Bốn là một cái lò sưởi.
Bên ngoài trời đông giá rét, trong ngục cũng lạnh lẽo không kém.
Cố Nhiễm nhớ tới hai tay hai chân bị tê cóng của mình, bèn nhân tiện hỏi Đậu bà tử xin thêm một cái lò sưởi và ít than củi, giải thích là ban đêm dùng để sưởi ấm, dù sao miếng dán giữ nhiệt cũng chỉ có tác dụng giữ ấm trong tám giờ.
Đậu bà tử đi chuẩn bị lò sưởi cho nàng, Cố Nhiễm liền nằm nhoài trên giường rơm viết bức thư nhà kia.
May mà kiếp trước nàng là tiểu thư của một tu chân thế gia chung sống cùng người phàm trong một thành trì, từ nhỏ đã được học chữ ở học phủ, bây giờ muốn bắt chước bút tích của nguyên chủ cũng không phải là chuyện khó.
Trong thư, nàng khóc lóc kể lể sự vất vả trên đường bị lưu đày, đồng thời mắng chửi Tần Tứ Lang bạc tình bạc nghĩa, khinh bỉ Tần gia lạnh lùng tàn nhẫn bỏ mặc nàng ở trạm dịch, nói mình đáng thương đến mức nào, cầu xin cha mẹ thương xót, làm chủ cho nàng hòa li với Tần Tứ Lang, đến cuối thư nói mình trong cái rủi có cái may, cũng thật sự nhắc đến việc ở trạm dịch được Đậu bà tử chăm sóc, bày tỏ lòng biết ơn.
Đương nhiên, đây đều là lời khách sáo.
Tránh cho Đậu bà tử thay nàng gửi thư đi, khi người ta mở thư ra xem (thư của phạm nhân gửi thường phải qua kiểm tra của quan sai) sinh ra nghi ngờ không đáng có, còn thư gửi đến kinh thành, người phủ Ninh Viễn Hầu nhận được sẽ xử lý như thế nào, đó cũng không còn là vấn đề nữa.
Ước chừng khi đó nàng đã rời khỏi Thanh Dịch này, sớm không cần phải giao thiệp với Đậu bà tử và những người khác nữa.
Về phần tờ giấy nợ kia, nàng cao chạy xa bay rồi, chuyện sau này ai mà biết được chứ?
Cố Nhiễm cất kỹ tờ giấy ghi nợ có đóng dấu mà chẳng bận tâm.
Sau khi viết thư xong, Cố Nhiễm đặt thư vào trong phong thư, trên mặt đề mấy chữ "Kính thưa Ninh Viễn Hầu gia", rồi ký tên Cố Nhị Nương, sau khi trả lệ phí mới đưa lại cho Đậu bà tử.
Đậu bà tử cười rạng rỡ nhận lấy bức thư Cố Nhiễm viết, tiện thể thu dọn giấy bút còn lại.
Số đồ này không phải bà ta đi mua, mà là mượn của người ghi chép trong trạm dịch, chỉ đưa một trăm văn tiền, còn lại chín trăm văn tiền bà ta nuốt riêng.
Đậu bà tử vừa đi, Cố Nhiễm liền nhìn thấy chiếc lò sưởi lúc nãy bà ta bưng vào, bên trong đã nhóm than, bên cạnh còn có thêm ít than vụn, không nhiều, ước chừng chỉ đủ đốt trong hai ba ngày.