Chương 16

Cứ như thế, Chu Thanh trở thành một nhân viên của công ty chuyển phát nhanh.

Công tác của cậu rất đơn giản, chính là mỗi ngày đi chiếc xe điện Trầm Trầm tài trợ cho cậu, vận chuyển một vài đồ vật trong tiểu khu, mỗi ngày đi làm từ 9h sáng tới 4h chiều, giờ giấc này hầu như không khác với Trầm Trầm là mấy, cho nên dù Trầm Trầm có hơi khó chịu, song cũng không dễ biểu đạt điều gì.

Chu Thanh lái xe điện nhỏ, xình xịch xình xịch tới địa điểm giao hàng lúc này đây ─── đó là một khu dân cư xa hoa, là biệt thự dựa theo phong cách cổ trang với một loạt mái ngói xanh được xây dựng dọc theo con đường xưa cũ, cậu đã từng nghe Trầm Trầm nói qua rằng một loạt những căn biệt thự này giá trị rất là xa xỉ, bởi vì bản thân ở vùng ven kênh đào cổ, lại ở trong con đường xưa, cách trung tâm khu phố cũng không xa lắm, phương tiện giao thông không nói, phòng ở cả năm nhiệt độ khá ổn định, rất nhiều kẻ có tiền đều chọn chỗ này sinh sống.

Chu Thanh thầm nghĩ, một chủ cửa hàng bán đồ taobao cũng khá có tiền nhỉ, vậy mà lại dám mở cửa hàng ở trong khu biệt thự xa hoa này.

Cậu dừng xe điện lại, mở di động ra, nhìn vào địa chỉ trên màn hình, tìm kiếm đến ‘số 69′ viết trong đó, cậu vươn đầu ngón tay ấn vào chiếc chuông cửa đồng đen tạo hình theo thời cổ, leng keng hai tiếng thì có người tới mở cửa ra.

“Ai thế?”

Người mở cửa là một cậu nam sinh khoảng mười bốn mười năm tuổi, cậu ta ăn mặc khá là kỳ quặc, có chút giống như hóa trang thành nhân vật trong kịch cổ trang vậy, tóc cậu ta cũng là kiểu bình thường, xõa rối tung trên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo tia nghi hoặc nhỏ: “Xin hỏi cậu là…?”

Chu Thanh nghĩ nam sinh này có thể là vì phối hợp với bầu không khí cổ phong mà nổi hứng thú sắm vai này, giống như là ở trong goojje đã từng nói rằng, có một vài nhóc con thích xem phim hoạt hình, trong nhà vừa có tiền vừa có sắc đẹp, thích chơi loại trò chơi này, cậu cứ nghĩ như thế, không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Xin chào, xin hỏi cậu là ngài Mộ phải không? Tôi là nhân viên chuyển phát nhanh của công ty Viên Đạt, tôi tới lấy hàng.”

Cậu nam sinh dường như đã hiểu ra, nói: “Cậu tìm công tử sao? Xin cậu chờ cho một chút, tôi đi gọi công tử tới.”



Chu Thanh rốt cục hiểu ra vì sao lúc mình vừa biến thành người thì Trầm Trầm đã nói rằng nghe chẳng quen gì cả, cậu bé kỳ quái trước mắt này mở lời một cái thì là công tử gì gì đó, đích xác không hợp với xã hội hiện giờ, coi như là muốn chơi sắm vai cổ trang đi chăng nữa, làm như thế cũng là nhập vai quá mức rồi.

Cậu nam sinh giẫm guốc gỗ chạy cực kỳ nhanh trở lại, chỉ chốc lát sau Chu Thanh đã nghe thấy được một giọng nam khá là quen thuộc.

“Vô Song, làm việc không thể vội vàng xao động như vậy.”

… Thì ra bậc trên nhà cậu ta cũng thích như vậy.

Nam nhân dần dần đi tới, y đứng ở trên phiến đá trước cửa, bởi vì có vật đệm dưới chân, y cao hơn một chút so với Chu Thanh, y thoáng cúi đầu nhìn Chu Thanh, đầu mày bỗng nhíu lại một chút, sau đó lại lới lỏng ra: “Là công ty chuyển phát nhanh à?”

“Đúng vậy, xin hỏi ngài là Mộ tiên sinh phải không?”

Mộ Tử Dương mặt bình tĩnh nói: “Đúng vậy.”

“Tôi tới lấy hàng.”

Mộ Tử Dương nhìn Vô Song bên cạnh một cái, người kia lập tức hiểu ý chạy vào trong phòng, chỉ chốc lát sau, ôm một chiếc túi màu đen đã được dán kín chạy ra.

“Cái này.”

Chu Thanh nhìn kiện hàng, nghiêm túc nói: “Tôi có thể mở ra nghiệm hàng một chút không?”

Mộ Tử Dương nói: “Được, không phải thứ nguy hiểm.”

Chu Thanh dè dặt mở cái túi plastic màu đen xấu xí kia ra, phát hiện bên trong là một chiếc hộp được bao bởi một lớp bọt biển, cậu rút chiếc hộp ra, mở nó ra thì thấy một chuỗi trân châu thủy tinh, trong mỗi viên đó còn khảm một đóa hoa Tử Dương nho nhỏ, dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng.

Thứ này thật xinh đẹp.

Chu Thanh thầm nghĩ, đây, đại khái là vị tiên sinh này muốn tặng cho bạn gái.

Cậu gật đầu rồi đóng gói lại đồ một lần nữa, nói với Mộ Tử Dương vẫn đang híp mắt quan sát cậu: “Đã kiểm tra xong rồi, xin ngài điền vào tờ đơn chuyển phát.”

Mộ Tử Dương nghiêng đầu phóng khoáng viết một loạt địa chỉ ra trên giấy, tóc đen hơi dài che khuất mặt, Chu Thanh nhìn thế, thầm nghĩ đây đúng là một nam nhân xinh đẹp.

Tiếp nhận tờ đơn Mộ Tử Dương đã điền xong, Chu Thanh vô thức nhìn thoáng qua địa chỉ, phát giác biển số nhà và tiểu khu đó có hơi quen thuộc, cậu tỉ mỉ xem xét một chút, bỗng nhiên phát hiện địa chỉ này không phải nhà Trầm Trầm sao?

Nhìn kỹ lại, người nhận hàng cũng chính là Trầm Trầm.

…!!

Chu Thanh cảnh giác nhìn thoáng qua Mộ Tử Dương, Mộ Tử Dương nói: “Có gì nghi vấn sao?”

“Không có gì.” Nỗ lực che giấu ngàn vạn loại tâm tình toát ra trong lòng, Chu Thanh tiếp tục nói: “Vậy tôi đi trước.”

Chu Thanh lái xe điện đi rồi, Mộ Tử Dương vẫn đứng ở đó, y nửa tựa vào trên chiếc chuông cửa bằng gỗ, đôi mắt vẫn lạnh lùng nhìn cái bóng lưng kia, mở miệng ra lại nói với Vô Song một bên: “Vô Song, giúp ta đi thăm do tên chuyển phát nhanh kia, ta muốn biết cậu ta quan hệ gì với sư đệ ta.”

Buổi chiều Chu Thanh lại nhận mấy đơn đặt hàng, bởi vì lúc giữa xảy ra vài vấn đề hiểu lầm của cửa hàng taobao mà lãng phí thời gian, lúc cậu tan tầm thì nhìn thời gian biểu, phát hiện đã là 5h, nghĩ Trầm Trầm cũng đã tan tầm rồi, liền xình xịch đạp xe điện về chỗ công ty Trầm Trầm, cậu do dự một hồi, gọi điện cho Trầm

Trầm, năm phút đồng hồ sau, cậu đã thấy Trầm Trầm ra cửa.

Bởi vì thời tiết đã nóng lên, Trầm Trầm giờ đây mặc một chiếc sơ mi nhạt màu, nút buộc nhỏ tròn tròn vẫn cài trên cùng, cả người có hơi hướng cẩn thận tỉ mỉ lại mang theo khí tức cấm dục mãnh liệt, Chu Thanh biết, đây là phong cách của Trầm Trầm, cậu vốn đã nhìn quen rồi, thế nhưng nhìn hắn đi từ trong đám người ra, Chu Thanh vẫn cảm thấy người này giống như là đang mang theo một chiếc vòng ánh sáng vậy, thoáng cái đã nhảy ra được.

Nhiều người như vậy, vậy mà Chu Thanh chỉ thấy có một mình Trầm Trầm.

Trầm Trầm cau mày nhìn Chu Thanh một thân trang phục của nhân viên chuyển phát nhanh, hắn vừa nhận được điện thoại của Chu Thanh thì nhìn ra phía ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy được gậy trúc nhà hắn và chiếc xe điện Con Dê Béo mới mua.

Rõ ràng là một nam nhân tướng mạo anh tuấn lại mang theo chút lạnh lùng nhàn nhạt.

Thế nhưng cậu lại mặc một thân quần áo in hình ‘cân đẩu vân’ to đùng, trên đám mây đó còn viết quần áo lao động màu da cam của công ty chuyển phát nhanh Viên Đạt, nhìn qua thực sự là một chút khí chất cũng không có, càng đừng nói tới Con Dê Béo màu phấn hồng mới mua dựng bên cạnh cậu, hơn nữa lại còn nhìn chằm chằm vào cổng công ty với cái bản mặt chờ mong ngốc nghếch.

Giống như một chú chó, Trầm Trầm nghĩ mà thấy buồn cười.

Có điều dù là như vậy, nữ công nhân ra vào công ty vẫn len lén quan sát cậu, thậm chí có mấy nữ sinh mặc đồng phục cao trung đi ngang qua len lén cầm di động chạy về hướng cậu không biết là nói cái gì nữa.

Sắc mặt Trầm Trầm tối sầm lại, hắn sớm biết Chu Thanh vốn là người hời hợt, nhưng lại không nghĩ tới lực sát thương của cậu lớn đến vậy, dù có giấu mình trong bộ quần áo lao động màu da cam, không biết thưởng thức đi chăng nữa cũng không che nổi mị lực của cậu.

Chính bởi vì dạng này mà Trầm Trầm mới chậm chạp không chịu đáp ứng để Chu Thanh ra ngoài làm việc!

Một bên ra khỏi thang máy, bên thì Trầm Trầm nghĩ xem mình vì sao lại không muốn Chu Thanh bị nữ nhân khác ngấp nghé, hắn suy tư cả nửa ngày, cuối cùng cho ra một kết luận, đại khái là bởi vì Chu Thanh là cây trúc của hắn, từ đầu tới cuối, từ trong ra ngoài đều là cây trúc hắn nuôi lớn, giống như là người cha đối với đứa con gái mình chăm sóc nuôi dưỡng vậy, khi mà nó có bạn trai thì đều sẽ sinh ra một loại tình cảm phức tạp, hắn không thích Chu Thanh quăng hắn theo đuôi ‘chủ nhân’ khác.

Hắn đi tới bên cạnh Chu Thanh, vốn một đám cô bé vây ở đằng đó, ánh mắt sáng rỡ lên, líu ríu khe khẽ nói nhỏ: “Aizz yo, có một soái ca tới nữa kìa.”

“Đẹp trai quá!”

“Tiểu Viên, bạn hỏi số di động của anh ấy đi.”

“Aizz, vì sao lại là tớ?”

“Bạn vừa rồi không phải đã lấy số của anh chuyển phát nhanh sao? Bây giờ lấy thêm của một người nữa cũng đâu có sao.”

Cái gì?! Chu Thanh lại cho mấy cô bé kia số di động rồi sao?

Trầm Trầm lập tức bất mãn trừng mắt liếc Chu Thanh, người kia thì trên mặt vẫn mang theo nét cười nhàn nhạt, ở trong mắt Trầm Trầm thì lại thành giống như là Chu Thanh đang chìm đắm trong cuộc nói chuyện cùng với mấy cô bé dễ thương vậy.

“Bạn còn lo lắng làm gì, đi mau a.”

Trầm Trầm sải bước chân dài, ngồi lên ghế sau Con Dê Béo.

“Nè, thì ra bọn họ quen nhau!”

“Anh chuyển phát nhanh kia cùng nhau đi với tiểu bạch lĩnh(chỉ Trầm Trầm)!”

“A, còn chưa nói muốn lấy số mà!”

… ….