đương nhiên bị bắt giam, hồ sơ vụ án được chuyển đến nha môn phủ Trịnh Châu, tri phủ cho rằng cha Mạch Hương tội ác tày trời, vốn định xử trảm, nhưng người thôn Mạch Gia chạy vạy khắp nơi, lại thêm triều đình đang khuyến khích đày tù nhân đi các nơi để khai khẩn đất hoang, trấn thủ biên cương, cho nên tri phủ đổi thành hình phạt lưu đày, nhưng lại tội liên đới cả nhà.
Huynh muội Mạch Hương (Mạch Hương còn có một người ca ca mười sáu tuổi tên là Mạch Đông) thế là cứ như vậy cùng cha nương lên đường đi đày.