Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 40: Trảo chu (chọn đồ Vật đoán tương lai) (hạ)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia ở trước mặt tân khách bên ngoài chọn đồ vật đoán tương lai, Chu thị lại chỉ có thể đứng ở sau lưng Đại phu nhân, chờ ở phòng trong, ngay cả tư cách đi xem một cái cũng không có.

Mặc dù Lão phu nhân đang cùng mấy bà tử nói đùa, nhưng lại liên tục sai các tiểu nha đầu tiểu tử đến tiền thính xem tình huống.

"Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia đang hành lễ với khách......"

"Ngũ thiếu gia được Nội Các Đại học sĩ Lưu đại nhân coi trọng, Lưu đại nhân tặng chuỗi ngọc Kim Ly......"

"Lục thiếu gia......"

......

"Lão phu nhân, lão phu nhân, đã bắt đầu rồi!" Một tiểu nha đầu chạy vào, vội vàng nói.

Những tiểu tử kia ở phía trước thấy được, lúc truyền tới phía sau, vẫn không thể tùy tiện vào viện, chỉ có thể nói cho các tiểu nha đầu chờ ở bên ngoài trước, các tiểu nha đầu lại truyền vào bên trong.

"Mau, lại đi xem một chút!" Lão phu nhân vội la lên.

Chu thị nắm thật chặt cái khăn trong tay, đốt ngón tay cũng có chút trắng bệch, không ngừng ngóng nhìn về phía cửa ra vào.

Tào Ngọc Di vẫn yên lặng ngồi ở phía dưới Tào Ngọc Dao cũng có chút khẩn trương, mặc dù trong lòng không hề ủng hộ cách thức thông qua trảo chu để xem sự biến hóa cả đời của một người ở nơi này, nhưng tất cả những người khác ở nơi này đều coi trọng việc này, hơn nữa sẽ căn cứ vào việc này để đánh giá cuộc sống và đãi ngộ về sau của cặp song sinh......

"Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng lão phu nhân, Ngũ thiếu gia bắt được bút lông, tương lai nhất định sẽ Tam Nguyên cập đệ (thi đỗ Tam Nguyên) (*)......" Một tiểu nha đầu sáu bảy tuổi chạy vào, nói một mạch.

(*) Tam Nguyên cập đệ: Thi đỗ đầu các cuộc thi thi Hương, thi Hội, thi Đình tương đương Giải Nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên.

Lão phu nhân "Ha ha" cười lớn, chỉ vào tiểu nha đầu nói: "Nhìn tiểu nha đầu này một chút, ngay cả ‘ Tam Nguyên cập đệ ’ cũng biết!"

Trong phòng những nha hoàn bà tử khác cũng đều rối rít tâng bốc lấy lòng lão phu nhân, những lời nói may mắn đều tuông ra bên ngoài.

"Lão phu nhân, lão phu nhân, Lục thiếu gia đã bắt, nói là tương lai sẽ giống như Lão thái gia, làm đại tướng quân......" Lại thêm một tiểu nha đầu chạy vào nói.

"Lục thiếu gia bắt được cái gì?" Lão phu nhân vội vàng hỏi.

"Lục thiếu gia một tay bắt được thanh mộc đao (đao, kiếm gỗ) lớn, một tay bắt được cái hộp phấn, sau đó dùng đại đao quét đổ các đồ vật còn lại, các vị đại nhân bên ngoài cũng đều tấm tắc khen đó!" Tiểu nha đầu kia thở cũng không thở gấp đáp.

Lão phu nhân vừa nghe thấy, càng cười nhiều hơn, ngã trước ngã sau.

Chủ tử hạ nhân cả phòng cũng phát ra một trận tiếng cười theo.

"Thưởng, thưởng, hôm nay thưởng cho các tiểu tử nha đầu truyền lời mỗi người một đồng tiền lớn!" Lão phu nhân cao giọng phân phó nói.

"Tạ ơn lão phu nhân, lão phu nhân vạn phúc!" Hai tiểu nha đầu vào phòng cùng nhau dập đầu tạ ơn.

Một đồng tiền lớn chính là một trăm đồng, cũng tương đương với tiền lương một tháng của các nha đầu tiểu tử truyền lời, chẳng trách các nàng vui mừng như vậy.

Lập tức có đại nha đầu cầm mấy xâu tiền đi ra ngoài.

Chu thị len lén thở phào một cái, mặc dù Lục thiếu gia bắt được đồ không hợp ý Đại lão gia, nhưng ít ra không có bắt những thứ không tốt kia.

Trên mặt Đại phu nhân không thay đổi, nhưng trong lòng lại không biết lật chuyển bao nhiêu ý tưởng.

Tào Ngọc Di cố gắng tưởng tượng lại cái tính nóng vội của Lục thiếu gia mỗi lần được thả vào trên tấm thảm, liền thật nhanh đoạt lấy đại đao hắn vẫn luôn hứng thú nhưng không lấy được vào trong tay, sau đó vẻ mặt sáng bừng, không thể chờ đợi được vung đại đao, giống như Hoành Tảo Thiên Quân càn quét đánh bay các đồ vật còn lại… Nghĩ tới đây, Tào Ngọc Di cũng nhịn không được nữa dùng sức mím môi cười lên, có thể không chút kiêng kỵ nào, không cần chú ý hình tượng

bật cười, là đặc quyền của lão phu nhân.

Lão thái gia đang ở trong Trì Mộ Uyển cùng lão hữu (bạn già, bạn lâu năm) đánh cờ, nghe gã sai vặt hồi báo, tay vuốt chòm râu nói: "Lục tiểu tử này còn có chút ý tứ!"

"Ha ha, chúc mừng lão Tào có người kế nghiệp!" Một lão nhân râu tóc bạc phơ ngồi ở đối diện cười lớn.

Lão thái gia đắc ý vuốt chòm râu, cũng không nhịn được bật cười......

Đã bắt đồ vật trảo chu xong, cặp song sinh ở tiền thính ngây ngốc một hồi, liền được ôm trở về hậu viện.

"Mau ôm tôn tôn (cháu) ngoan của ta tới đây!" Lão phu nhân dịch chuyển một tý, chừa trống hơn nửa chỗ ngồi trên giường.

Chu ma ma và Triệu ma ma đáp một tiếng, bước nhanh về phía trước, đặt cặp song sinh đã sớm không an phận lên trên giường.

"Đao, đao......" Lục thiếu gia trở mình ngồi dậy, trong miệng còn hàm hàm hồ hồ kêu.

"Ha ha, còn nhớ kỹ đao của con cơ đấy!" Lão phu nhân cười nói.

Nhân đinh (số người trưởng thành) của Đại phòng và Tam phòng Tào phủ đều không vượng, lúc trước cặp song sinh còn chưa có ra đời thì đại phu nhân vào cửa ba năm, sanh được Tào Ngọc Linh trước, rồi mới lại có thai, sanh ra Đại thiếu gia, tam phu nhân cũng vào cửa hơn một năm mới có thai, hết lần này tới lần khác tất cả phòng thϊếp thất cũng không có tiền đồ, không phải không có con, thì chính là có thứ tử cũng nuôi không sống, đại phu nhân mới vào cửa không bao lâu, thì Lý thị có một thứ trưởng tử, nuôi đến hai tuổi, lại không giải thích được chết yểu, sau đó Lý thị liền không có thai nữa, sau khi Đại phu nhân có được Đại thiếu gia, mới nâng Trần thị đã có thai lên làm di nương, sau khi Trần thị sinh Tào Ngọc Dao năm thứ hai lại có thai, là thứ tử đại phòng, đáng tiếc cũng mới nửa tuổi liền chết yểu, đương nhiên là lão phu nhân nổi lên lòng nghi ngờ, chẳng qua là lúc trước Đại lão gia và Đại phu nhân đều còn trẻ, không cần lo lắng con nối dòng lắm, cho nên không có nhúng tay thôi, kết quả bụng Đại phu nhân không có tiền đồ, sau bảy tám năm chỉ sinh được một nữ nhi là Tào Ngọc Hà, đến lúc Chu thị lại có thai, Đại lão gia đã qua tuổi ba mươi, lúc này lão phu nhân mới kiên quyết, đặt nhân thủ của mình bên cạnh Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia, thứ nhất là che chở cặp song sinh, thứ hai cũng cho Đại phu nhân một cảnh cáo......

Buổi trưa, trong phòng bếp cũng chuẩn bị mì sợi, Tào Ngọc Di lại sung sướиɠ ăn hai chén, những thứ khác cũng không đυ.ng tới.

Dùng cơm trưa xong, lão phu nhân để cho tất cả mọi người giải tán, chỉ chừa lại Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia.

Chu thị không đành lòng nhìn cặp song sinh một cái, đi theo đại phu nhân rời đi.

Hôm nay bởi vì là lễ trảo chu của Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia, nên Tào Ngọc Di đã xin phép bốn vị sư phó từ sớm, liền trở về phòng của mình.

"Các ngươi đều trở về đi thôi, hôm nay huyên náo ta có chút nhức đầu, muốn nghỉ ngơi sớm một chút!" Trước cơm tối, Đại phu nhân đuổi Lý thị, Chu thị, Trần thị và Vương thị đang lập quy cũ như hàng ngày trở về, rồi phân phó các nha hoàn bà tử chuẩn bị nước nóng.

"Phu nhân, ít nhiều gì cũng vẫn nên dùng một chút!" Phương ma ma bưng mấy cái đĩa thức ăn đi vào, nhẹ giọng khuyên nhủ.

Buổi trưa Đại phu nhân ở chỗ của Lão phu nhân, chỉ miễn cưỡng dùng gần nửa chén cơm, cho tới bây giờ cũng chưa có ăn cái gì.

"Ma ma, bảo ta làm sao ăn được!" Đại phu nhân vô lực dựa vào nệm êm trên giường.

"Phu nhân, người nghĩ nhé, lão gia trọng văn ghét võ, sau này Lục thiếu gia không cần phải sợ......" Phương ma ma nhìn đại phu nhân, thấp giọng nói, "...... Coi như là Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia có lão phu nhân che chở, phu nhân, người suy nghĩ đến Đại thiếu gia một chút, hai người bọn chúng còn có thể lướt qua Đại thiếu gia sao!"

Đại phu nhân gật đầu một cái, lại cùng Phương ma ma nói mấy câu nhàn thoại, sắc mặt dễ nhìn không ít, dưới sự hầu hạ của Phương ma ma liền ăn một chén cơm và vài miếng gỏi dạ dày heo chua cay, dưa chua ngọt, lại uống một chén canh gà......

Sau lễ trảo chu, Đại lão gia lại đi đến chỗ Chu thị, quả nhiên cũng chỉ hỏi tình hình Ngũ thiếu gia một chút, còn đối với Lục thiếu gia có thể nói là làm như không thấy, còn tặng vài cây bút lông thượng hạng qua cho Ngũ thiếu gia......

Chu thị cũng không dám tùy tiện ở trước mặt Đại lão gia nói tốt giúp Lục thiếu gia, chỉ có thể duy trì tình trạng trước mắt.

Đại phu nhân nghe tiểu nha đầu hồi báo, trong bụng thư thản không ít....
« Chương TrướcChương Tiếp »