Sau khi nói cho tôi biết chuyện kia, Ares vẫn luôn nhìn một cách thận trọng, không đúng, chính xác mà nói là đang quan sát tôi. Thật giống như bỗng nhiên tôi biến thành một pho tượng thủy tinh, chỉ khẽ đυ.ng nhẹ sẽ nát thành bụi rơi đầy mặt đất vô cùng bi thảm. Tôi có chút buồn cười, hiện tại còn chuyện gì có thể khiến tôi khϊếp sợ đến mức không thể nào tiếp nhận. Mọi vấn đề liên quan đến Zeus, bất kể hắn làm ra chuyện gì cũng không làm tôi bất ngờ. Dựa vào tính cách của hắn, lúc ấy hắn tức giận nói về sau ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng sau khi trở về nhất định sẽ nếm mùi trái lo phải nghĩ. Cho tới tận bây giờ chỉ có hắn đá người ta chứ làm gì có chuyện bị người ta đá.
Vì vậy sau lưng âm thầm hạ lời nguyền gì đó là hoàn toàn có thể hiểu được, hắn không dùng tới nữ thần báo thù hay nữ thần tai họa đi theo đuôi để trả thù tôi khiến tôi cảm thấy kinh ngạc. Lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra sau khi chia tay ở Âm phủ, ngoại trừ thất vọng ra, bất tri bất giác tôi cũng suy tính cách ứng phó lại cách trả thù của hắn.
"Ha ha, ha ha ha...", tôi không nhịn được bật cười. Mặc dù chúng tôi là vợ chồng nhưng vẫn dùng đủ mọi thủ đoạn ngầm giám sát và lén lút đấu đá lẫn nhau. Nếu dùng một bài hát để hình dung thì chúng tôi chính là người xa lạ quen thuộc nhất
1. Ở trong mắt Zeus, tôi không phải vợ của hắn, tôi chỉ là đồng minh, thân phận là biểu tượng nhằm bảo đảm quyền lực. Còn ở trong mắt tôi, ngoài thân phận kia, điểm khác biệt duy nhất giữa tôi và hắn là còn tồn tại một phần tình yêu.
Nhưng phần tình yêu này, trong những năm tháng dài đằng đẵng căm hận ghen tuông không hề bị phai mờ nhưng kiếp sống hơn hai năm ngắn ngủi ở nhân gian đã dần tan biến. Tôi đã từng căm ghét mãnh liệt cái suy nghĩ ngộ nhỡ mất đi hắn thì sẽ đau đớn đến mức không thể sống được. Nhưng khi thật sự đối mặt tôi lại thật nhanh chóng tiếp nhận sự thật.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy buồn cười, tôi vịn tay vào cửa xe, cười đến mức sắp chảy cả nước mắt. Tôi không nhớ tới có thời điểm nào mình đã từng điên cuồng cười mất hết hình tượng như vậy. Dường như thời khắc khi bắt đầu trở thành nữ thần hôn nhân của Olympus, tôi đã có một thân phận khác, đó chính là vợ của Zeus. Là vợ của hắn tôi phải luôn đoan trang, không được đánh mất hình tượng phù hợp với thân phận này. Bất cứ người vợ nào cũng đều tìm đủ mọi cách ngăn cản chồng nɠɵạı ŧìиɧ nhưng thực ra lại trở thành trò cười cho mọi người. Bất kể là thần hay người đều cười nhạo tôi không quyết đoán, bản thân là nữ thần hôn nhân mà ngay cả chồng mình cũng không trói buộc nổi. Bị hắn lừa gạt nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đi tới bước này, tại sao lúc trước phải tự làm khổ mình như vậy?
Ai có thể tin được, tôi giả câm giả điếc dễ dàng tha thứ cho hắn phong lưu lạm tình, đối với việc hắn cùng những ả phụ nữ khác sinh con nhan nhản khắp nơi coi như không thấy, không phải vì sợ hãi sức mạnh của hắn, cũng không phải tham luyến địa vị quyền lực. Tôi đã từng thật lòng yêu hắn, chỉ cần ở chung một chỗ với hắn, việc gì cũng đều chịu được.
Giống hệt các các bộ phim truyền hình cẩu huyết, làm như thế, kết quả cuối cùng hơn phân nửa là bị bỏ rơi. Xem kìa, bây giờ không phải tôi và hắn trời đất cách biệt, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại hay sao?
"Hera, nếu như người hận ông ta như vậy, chúng ta có thể làm việc năm ấy ông ta đã từng làm, ông ta làm Thần vương đã quá lâu rồi. Trước khi chết Uranos đã nguyền rủa Cronus, Zeus đeo trên lưng tội danh gϊếŧ cha. Không phải Prometheus đã từng nói ông ta và Cronus có số mệnh giống nhau sao..."
Có lẽ bị hiểu thành vì bị đả kích quá lớn, tôi bị hóa điên, lông mày Ares vặn thành một đường, mặt đầy sát khí nói. Mặc dù mặc quần áo của loài người nhưng trong chớp mắt tôi nhìn thấy từ trên người nó một bóng dáng toàn thân khôi giáp tay cầm giáo chiến đấu trong quá khứ.
"Xuỵt, lời như vậy không được nói lung tung, tai mắt của Zeus không chỗ nào không có. Hãy nhớ, vì ngai vàng Thần vương hắn có thể làm bất cứ chuyện gì".
Tôi vội vàng bịt miệng Ares. Cái đứa trẻ này cái gì cũng có thể nói bậy nói bạ được. Không phải tôi khinh thường nó, đối với phần tâm ý muốn bảo vệ mẹ của nó tôi rất cảm động, nhưng loại chuyện tạo phản này không phải cứ có võ lực là làm được.
"Thời gian trôi qua đã quá lâu rồi, sau khi đến Olympus hắn ta chưa từng chiến đấu. Ở trong mắt các ngươi dường như chỉ coi hắn là một lão già tùy tiện nhàm chán háo sắc. Nhưng nếu như nhìn thấy cảnh năm đó hắn gϊếŧ cha mình và những vị thần Titans phản đối hắn sẽ không dễ dàng nói những lời ngu xuẩn này".
Ares không phục nhìn tôi. Đúng vậy, nó luôn có tính khí không đâm đầu vào tường thì sẽ không quay đầu, vốn đang còn một chút vì bị gạt bỏ mà âm thầm buồn rầu, lần này toàn bộ đối với nó bị thay thế hoàn toàn bằng lo lắng. Tôi thật sự lo sợ đứa con hiếu chiến lỗ mãng sẽ mang một đám quân ô hợp đi tiến hành cái gọi là "Chiến tranh".
"Ông ta nhục nhã người, người là mẹ của con, ông ta vũ nhục người chẳng khác nào vũ nhục con, còn có anh chị em của con. Hera, người là Thần hậu, nhưng bởi vì một tên bán thần hèn mọn mà bị đuổi xuống nhân gian, nhốt trong cái thân thể yếu đuối này không nói, thậm chí ông ta còn khiến các vị thần cô lập người. Đây được coi là cái gì, lưu đày? Hay là hoàn toàn cô lập? Đây là sỉ nhục lớn nhất! Không có bất kỳ một vị thần nào gặp đãi ngộ như vậy!"
Ares nổi giận đùng đùng nói. Tôi vỗ vỗ tay của nó an ủi.
"Thật ra cũng không có gì. Cẩn thận suy nghĩ lại, không thấy mệnh lệnh này rất ấu trĩ sao. Hắn cũng chỉ là có chút tài nghệ của trẻ con khi dễ bạn học mới mà thôi. Ares, ta thật sự không quan tâm, thật sự. Những vị thần kia cũng chỉ cười nhạo xem thường ta, chế giễu ta bây giờ xui xẻo sa sút. Không thấy mặt sẽ tốt hơn".
Nó khó tin trợn mắt nhìn tôi: "Hera, có phải hay không người bị nguyền rủa? Hay cuộc sống sa đọa của loài người đã làm tê liệt sự kiên cường của người, hao mòn sự kiêu ngạo của người. Nếu đổi lại là trước kia, căn bản người sẽ không chịu được nhục nhã như vậy, người sẽ không tiếc tất cả để chống lại Zeus, kể cả buông bỏ sinh mạng của mình".
Tôi mặt không cảm xúc nói: "Không sai, ta chính là như vậy. Cho nên khi hắn định mang cái tên bán thần lên Olympus đã dùng hết mọi thủ đoạn nhưng kết quả là gì thì con đã nhìn thấy. Ta bị treo ngược ở cổng Olympus, chịu sự nhục nhã còn gấp mười ngàn lần so với các lần trước đó. Sau đó vì một linh hồn nhân loại lại một lần nữa ta chống lại hắn, hắn liền dứt khoát cắt đứt khả năng trở về Olympus của ta. Ta không thể không nghĩ nếu một lần nữa đứng lên chống lại hắn, mình sẽ phải chịu loại đối xử đáng sợ nào nữa."
"Vậy thì tiếp tục chống lại". Ares giận dữ gào lên, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc tò mò của người đi đường: "Danh dự của chúng ta cao quý hơn tất cả mọi thứ, thà chết cũng tuyệt đối cam lòng bị làm nhục. Hera, dù sống nhưng khom lưng khụyu gối, còn có ý nghĩa gì nữa".
Hít một hơi thật sâu, tôi nhắc mình phải bình tĩnh, không được cãi nhau với nó, thật vất vả quan hệ giữa chúng tôi mới tốt lên, không thề vì loại chuyện này mà cãi vã rồi phá hủy mối quan hệ này. Nhưng nghe đến câu cuối nó nói tôi sống khom lưng khuỵu gối, rốt cuộc tôi cũng không thể nhẫn nại được nữa.
"Đúng, không sai, ngươi nói đúng, danh dự thắng tất cả mọi thứ, thân là một vị thần tôn nghiêm không thể bị làm nhục. Ngươi cảm thấy ta còn lưu luyến cái gì cái gì, không thể vứt bỏ cái gì nữa? Nhưng ngươi đừng quên, ngoài việc là vợ Zeus, ta còn một thân phận nữa chính là mẹ của anh chị em các ngươi. Ngươi có nghĩ đến việc nếu ta hoàn toàn chọc giận Zeus, lửa giận của hắn vạ lây các người thì sao đây. Ngươi và Hephaestus may ra còn có khả năng tự vệ nhưng còn các em gái của ngươi. Các nàng sẽ ra sao. Ngươi muốn các nàng bởi vì ta mà chết. Chỉ vì bảo vệ thứ gọi là tôn nghiêm và danh dự hay sao".
Ares nghẹn lời một chút, có thể thấy lý do này rõ ràng không thể thuyết phục được nó, nó vẫn gân cổ tranh luận với tôi: "Vậy thì sao. chẳng lẽ chịu đựng việc mẹ mình bị sỉ nhục, ấm ức mà sống vui vẻ hay sao? Con tình nguyện chết trận cũng không muốn sống như vậy".
"..."
Vô lực che chán, tôi nghiêng người dựa vào thân xe, nhìn nó không ngừng tức giận, cái gì cũng không khuyên được. Đúng vậy, đây chính là điều tôi dạy dỗ bọn chúng, tôi giáo dạy bảo rằng tôn nghiêm và danh dự cao hơn tất cả, vì duy trì mấy thứ này dù chết cũng vô cùng vinh quang. Chỉ có hèn nhát mới có thể sống trong nhục nhã.
"Đúng vậy, Ares, con không quan tâm, nhưng ta quan tâm. Ta không còn ôm bất kỳ hy vọng nào với chồng mình nữa, chẳng lẽ con muốn ta ngay cả con gái mình cũng mất luôn hay sao? Mất đi các con, ta còn kiêu ngạo làm cái gì, như vậy chết đi còn hơn".
Tôi thấp giọng nói.
Ares nén giận không trả lời, siết chặt tay tôi. Tôi từ từ đến gần nó, vuốt ve mái tóc đen dày của nó, còn có bắp tay rắn chắc, vừa nghĩ tới cảnh nó ngã xuống máu chảy như suối, mặt mày tái nhợt, tôi cảm thấy vô cùng thống khổ.
"Có lúc, còn sống so với chết cần một dũng khí rất lớn. Ares, chúng ta quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức cho rằng chỉ cần mất đi tông nghiêm và danh dự thì không còn gì cả. Nhưng, con nhìn lại trước kia mà xem, khi ở Olympus còn nữ thần nào tôn quý hơn ta, nhưng ta có vui vẻ sao?"
Ares thở nặng nề, nói chuyện mang theo sự giận dữ: "Nhưng bây giờ người cũng không vui vẻ".
Ngẩng đầu lên, tôi cố mỉm cười với nó: "Đúng vậy nhưng ta sẽ nhanh chóng tốt lên, ta sẽ rất vui vẻ".
Chúng ta không nói gì nữa chỉ ôm nhau thật chặt. Tôi chưa từng cảm thấy sự tồn tại của huyết thống lại tha thiết như vậy. Zeus là chồng của tôi, tôi một mực tin rằng không có bất kỳ vị thần nào có gần gũi hơn hắn. Trong những năm tháng dài ân ái, ngay cả mùi hương trên người cũng tránh được hơi thở của đối phương. Nhưng càng đến gần lòng tôi lại càng lạnh lẽo. Hắn đối với tôi chỉ có một chút công phu bề ngoài, tưởng ôn nhu mà trong xương tủy lại vô cùng lạnh nhạt.
Nhưng Ares không như vậy, nó là con trai của tôi, là máu thịt, là xương tủy của tôi. Dù chúng tôi từng có nhiều hiểu nhầm không vui nữa, cuối cùng, dù có lựa chọn phản bội cả thế gian, đứng bên cạnh tôi chỉ có nó.
Chỉ có nó, đứa trẻ tôi không thích, cả ngày chỉ biết cãi vã và không ngừng lỗ mãng.
"Yên tâm đi, ta sẽ rất nhanh vui vẻ, ta đã bắt đầu dần quên quá khứ rồi".
Tôi nói với nó, lần này không cần gắng gượng, tôi nở nụ cười thật tươi.
"Chúng ta giống mẹ con loài người vậy. Sống ở nơi này thật tốt. Không có thần, không có Olympus, không có Zeus, cũng không gặp ả ma quỷ Aphrodite. Không phải thế giới chối bỏ chúng ta, mà chúng ta chủ động rời bỏ thế giới kia. Nói ra được những lời những vậy, trong lòng có phải thoải mái hơn không?".
Dù mặt nó còn có chút mất hứng, nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng hơi nhếch mép một chút, coi như nó đã đồng ý với lời nói của tôi.
Chú thích:
1. Bài hát nằm trong album đầu tay "Tiêu Á Hiên" phát hành năm 1999 của nữ ca sĩ nổi tiếng Đài Loan, Tiêu Á Hiên.