Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Hiện Đại Của Hoàng Hậu Hera

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
Căm hận trong lòng một khi đã nhen nhóm thì sức mạnh đáng sợ của nó khó mà dập tắt lần nữa. Bản thân tôi cũng không phải là một nữ thần khoan dung nhân từ, cho tới tận bây giờ chưa một lần hiểu vị tha là cái gì. Nhẫn nại và tha thứ hết lần này đến lần khác đơn giản là do sức mạnh của tình yêu. Nhưng bắt tôi chứng kiến lại cái cảnh khủng khϊếp như vậy một lần nữa khiến mọi ký ức thống khổ lăng nhục mấy ngàn năm qua đồng loạt trào lên. Nếu chỉ là một vết thương cũ, qua thời gian sẽ mờ dần nhưng hết lần này đến lần khác bị xé rách, đau đớn đến mức không thể coi nó là vô hình được.

"Hera, Hera! Chờ một chút, đừng kéo em, em ngã mất."

Demeter vì bị lôi đi mà lảo đảo, chật vật ngồi xuống bãi cỏ, liên tục nhìn trộm nét mặt của tôi. Không cần soi gương cũng có thể tưởng tượng ra, giờ phút này gương tuyệt đối gương mặt tôi dữ tợn hệt như muốn gϊếŧ người.

Chưa bao giờ được thưởng thức cái dáng vẻ đó của tôi nên chắc chắn Demeter bị dọa không hề nhẹ. Đúng vậy, ở trong mắt nàng, tôi chỉ là một bà chị tính khí thất thường, mặc dù ngoài miệng tỏ ra rất xấu nhưng luôn đối với nàng rất tốt. Cười nhạt nhớ lại, khí đó Demeter trong mắt tôi luôn là một cô em gái ngoan ngoãn hiền lành. Cho nên khi nhìn thấy nàng và Zeus quấn quýt một chỗ ngay cả trẻ con cũng sinh ra, tôi mới tức giận như vậy. Không chỉ là việc chồng mình phản bội, còn bị Demeter tàn nhẫn lừa dối là một loại đau đớn đến tận cùng. Nàng ta có tư cách gì nói chuyện với tôi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, một bên thủ thỉ đóng vai chị em tình thâm, còn một bên lại cấu kết làm bậy với chồng tôi. Có phải bọn họ khi ở chung một chỗ đều cùng cười nhạo tôi, cười nhạo tôi ngông cuồng cao ngạo nhưng lại ngu xuẩn cái gì cũng không biết. Toàn bộ đỉnh Olympus, vị thần biết chuyện cuối cùng luôn là tôi. Trước kia những lời đồn đại tôi không bao giờ tin mà chỉ cảm thấy đó là những lời vu tội vô sỉ, quay đầu nhìn lại tôi thật muốn cho bản thân một cái bạt tai thật vang.

Chẳng phải cũng vì chuyện này mới dẫn đến việc tôi vô cùng mẫn cảm với các loại phản bội hay sao? Vốn tính tình của tôi không phải là tốt, trải qua loại chuyện kia càng khiến tôi đa nghi đến cực đoan. Tôi không tin thứ gì cả, chỉ cần một làn gió khẽ lay động cũng nghi ngờ Zeus léng phéng bên ngoài, khiến chúng thần đều cười nhạo tôi. Hết năm này qua năm khác luôn duy trì trạng thái khẩn trương cao độ như vậy mà tôi cũng không hề thấy mệt mỏi.

"Câm miệng, bớt nói lăng lung tung, đừng chọc giận ta, cẩn thận ta không khách khí với ngươi."

Tay Demeter giống như một cái đuôi không ngừng giãy giụa, liều mạng muốn thoát khỏi bàn tay không thuộc về nàng. Tôi bị nàng làm cho nổi giận, tại sao bị bắt gian tại chỗ mà nàng có thể không màng tới hình tượng mà bày ra bộ dạng thuần khiết như vậy? Hay là từ trước đến nay đều là nói dối, nàng cũng như nhưng người khác đều dòm ngó đến ngai vàng của Thần hậu, chỉ vì trấn an tôi nên mới nói xằng nói bậy?

Thô lỗ kéo nàng tới một chỗ vắng người qua lại, tôi hít sâu mấy cái. Mình đang nổi giận mà còn nhớ không thể bị ai nhìn thấy là bản năng vô cùng đáng kinh ngạc. Đây chỉ là giấc mộng, mà tôi cũng sợ mất hết mặt mũi sao? Xem ra tâm lý tôi đã sớm vặn vẹo, tính tình kiêu ngạo và tự ái một ngày nào đó sẽ gϊếŧ chết tôi.

"Hera, chị làm tay em đau quá, thiệt tình, từ khi nào lại lỗ mãng như vậy".

Nàng xoa xoa tay mình, tỏ ra vô cùng ủy khuất. Tôi khoanh tay, lạnh lùng nhìn nàng, trừng đến lúc nàng dần thu hồi biểu cảm dư thừa trên mặt, thận trọng ngẩng đầu.

"Chị... chị làm sao vậy? Tại sao lại trở nên đáng sợ như vậy. Hera, em đã làm sai gì sao?"

Không nhịn được nữa, tôi hung hãn đẩy nàng một cái. Gần như gầm lên, những thứ như thái độ ứng xử đều bỏ ra sau đầu: "Vừa rồi ngươi làm cái gì còn cần ta nhắc lại lần nữa sao! Làm cũng đã làm rồi, ngươi còn giả bộ cái gì."

Cố nén cơn giận, áp chế ý nghĩ muốn bóp chết nàng, tôi bắt đầu đi tới đi lui: "Các người đã qua lại bao lâu rồi? Ngươi đã nhận được cam kết gì từ hắn? Ngươi biết hắn và ta đã là một cặp vậy mà vẫn đáp ứng lời tỏ tình từ hắn? Tốt, tốt lắm, tốt đến mức không thể tốt hơn. Chúng ta không hổ là đời sau của Cronus, trong huyết thống chảy dòng máu dâʍ ɭσạи dơ bẩn, hai chị em cùng ủy thân cho một người đàn ông, đây coi là cái gì! Cho dù là loài người, có chút thân phận cũng không bao giờ làm cái trò này. Chúng ta là cái thứ gì? Là thứ ma quỷ thấp hèn để Zeus tiêu khiển sao. Chúng ta là những nữ thần trên đỉnh Olympus, không phải là những yêu nữ chỉ biết quyến rũ đàn ông!"

"Nhưng mà, nhưng mà, Hera, bất kể chị có tin hay không, em thật sự không nhớ gì cả. Em có thể thề với Styx, em không hề có bất kỳ quan hệ gì với Zeus, đừng nói đến lén lút gặp mặt nói gì đến quyến rũ".

"Câm miệng."

Nghe được câu trả lời vô sỉ này, thiếu chút nữa tôi muốn xông lên đâm mù mắt nàng. Ngón tay không ngừng co giật, tôi điên cuồng suy nghĩ nếu gϊếŧ nàng ngay tại đây thì sau đó sẽ thế nào. Dĩ nhiên, trong hiện thực nàng vẫn nguyên vẹn, ngay cả một sợi tóc cũng không rơi. Đột nhiên hy vọng đây chính là hiện thực, như vậy tôi có thể gϊếŧ chết nàng. Trong tâm trí đang có một giọng nói ép buộc giữ vững lý trí và sự thanh tỉnh, nhưng tôi khó kiềm chế được, toàn thân đang dâng trao oán hận, có lẽ chỉ khi có ai đổ máu mới có lắng xuống.

"He, Hera,... Em, em không nhớ gì cả, xin hãy tin tưởng em, cho đến tận bây giờ em chưa từng nghĩ đến việc tranh đoạt Zeus. Hắn chưa bao giờ nhìn em lâu một chút. Hơn nữa, vẫn như trước đây, em rất sợ hắn, làm sao có thể chủ động đến gần hắn. Nhất định có hiểu nhầm, không phải như chị nghĩ đâu, em không có, thật sự không có!"

Trên mặt nàng dần hiện lên vẻ kinh hoàng và sợ hãi, hoảng loạn lùi về phía sau. Từ trong mắt nàng tôi nhìn thấy vẻ mặt thù hằn đáng sợ của mình.

Bỗng nhiên tất cả đình chỉ, tôi kinh ngạc đứng im một chỗ, một thứ tình cảm sắp tan vỡ nhanh chóng bao chùm lấy tôi.

Ở đây đang xảy ra chuyện gì, cô gái trước mắt đã sớm mờ dần. Dù tôi thật sự gϊếŧ nàng, mọi sự phát sinh cũng sẽ không thay đổi. Hơn nữa, đầu sỏ không phải là Zeus hay sao? Cứ cho là Demeter quyến rũ hắn, nhưng nếu hắn trung thủy, sao có thể đáp lại nàng?

Ngay từ lúc bắt đầu, hắn chưa từng muốn trung thủy với tôi.

Thân thể chán nản xụi lơ, tôi vô lực phất tay với Demeter: "Cút".

Nàng run rẩy, khó tin nhìn tôi, đại khái là đang đoán tại sao tôi lại thay đổi nhanh chóng như vậy, có thể hay không đánh lén khi nàng vừa xoay người. Đã từng có thời, ngay tại thời đại thống trị của Cronus, thần linh chiếm đoạt gϊếŧ hại lẫn nhau là chuyện thường xuyên xảy ra. Chúng tôi lớn lên trong hoàn cảnh đáng sợ như vậy cho nên nàng nghi ngờ cũng không phải là chuyện kỳ quái.

"Ta nói là cút."

Nàng thét nên một tiếng, lảo đảo chạy. Nhìn bóng lưng của nàng, tôi cảm thấy thật mệt mỏi.

Có lẽ khi Hades chế tạo ra giấc mộng này là muốn nói cho tôi biết rằng nếu lựa chọn khác đi thì kết cục cũng sẽ thay đổi. Nhưng nữ thần vận mệnh luôn tàn khốc như vậy, cho dù trong mộng cũng hủy diệt hy vọng vừa nhen nhóm một lần nữa của tôi. Tôi không cầu mong xa vời có thể cùng với Zeus như thế nào, nhưng đối với người em gái đã mấy chục ngàn năm không hề nói chuyện, tôi lại không muốn như vậy. Ban đầu vô cùng tức giận, nhưng theo thời gian đã xóa mờ tất cả, sau cùng chỉ còn lại sự cô đơn tịch mịch, chỉ muốn có một người có thể cùng tâm sự mà thôi. Vốn tôi và Demeter luôn không tách rời như hình với bóng, nhưng quay đầu lại tất cả chỉ còn sự lạnh nhạt so với kẻ thù còn lạnh nhạt hơn, thậm chí với kẻ thù ngoài mặt vẫn duy trì sự khách khí.

Trong mộng ảo lại một lần nữa trải qua phản bội, tôi không nên cảm thấy thương tâm thống khổ, nhưng mà cái thứ tình cảm đang vỡ vụn trong lòng là thứ gì? Nếu chỉ muốn đối mặt đối chất, thì cái cảm giác bị phản bội này có phải sẽ giảm bớt một chút hay không, nhưng không nghĩ tới việc nàng lại phủ nhận.

"Hades, Hades, ngài ra đây. Ngài nhất định đang trốn ở đâu đó âm thầm theo dõi. Như thế nào, có thỏa mãn không, nhìn thấy dáng vẻ buồn thảm đáng buồn cười của ta, có phải rất đáng thỏa mãn hay không. Bởi vì ngài không thích đàn bà nên cũng phải nhìn người khác thống khổ đúng không. Thật không hổ là ngài, một Minh vương lạnh lùng vô tình, ngài đúng là người thích hợp để cai quản thế giới người chết."

Tôi độc thoại lầm bầm lầu bầu với bầu trời hư vô, vụ đánh cược này, tôi không muốn tiếp tục nữa. Dù bị oán hận, dù bị nguyền rủa nói tôi bạc tình bạc nghĩa, nhưng tôi không muốn ở lại cái giấc mộng đáng sợ này một lần nào nữa.

"Thả ta ra ngoài, nghe rõ chưa. Thả ta ra ngoài!"

Giọng nói khàn đặc, tôi giống như nổi điên mải miết chạy trong vô định, vừa chạy vừa gào thét. Tôi phải rời khỏi nơi này, rời khỏi cái thế giới được tạo thành từ sự phản bộ này, trốn đi thật xa, cho đến một ngày bao bọc thật kỹ bản thân, không thể cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy kẽ hở để hành hạ. Tôi cứ tưởng trái tim mình đã sớm chai sạn, không có bất kỳ kẻ nào có thể giao động. Nhưng tôi sai rồi, bất kể người ngoài có vu khống hãm hại đấu đá thế nào cũng không hề để ý, nhưng chỉ duy nhất người tôi quan tâm đẩy nhẹ một cái, cõi lòng tôi sẽ tan nát, càng buồn cười hơn, ban đầu chính bản thân thành kính giao lòng mình đặt trong lòng bàn tay hắn, giả bộ không để ý xem hắn có khinh thường hay không.

"Hera."

Một bàn tay túm lấy kẻ đang chạy điên cuồng như tôi. Người vừa mới bị tôi nguyền rủa cau có hiện ra trước mắt, mặt đầy vẻ không hài lòng.

"Trước mặt là vách núi, em muốn tự sát hay sao? Dù là thần, nhưng ngã xuống từ đây cũng sẽ chết..."

Đã không thể nào phân biệt tột cùng là Minh vương mười triệu năm sau hay chỉ là một ảo ảnh, tôi giống như bắt được một cái phao cứu mạng, gắt gao túm lấy vạt áo anh ấy.

"Ta nhận thua, ta nhận thua không được sao. Ngài thắng, ngài muốn thế nào cũng được, muốn ta vĩnh viễn trở thành người chết ở Âm phủ cũng được. Chỉ cần cho ta rời khỏi nơi này, rời khỏi Zeus, rời khỏi tất cả. Ta không có cách nào chịu đựng được việc nhìn thấy hắn! Vừa nghĩ tới việc sau này phải tiếp tục sống cùng hắn, ta chỉ hận đến mức muốn chết".

"Hera, em đang nói cái gì vậy, em điên rồi sao?"

Hades túm vai tôi ép tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, lúc này tôi mới chú ý đến chiếc áo choàng kéo lê trên mặt đất, đầu óc hoảng loạn hoảng hốt cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng lại vô lực phân biệt.

"Em cho là ta thật sự vì linh hồn loài người kia mà đánh cược với em? Căn bản không phải như vậy, sao em lại hoàn toàn không biết gì cả, tất cả những việc này..."

"Không cần, cảm ơn ngài, Hades, nàng ấy không biết, nhưng chỉ mình ta biết là đủ rồi!"

Sau lưng truyền tới một giọng nói cay nghiệt, tôi chết lặng quay người nhìn, nhìn thấy Zeus, bề ngoài vẫn duy trì hình dáng thanh niên, sắc mặt xanh mét nhìn tôi, khóe miệng vặn vẹo kỳ quái. Thần thái đó, giọng nói đó, khiến cho tôi hiểu ra.

"Ngươi là thật"

Tôi nhẹ giọng nói.

Hắn cười châm biếm.

"Nàng vĩnh viễn luốn như vậy, chỉ nguyện nhìn thứ mình muốn nhìn, nghe thứ mình muốn nghe. Lúc mới bắt đầu đã hoài nghi nhưng sống chết không chịu thừa nhận. Hera, thật ra ngay từ đầu nàng đã sớm đoán ra, đây không phải ký ức của nàng, đây chính là ta".

Hắn trợn mắt nhìn tôi, tôi có chút hoảng loạn nhưng vẫn ngẩng đầu lên không tỏ ra yếu thế. Hắn không chớp mắt nhìn tôi mấy giây, rồi bỗng nhiên cười to, nhưng vẻ mặt lại có chút cô đơn.

"Cho nên, luôn như vậy. Hera, nàng muốn làm gì thì cứ việc làm, yêu và kết hôn với loài người cũng tốt, muốn ở lại nhân gian cũng được, ta sẽ không can thiệp. Linh hồn loài người kia, trả lại cho nàng, cùng hắn lập tức biến khỏi mắt ta. Đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của ta một lần nữa".

Hắn dùng sức nhét một vật vào dưới chân tôi, ầm một cái tan biến không còn dấu tích.
« Chương TrướcChương Tiếp »