Chương 47

Bùi Thanh Lộc nước mắt nước mũi lem nhem kể ra tình sử gập ghềnh của bản thân, nghe mà Thẩm Tri Quyện còn phải thương xót.

“Quá đáng nhất là gì em biết không?” Bùi Thanh Lộc tức giận nói: “Mấy ngày trước anh với bạn đi uống quán trà sữa Mạnh Bà rất nổi tiếng dạo gần đây, nào ngờ uống xong anh lại phát hiện kiếp trước bản thân lại là một hòa thượng!!!”

Thẩm Tri Quyện im lặng chốc lát, chân thành nói: “Anh họ, có một vài loại số mệnh… phải chấp nhận thôi.”

Bùi Thanh Lộc: “…”

Trước yêu cầu vô lý của Bùi Thanh Lộc vì tổn thương về mặt tâm lý lẫn thể xác, Thẩm Tri Quyện chỉ đành bị ép phải đi buộc dây tơ hồng với anh ta.

Đến khi treo xong, Bùi Thanh Lộc còn cực kỳ đắc ý nói: “Em họ, anh là vì tốt cho em thôi. Nếu sau này em tìm được người yêu, nhất định sẽ thấy cảm ơn anh đấy!”

Thẩm Tri Quyện: “…”

Cậu nhìn dây tơ hồng bay phấp phới trên cành cây, trong lòng có loại dự cảm không mấy đẹp đẽ.

Sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, trên cành cây trên đỉnh cây Nguyệt Lão, một bóng hình vàng đen chầm chậm hiện ra.

Anh cụp mắt nhìn xuống, dưới ánh nhìn chăm chú của mình, cây Nguyệt Lão vốn còn hân hoan, cát tường lại từ từ thay đổi hình dạng. Sợi dây tơ hồng sáng rỡ lại hiện lên khí đen lờ mờ, chúng ôm chặt lấy cả thân cây, giống như một cái kén côn trùng siêu to.

Đế Thính không nhìn được hít một hơi lạnh: “Mấy sinh vật âm này to gan quá rồi, dám xây sào huyệt ngay trong chùa! Chẳng lẽ bọn chúng không sợ bị phát hiện à?!”

Phong Đô Đại Đế thong thả nói: “Nếu chỉ là mấy con côn trùng nhỏ thì đương nhiên nào có dũng khí như thế. Sau lưng bọn chúng có người giúp sức, trò che mắt này đúng là tuyệt diệu. Đừng nói là mấy đại sĩ trần gian này, đổi lại là một chính thần, nếu không chú ý chỉ sợ cũng sẽ bị chơi một vố.”

Đế Thính lo lắng: “Gần đây lượng quỷ chết oan đột nhiên gia tăng, liệu có liên quan gì tới mấy dây tơ hồng này không?”

Phong Đô Đại Đế không nói đúng sai: “Bảo mấy người Lục Chi Đạo đi tra thử là biết.”

Anh nói xong, nhẹ nhàng cong ngón tay, sợi dây tơ hồng viết tên Thẩm Tri Quyện liền bay vào lòng bàn tay anh: “Trò lừa bịp ấu trĩ.”

Đế Thính ở bên cạnh dám giận nhưng không dám nói gì: Ấu trĩ (x) Đáng yêu (√)

Sau khi tham quan xong chùa Hồi Chân, sự kiện ngày đầu tiên đã kết thúc. Thẩm Tri Quyện chia tay anh họ, cùng đám đông đoàn người quay về khách sạn.

Ăn xong bữa tối, có khá nhiều người đăng bài đã bắt đầu hô hào bạn bè, đi trải nghiệm cuộc sống về đêm ở Giang Thành.

Mà người bản địa như Thẩm Tri Quyện, Tạ Du tự nhiên cũng bị bắt đi tòng quân, bị ép trở thành hướng dẫn viên du lịch.

Tạ Du bị dọa cho phải xua tay liên tục: “Mấy người trẻ các cậu đi đi, tha cho người già chúng tôi.”

Vậy nên Thẩm Tri Quyện chỉ đành một mình gánh vác chiếc cờ hướng dẫn viên du lịch này, hỏi: “Các cậu muốn đi đâu chơi?”

Mọi người hưng phấn không thôi:

“Quản bar!”

“Tia gái!”

“Kí©h thí©ɧ!”

Thế nhưng khi đến quán bar, cái đám suốt ngày ru rú trong nhà, kêu gào to nhất kia lại tắt điện, ngoan ngoãn xếp hàng ngồi trong góc như học sinh tiểu học.

Thẩm Tri Quyện: “…”

Đáng ra cậu không nên mơ mộng hão huyền vào cái đám suốt ngày chỉ ru rú trong nhà này.

Cậu gọi một ly rượu độ thấp, uống một lúc thì đi vào nhà vệ sinh.

Đi vệ sinh xong, cậu nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, sau đó liền nhìn thấy một thanh niên xã hội đang kéo một cô gái xinh đẹp đi vào nhà vệ sinh. Người nọ nhìn thấy cậu thì trừng mắt lên: “Cút! Đừng có lo chuyện bao đồng!”

Đôi mắt cô gái ngập nước, nhìn cậu: “Cứu tôi với…”

Thẩm Tri Quyện thoáng nhíu mày, rồi rất nhanh lại thả lỏng ra, nhìn kĩ gương mặt của tên đàn ông xã hội này, sau đó mặt lộ vẻ sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài.

Tên đàn ông xã hội vội gọi cậu lại: “Chờ đã, mày chạy cái gì?!”